D
DOO DOO
Guest
Nostalgie
“Lời tạm biệt buồn nhất là lời tạm biệt chưa từng được nói ra và vĩnh viễn sẽ không được giải thích.”
“Em là một người đàn bà dũng cảm…”
Thuở nào em nhỉ? Em bảo sẽ đóng yêu thương thành hộp, đem rao bán, cạnh tranh với đồ hộp Hạ Long. Hay như mì gói sấy khô. Lúc thèm. Lúc khát. Lấy ra đun sôi, thêm nếm cảm tình. Mà ấp ôm nhau trọn vẹn.
Thuở nào em nhỉ? Em ngồi chong nến ngủ mơ. Mái bếp bằng gỗ gì nâu nâu ọp ẹp. Thấy châu Âu như đã ở bên mình. Trải thảm hoa cho khát khao em trỗi dậy. Thấy bao điều hoa lệ cứ lung linh lung linh.
Thuở nào em nhỉ? Tóc em dài và đen nhánh. Sáng sớm mai mẹ chải đầu, thắt tóc, váy thủy thủ viền xanh, em biết thanh xuân là niềm kiêu hãnh vô ngần. Em hối hả mong mình được lớn mà biết đâu rằng thanh xuân không thể mãi ở bên em.
Thuở nào em nhỉ? Nước mắt em trong veo. Trái tim em lành lặn. Bàn tay em nóng ấm. Hơi thở em nồng nàn. Giấc mơ em thênh thang. Tiếng chân em rộn rã.
Thuở nào em nhỉ? Em là của riêng ta?