T
Tuyền Nguyễn
Guest
View attachment 15328
You and me nằm trên một con đường nhỏ, lối vào ngoằn nghèo, gập ghềnh và sâu hun hút, thế nhưng không lúc nào ngớt khách. Tôi đến You and me lần đầu tiên qua lời giới thiệu của một bà chị họ và thật sự “cảm” nơi đây. Những mảng màu trầm mộc mạc, tiếng dương cầm êm đềm nghe rất “hiền". Tất cả mang lại một cảm giác bình yên đến lạ… Tôi là sinh viên của nhạc viện. Tôi yêu những bản hòa tấu nhẹ nhàng nhưng thanh thoát, réo rắt nhưng để lại dư âm lòng người… Thế nên tôi đến You and me thường xuyên, tuần nào cũng đến, đến vì niềm yêu thích…
Một ngày, nghệ nhân của quán – anh Khánh, vắng mặt đột xuất vì bận việc, tôi mới đánh liều đề nghị chủ quán để tôi diễn thay. Cơ duyên của tôi và You and me chính thức bắt đầu từ đó.
Tôi có được một công việc làm thêm thú vị và hấp dẫn – đánh piano ở You and me vào mỗi tối thứ bảy. Vừa nâng cao khả năng chơi nhạc, vừa kiếm thêm chút tiền để “nuông chiều” vài sở thích nho nhỏ. Và hơn hết, việc tiếp xúc với nhạc khiến tôi bớt trầm lặng hơn, cởi mở hơn. Nó như một thú vui giản dị, tao nhã…
Lịch làm việc chính thức của tôi là vào buổi tối nhưng những buổi sáng không đi học, tôi đều có mặt ởYou and me – để xem anh Khánh biểu diễn, để “thử nghiệm” một bản nhạc mới hoặc đơn giản chỉ là ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa và ngắm nhìn mọi người qua lại. Thỉnh thoảng, có vài người nhận ra tôi và đến làm quen. Họ bảo họ thích tiếng đàn của tôi, rất mộc mạc, rất “nữ tính”… dù màn trình diễn không chuyên nghiệp bằng anh Khánh. Tôi vui về điều ấy.
Âm nhạc là tâm hồn, là cảm xúc, là con người của một nghệ sĩ. Tôi tin như vậy. Như cách anh Khánh chơi piano, lịch thiệp nhưng rất phong trần, bụi bặm, nghiêm túc nhưng đầy ngẫu hứng. Còn tôi thì khác, tôi không rõ người nghe sẽ cảm nhận được điều gì từ tiếng nhạc của tôi, khi mà tôi luôn để tâm tưởng lơ lửng ở một xứ nào đó xa lắm, xa đến mức chỉ có thể cảm nhận…
Tôi chơi đàn ở You and me từ tháng tám, lúc bầu trời còn đang xanh cao và cái nắng của miền Trung còn đang ở ngưỡng thiêu đốt.
Tháng chín, trời bắt đầu có vài cơn mưa lai rai. Không khí ủ dột, ẩm ướt. Chẳng còn đâu những tia sáng lì lợm xuyên qua khung cửa kính, trườn dài trên nền nhà… Nắng lúc này đã dịu và hiền lành hơn.
Cuối tháng mười, mưa bắt đầu nhiều, những cơn dông chợt đến, chợt đi làm cây cối thêm xanh mát. Tôi đến You and me, chọn cho mình một góc bên cửa sổ. Buổi sáng, nơi đây bình yên đến lạ…
Tôi ngồi gần cửa sổ, chơi một bản tình ca ngọt ngào đón chào mùa đông về. Kết thúc, anh phục vụ mang đến cho tôi ly cà phê ấm cùng mẫu giấy nhỏ: “Có vẻ bạn thích mùa đông?!”… Tôi nhìn về phía chiếc bàn lạ theo hướng anh phục vụ chỉ và mỉm cười thay cho câu trả lời…
Kể từ giây phút ấy, tôi linh cảm có ánh mắt “ai đó” dõi theo vào mỗi lúc tôi chơi nhạc. Ánh mắt đó còn xuất hiện bên góc nhỏ ở You and me vào mỗi sáng. Nhưng tôi không cảm thấy đó là sự tò mò khiếm nhã bởi tôi cảm nhận được sự ấm áp trong ánh nhìn ấy. Nó khiến tôi an lành và tự tin.
