Thơ: Nguyễn Văn Quân
Khi bạn bè vui náo nức tới trườngCon lặng lẽ khép mình vào phòng vắng
Nghe lòng nằng nặng
Một nỗi buồn gọi khẽ thành tên .
Áp mặt vào tiếng thở dài của mẹ trong đêm
Vệt khói thuốc cha trầm ngâm hằn bên khung cửa
Nét chữ bạn bè con trong sổ
" Lớp trưởng mình thủ khoa " ....
Vậy mà con đã chẳng thể vượt qua
Một điểm mong manh giữa hai bờ trượt - đỗ
Để hôm nay đành mắc nợ
Thời gian ơi !
Ánh đèn đêm không thể nói nên lời
Nhưng vẫn cháy cho ước mơ toả sáng
Hương hoa sữa miên man trong im lặng
Con cúi đầu đặt bút làm những bài toán lớp mười ba