Chúng tôi chẳng nói với nhau dù chỉ một lời. Tất cả được gói gọn trong những mẩu giấy nhỏ được chuyển đến, chuyển đi thông qua anh phục vụ. Đôi lúc, anh phục vụ đùa: “Sao em không tới mà làm quen?!”. Tôi cười trừ. Đúng là việc “thông tin” qua lại kiểu “đưa thư” như thế này thật là cổ điển và lỗi thời. Nhưng tôi lại thấy nó vô cùng ý nghĩa và rất… lãng mạn. Bởi chính sự cổ điển ấy là sợi dây liên kết chúng tôi lại với nhau – sợi dây của sự thấu hiểu…
Tôi không biết nhiều về người đó ngoài cái tên là lạ - Lâm Bách, sở thích uống cà phê đen không đường và thói quen nghe piano, đặc biệt là những bản Xonax của Betthoven, ngoài ra… không còn gì nữa. Nhưng tôi hài lòng về điều đó. Tôi không muốn biết nhiều về anh ta, bởi khi biết rạch ròi về một cái gì đó thì không còn… thú vị nữa…
Tháng mười một, mười hai, những cơn mưa dai dẳng bắt đầu chấm dứt, nhường chỗ cho tiết trời khô lạnh.
Tôi đến You and me nhiều hơn, hầu như hễ có thời gian rỗi là tôi lại đến đây. Đến để chơi nhạc và còn để chờ đợi một mẩu giấy nhỏ cùng ly cà phê ấm do anh phục vụ chuyển đến.
Mọi thứ đều trôi qua nhẹ nhàng và bình lặng như vậy. Tôi chẳng thể gọi tên cái thứ tình cảm đang ngày một lớn dần trong tôi là gì. Chỉ biết rằng nó đang lớn lên chầm chậm, len lỏi và dần định hình trong trái tim nhạy cảm của tôi…
Có lần anh Khánh nhìn tôi, cười ý nhị:
- Anh thấy em chơi nhuyễn hơn rồi đấy!
- Chắc tại… tập thường xuyên anh ạ! – Tôi ấp úng.
- Không đâu! Đó chỉ có thể là..tiếng thét của một trái tim đã bị… đánh cắp!
Anh Khánh cười vang làm tôi ngượng đỏ cả mặt…
Tình yêu ư?! Tôi không rõ! Nhưng tôi biết, tôi đã hình thành thói quen “lạ” mỗi khi đến You and me: chọn cho mình một góc bàn, chơi một bản nhạc và … ngóng đợi Lâm Bách cùng những mẩu giấy của anh ta. Tôi sẽ buồn nếu hôm đó anh ta không đến…
Tôi lưu giữ lại tất cả mẩu giấy mà mình nhận được trong một chiếc hộp gỗ. Những mẩu giấy mỏng manh đang ngày một dày lên, cùng với đó là sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng tôi cũng ngày càng bền chặt…
Đôi lúc, tôi thầm hỏi tại sao Lâm Bách lại không tiến đến bàn của tôi để nói chuyện, như thế sẽ… nhanh hơn. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong giây lát, có lẽ anh ta giống tôi, chưa thực sự sẵn sàng để “bắt đầu”…
***
Cuối tháng mười hai, cái lạnh buốt của tiết trời cuối đông làm cho không khí ảm đạm rõ rệt. Mọi thứ theo đó cũng ủ dột hẳn. Tôi đến You and me và làm – những – gì – cần – làm. Đáp lại sự chờ đợi của tôi là một ly cà phê sữa nóng, một đôi găng tay màu xám tro và vẫn mẩu giấy nhỏ: “Đôi tay của một nghệ sĩ dương cầm quyết định sự nghiệp đấy nhé! Hãy giữ ấm nó để những bản nhạc luôn được cất lên ngọt ngào!”.
Hôm đó, tôi đã chơi một bản Xonax dài với thật nhiều cảm hứng, với tất cả sự cảm nhận của con tim và với đôi tay đã được sưởi ấm…
Hạnh phúc?! Tất nhiên, đôi khi nó chỉ là những điều thật sự rất giản đơn…
Cái lạnh giá của mùa Đông đi nhanh nhường chỗ cho nắng Xuân ấm áp lan tỏa…
Bốn tháng trôi qua – quãng thời gian không quá dài, nhưng đủ để tôi coi You and me là ngôi nhà thứ hai của mình. Tôi vẫn đều đặn chơi nhạc, đều đặn nhận những lời nhắn và đều đặn… cười một mình.
Tôi yêu quý nét chứ kia biết bao. Chẳng biết từ bao giờ, nét chữ ấy đã trở nên thân thuộc với tôi đến vậy. Nhưng chúng tôi vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với nhau. Và lại tất nhiên, có thể cả hai đều chưa sẵn sàng để “bắt đầu”…
Ngày đầu tiên của tháng Một, khi tôi vừa chơi xong bản Vals, mẩu giấy lại được chuyển đến: “Nếu từ nay anh không xuất hiện ở đây nữa thì thế nào nhỉ?...” Tôi quay ngắt người về hướng góc bàn quen thuộc. Trống vắng. Có lẽ anh đã về trước khi phần trình diễn kết thúc.
Hụt hẫng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ biến mất… Như lúc này… Nhưng tôi hiểu, cuộc sống là vậy. Không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy đến, kể cả niềm vui và nỗi buồn.
Anh biến mất đột ngột. Tôi buồn. Tiếng piano cũng buồn. Thật lạ! Tôi không thể nào điều khiển cho tiếng đàn của mình mềm mại và dịu dàng như trước. Một cái gì đó đã mất đi và cảm xúc trong tôi cũng không còn nguyên vẹn.
Hai mươi sáu âm lịch, You and me mở cửa ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết. Chị chủ quán tổ chức đêm nhạc miễn phí để tri ân khách hàng và còn để tiễn đưa năm cũ, khép lại một năm làm việc miệt mài củaYou and me.
Khách đến rất đông, đa phần là khách quen – những người thường xuyên lui tới và yêu quý You and me. Anh Khánh mang một tách Capuchino đến bàn của tôi, thì thầm: “Nếu cảm thấy không ổn thì để anh biểu diễn hộ cho lần này! Nhưng bù lại phải khao anh một chầu đấy nhé!”. Tôi nhìn anh, cười hiền: “Cảm ơn anh!”
Thế là tôi trở lại vị trí của một người nghe, vị trí như bốn tháng trước đây – lúc tôi vừa mới đến You and me…
Đúng là tôi không ổn, thật sự chẳng ổn tẹo nào. Và tôi không muốn mọi người ở đây phải buồn theo tôi. Họ đang rất vui vẻ, tôi không muốn là kẻ phá bĩnh.
Đêm nhạc kết thúc. Mọi người về gần hết, You and me trở lại vẻ yên ắng và tĩnh lặng… Tôi, anh Khánh và chị chủ quán vẫn còn ngồi lại. Chúng tôi nói chuyện với nhau. Chị chủ quán kể cho chúng tôi nghe về những dự định trong tương lai của chị. Anh Khánh cũng pha thêm vài câu nói vui nhưng tôi vẫn không sao cười nổi. Trong tôi trống trải vô cùng…
Chị chủ quán đứng dậy trước, đi lên gác để thu dọn một số đồ đạc. Anh Khánh thấy tôi có vẻ “chán đời” nên đã đánh tặng tôi bản nhạc mà anh tâm đắc – No promise.
Tiếng đàn ngân lên từng nhịp nhẹ nhàng, da diết giữa đêm tĩnh lặng. Êm đềm nhưng sâu sắc quá đỗi! Nó giống như chuyện tình của tôi vậy! Tôi và Lâm Bách! Chúng tôi nhìn thấy nhau và hy vọng người kia bước đến nhưng rồi cả hai đều dừng lại ở vị trí của riêng mình. Không ai đủ can đảm để bắt đầu!
Tôi tự hỏi, nếu lúc trước tôi mang tách cà phê của mình về phía Lâm Bách thì mọi chuyện có khác hơn không? Nếu tôi không chỉ hài lòng với những con chữ trên các mẩu giấy nhỏ kia và chủ động hơn thì sẽ thế nào? Và anh ấy cũng vậy, nếu anh ấy tiến đến và bắt chuyện với tôi thì giữa chúng tôi sẽ đi đến đâu?... Nhưng rốt cục, chúng tôi đều im lặng và kéo dài sự im lặng ấy từ ngày này qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác…
Bản nhạc kết thúc, tôi không hay biết, trí óc của tôi còn đang lang thang đâu đó… Anh Khánh vỗ nhẹ vai tôi, nói nhỏ như thì thầm, đủ để tôi có thể nghe thấy: “Có những thứ, mãi đến khi nó rời xa mình thì mình mới biết hết ý nghĩa và tầm quan trọng của nó. Nhưng quay lại là điều không thể. Biết đâu như thế lại tốt hơn?!”. Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Im lặng. Anh nói đúng, nếu được quay lại, có thể tôi vẫn sẽ làm như vậy, vì đó là lựa chọn tốt nhất. Dù sao thì tôi không rõ tình cảm của Lâm Bách như thế nào…
***
Thời gian cứ bình lặng trôi đi mà không chờ đợi bất kì ai cả. Chuyện hợp tan, gặp gỡ rồi chia xa, bắt đầu rồi kết thúc, từ lâu không còn là chuyện lạ. Cuộc sống là vậy… Có những điều thật sự đặc biệt, dù thế nào ta cũng chẳng dễ lãng quên. Nhưng không thể mãi “ôm” khư khư mà “gặm nhấm” nó từng giờ được, còn phải dành thời gian cho những điều cần thiết khác.
Có thể một ngày đẹp trời nào đó sau Tết, tôi lại đến You and me và lại bắt gặp “ai đó” tại góc bàn quen thuộc. Và thay vì viết cho tôi vài câu như mọi khi thì Lâm Bách sẽ tiến thẳng đến bàn tôi để trò chuyện, hoặc cũng có thể tôi mới chính là người mở lời trước… Hay như tôi không gặp lại anh ta ở You and memà ở một nơi nào khác chẳng hạn…
Dù sao thì tôi cũng không thể đoán được điều gì sẽ xảy ra, nhưng quan trọng, chỉ cần chúng tôi đều chuẩn bị sẵn sàng… Để bắt đầu!
You and me nằm trên một con đường nhỏ, lối vào ngoằn nghèo, gập ghềnh và sâu hun hút, thế nhưng không lúc nào ngớt khách. Tôi đến You and me lần đầu tiên qua lời giới thiệu của một bà chị họ và thật sự “cảm” nơi đây. Những mảng màu trầm mộc mạc, tiếng dương cầm êm đềm nghe rất “hiền". Tất cả mang lại một cảm giác bình yên đến lạ… Tôi là sinh viên của nhạc viện. Tôi yêu những bản hòa tấu nhẹ nhàng nhưng thanh thoát, réo rắt nhưng để lại dư âm lòng người… Thế nên tôi đến You and me thường xuyên, tuần nào cũng đến, đến vì niềm yêu thích…
Một ngày, nghệ nhân của quán – anh Khánh, vắng mặt đột xuất vì bận việc, tôi mới đánh liều đề nghị chủ quán để tôi diễn thay. Cơ duyên của tôi và You and me chính thức bắt đầu từ đó.
Tôi có được một công việc làm thêm thú vị và hấp dẫn – đánh piano ở You and me vào mỗi tối thứ bảy. Vừa nâng cao khả năng chơi nhạc, vừa kiếm thêm chút tiền để “nuông chiều” vài sở thích nho nhỏ. Và hơn hết, việc tiếp xúc với nhạc khiến tôi bớt trầm lặng hơn, cởi mở hơn. Nó như một thú vui giản dị, tao nhã…
Lịch làm việc chính thức của tôi là vào buổi tối nhưng những buổi sáng không đi học, tôi đều có mặt ởYou and me – để xem anh Khánh biểu diễn, để “thử nghiệm” một bản nhạc mới hoặc đơn giản chỉ là ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa và ngắm nhìn mọi người qua lại. Thỉnh thoảng, có vài người nhận ra tôi và đến làm quen. Họ bảo họ thích tiếng đàn của tôi, rất mộc mạc, rất “nữ tính”… dù màn trình diễn không chuyên nghiệp bằng anh Khánh. Tôi vui về điều ấy.
Âm nhạc là tâm hồn, là cảm xúc, là con người của một nghệ sĩ. Tôi tin như vậy. Như cách anh Khánh chơi piano, lịch thiệp nhưng rất phong trần, bụi bặm, nghiêm túc nhưng đầy ngẫu hứng. Còn tôi thì khác, tôi không rõ người nghe sẽ cảm nhận được điều gì từ tiếng nhạc của tôi, khi mà tôi luôn để tâm tưởng lơ lửng ở một xứ nào đó xa lắm, xa đến mức chỉ có thể cảm nhận…
Tôi chơi đàn ở You and me từ tháng tám, lúc bầu trời còn đang xanh cao và cái nắng của miền Trung còn đang ở ngưỡng thiêu đốt.
Tháng chín, trời bắt đầu có vài cơn mưa lai rai. Không khí ủ dột, ẩm ướt. Chẳng còn đâu những tia sáng lì lợm xuyên qua khung cửa kính, trườn dài trên nền nhà… Nắng lúc này đã dịu và hiền lành hơn.
Cuối tháng mười, mưa bắt đầu nhiều, những cơn dông chợt đến, chợt đi làm cây cối thêm xanh mát. Tôi đến You and me, chọn cho mình một góc bên cửa sổ. Buổi sáng, nơi đây bình yên đến lạ…
Tôi ngồi gần cửa sổ, chơi một bản tình ca ngọt ngào đón chào mùa đông về. Kết thúc, anh phục vụ mang đến cho tôi ly cà phê ấm cùng mẫu giấy nhỏ: “Có vẻ bạn thích mùa đông?!”… Tôi nhìn về phía chiếc bàn lạ theo hướng anh phục vụ chỉ và mỉm cười thay cho câu trả lời…
Kể từ giây phút ấy, tôi linh cảm có ánh mắt “ai đó” dõi theo vào mỗi lúc tôi chơi nhạc. Ánh mắt đó còn xuất hiện bên góc nhỏ ở You and me vào mỗi sáng. Nhưng tôi không cảm thấy đó là sự tò mò khiếm nhã bởi tôi cảm nhận được sự ấm áp trong ánh nhìn ấy. Nó khiến tôi an lành và tự tin.
Chúng tôi chẳng nói với nhau dù chỉ một lời. Tất cả được gói gọn trong những mẩu giấy nhỏ được chuyển đến, chuyển đi thông qua anh phục vụ. Đôi lúc, anh phục vụ đùa: “Sao em không tới mà làm quen?!”. Tôi cười trừ. Đúng là việc “thông tin” qua lại kiểu “đưa thư” như thế này thật là cổ điển và lỗi thời. Nhưng tôi lại thấy nó vô cùng ý nghĩa và rất… lãng mạn. Bởi chính sự cổ điển ấy là sợi dây liên kết chúng tôi lại với nhau – sợi dây của sự thấu hiểu…
Tôi không biết nhiều về người đó ngoài cái tên là lạ - Lâm Bách, sở thích uống cà phê đen không đường và thói quen nghe piano, đặc biệt là những bản Xonax của Betthoven, ngoài ra… không còn gì nữa. Nhưng tôi hài lòng về điều đó. Tôi không muốn biết nhiều về anh ta, bởi khi biết rạch ròi về một cái gì đó thì không còn… thú vị nữa…
Tháng mười một, mười hai, những cơn mưa dai dẳng bắt đầu chấm dứt, nhường chỗ cho tiết trời khô lạnh.
Tôi đến You and me nhiều hơn, hầu như hễ có thời gian rỗi là tôi lại đến đây. Đến để chơi nhạc và còn để chờ đợi một mẩu giấy nhỏ cùng ly cà phê ấm do anh phục vụ chuyển đến.
Mọi thứ đều trôi qua nhẹ nhàng và bình lặng như vậy. Tôi chẳng thể gọi tên cái thứ tình cảm đang ngày một lớn dần trong tôi là gì. Chỉ biết rằng nó đang lớn lên chầm chậm, len lỏi và dần định hình trong trái tim nhạy cảm của tôi…
Có lần anh Khánh nhìn tôi, cười ý nhị:
- Anh thấy em chơi nhuyễn hơn rồi đấy!
- Chắc tại… tập thường xuyên anh ạ! – Tôi ấp úng.
- Không đâu! Đó chỉ có thể là..tiếng thét của một trái tim đã bị… đánh cắp!
Anh Khánh cười vang làm tôi ngượng đỏ cả mặt…
Tình yêu ư?! Tôi không rõ! Nhưng tôi biết, tôi đã hình thành thói quen “lạ” mỗi khi đến You and me: chọn cho mình một góc bàn, chơi một bản nhạc và … ngóng đợi Lâm Bách cùng những mẩu giấy của anh ta. Tôi sẽ buồn nếu hôm đó anh ta không đến…
Tôi lưu giữ lại tất cả mẩu giấy mà mình nhận được trong một chiếc hộp gỗ. Những mẩu giấy mỏng manh đang ngày một dày lên, cùng với đó là sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng tôi cũng ngày càng bền chặt…
Đôi lúc, tôi thầm hỏi tại sao Lâm Bách lại không tiến đến bàn của tôi để nói chuyện, như thế sẽ… nhanh hơn. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong giây lát, có lẽ anh ta giống tôi, chưa thực sự sẵn sàng để “bắt đầu”…
***
Cuối tháng mười hai, cái lạnh buốt của tiết trời cuối đông làm cho không khí ảm đạm rõ rệt. Mọi thứ theo đó cũng ủ dột hẳn. Tôi đến You and me và làm – những – gì – cần – làm. Đáp lại sự chờ đợi của tôi là một ly cà phê sữa nóng, một đôi găng tay màu xám tro và vẫn mẩu giấy nhỏ: “Đôi tay của một nghệ sĩ dương cầm quyết định sự nghiệp đấy nhé! Hãy giữ ấm nó để những bản nhạc luôn được cất lên ngọt ngào!”.
Hôm đó, tôi đã chơi một bản Xonax dài với thật nhiều cảm hứng, với tất cả sự cảm nhận của con tim và với đôi tay đã được sưởi ấm…
Hạnh phúc?! Tất nhiên, đôi khi nó chỉ là những điều thật sự rất giản đơn…
Cái lạnh giá của mùa Đông đi nhanh nhường chỗ cho nắng Xuân ấm áp lan tỏa…
Bốn tháng trôi qua – quãng thời gian không quá dài, nhưng đủ để tôi coi You and me là ngôi nhà thứ hai của mình. Tôi vẫn đều đặn chơi nhạc, đều đặn nhận những lời nhắn và đều đặn… cười một mình.
Tôi yêu quý nét chứ kia biết bao. Chẳng biết từ bao giờ, nét chữ ấy đã trở nên thân thuộc với tôi đến vậy. Nhưng chúng tôi vẫn chưa nói chuyện trực tiếp với nhau. Và lại tất nhiên, có thể cả hai đều chưa sẵn sàng để “bắt đầu”…
Ngày đầu tiên của tháng Một, khi tôi vừa chơi xong bản Vals, mẩu giấy lại được chuyển đến: “Nếu từ nay anh không xuất hiện ở đây nữa thì thế nào nhỉ?...” Tôi quay ngắt người về hướng góc bàn quen thuộc. Trống vắng. Có lẽ anh đã về trước khi phần trình diễn kết thúc.
Hụt hẫng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ biến mất… Như lúc này… Nhưng tôi hiểu, cuộc sống là vậy. Không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy đến, kể cả niềm vui và nỗi buồn.
Anh biến mất đột ngột. Tôi buồn. Tiếng piano cũng buồn. Thật lạ! Tôi không thể nào điều khiển cho tiếng đàn của mình mềm mại và dịu dàng như trước. Một cái gì đó đã mất đi và cảm xúc trong tôi cũng không còn nguyên vẹn.
Hai mươi sáu âm lịch, You and me mở cửa ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết. Chị chủ quán tổ chức đêm nhạc miễn phí để tri ân khách hàng và còn để tiễn đưa năm cũ, khép lại một năm làm việc miệt mài củaYou and me.
Khách đến rất đông, đa phần là khách quen – những người thường xuyên lui tới và yêu quý You and me. Anh Khánh mang một tách Capuchino đến bàn của tôi, thì thầm: “Nếu cảm thấy không ổn thì để anh biểu diễn hộ cho lần này! Nhưng bù lại phải khao anh một chầu đấy nhé!”. Tôi nhìn anh, cười hiền: “Cảm ơn anh!”
Thế là tôi trở lại vị trí của một người nghe, vị trí như bốn tháng trước đây – lúc tôi vừa mới đến You and me…
Đúng là tôi không ổn, thật sự chẳng ổn tẹo nào. Và tôi không muốn mọi người ở đây phải buồn theo tôi. Họ đang rất vui vẻ, tôi không muốn là kẻ phá bĩnh.
Đêm nhạc kết thúc. Mọi người về gần hết, You and me trở lại vẻ yên ắng và tĩnh lặng… Tôi, anh Khánh và chị chủ quán vẫn còn ngồi lại. Chúng tôi nói chuyện với nhau. Chị chủ quán kể cho chúng tôi nghe về những dự định trong tương lai của chị. Anh Khánh cũng pha thêm vài câu nói vui nhưng tôi vẫn không sao cười nổi. Trong tôi trống trải vô cùng…
Chị chủ quán đứng dậy trước, đi lên gác để thu dọn một số đồ đạc. Anh Khánh thấy tôi có vẻ “chán đời” nên đã đánh tặng tôi bản nhạc mà anh tâm đắc – No promise.
Tiếng đàn ngân lên từng nhịp nhẹ nhàng, da diết giữa đêm tĩnh lặng. Êm đềm nhưng sâu sắc quá đỗi! Nó giống như chuyện tình của tôi vậy! Tôi và Lâm Bách! Chúng tôi nhìn thấy nhau và hy vọng người kia bước đến nhưng rồi cả hai đều dừng lại ở vị trí của riêng mình. Không ai đủ can đảm để bắt đầu!
Tôi tự hỏi, nếu lúc trước tôi mang tách cà phê của mình về phía Lâm Bách thì mọi chuyện có khác hơn không? Nếu tôi không chỉ hài lòng với những con chữ trên các mẩu giấy nhỏ kia và chủ động hơn thì sẽ thế nào? Và anh ấy cũng vậy, nếu anh ấy tiến đến và bắt chuyện với tôi thì giữa chúng tôi sẽ đi đến đâu?... Nhưng rốt cục, chúng tôi đều im lặng và kéo dài sự im lặng ấy từ ngày này qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác…
Bản nhạc kết thúc, tôi không hay biết, trí óc của tôi còn đang lang thang đâu đó… Anh Khánh vỗ nhẹ vai tôi, nói nhỏ như thì thầm, đủ để tôi có thể nghe thấy: “Có những thứ, mãi đến khi nó rời xa mình thì mình mới biết hết ý nghĩa và tầm quan trọng của nó. Nhưng quay lại là điều không thể. Biết đâu như thế lại tốt hơn?!”. Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Im lặng. Anh nói đúng, nếu được quay lại, có thể tôi vẫn sẽ làm như vậy, vì đó là lựa chọn tốt nhất. Dù sao thì tôi không rõ tình cảm của Lâm Bách như thế nào…
***
Thời gian cứ bình lặng trôi đi mà không chờ đợi bất kì ai cả. Chuyện hợp tan, gặp gỡ rồi chia xa, bắt đầu rồi kết thúc, từ lâu không còn là chuyện lạ. Cuộc sống là vậy… Có những điều thật sự đặc biệt, dù thế nào ta cũng chẳng dễ lãng quên. Nhưng không thể mãi “ôm” khư khư mà “gặm nhấm” nó từng giờ được, còn phải dành thời gian cho những điều cần thiết khác.
Có thể một ngày đẹp trời nào đó sau Tết, tôi lại đến You and me và lại bắt gặp “ai đó” tại góc bàn quen thuộc. Và thay vì viết cho tôi vài câu như mọi khi thì Lâm Bách sẽ tiến thẳng đến bàn tôi để trò chuyện, hoặc cũng có thể tôi mới chính là người mở lời trước… Hay như tôi không gặp lại anh ta ở You and memà ở một nơi nào khác chẳng hạn…
Dù sao thì tôi cũng không thể đoán được điều gì sẽ xảy ra, nhưng quan trọng, chỉ cần chúng tôi đều chuẩn bị sẵn sàng… Để bắt đầu!