Houston,ngày nắng
Mùa hè đã đến,cái nắng chang chang như muốn thiêu rụi những người đi đường,có ai đã từng đi Houston mới thấy cái nắng ở đây kinh khủng biết nhường nào!Thú thật,tôi chẳng thích nắng,nó quá chói chang va mệt mỏi,tôi ghét và sợ cái nắng của tiểu bang này,nó hừng hực,khác hẳn với cái nắng của quê tôi,sao mà dịu ngọt và êm đềm thế.Ở bên này,cuộc sống của tôi chỉ vỏn vẹn hai chữ:học và làm.Ngày nào cũng như ngày nào,lặp lại va lặp lại,đôi khi tôi ao ước giá như mình được vê Việt Nam ma học thì tốt biết mấy.Lúc trước tôi học kinh tế ở Việt Nam nhưng thấy chán với cách giáo dục và không hứng thú với những thứ mình đang học,qua Mỹ rồi lại thích việc học nhưng lại không thích cuộc sống ở đây.Có lẽ,tôi tham lam quá nhỉ!Có khi ham bon chen với cuộc sống hiện tại mà tôi quên gọi về cho gia đình mình,vì quá bận rộn nên dường như những lúc rảnh là tôi nghỉ ngơi nhưng tôi đã vô tình làm ba mẹ tôi buồn.Người ta nói rằng:người ở lại buồn hơn người đi bởi lẽ người ở lại đi đâu cũng sẽ nhớ đến hình ảnh của người đi,còn người đi thi mải mê với cuộc sống mới rồi dần lãng quên người ở lại.Nhưng thật ra,tôi nghĩ,không phải tôi không nhở nhà mà bởi lẽ vì tôi quá mệt mỏi và quá bận rộn mà thôi.Nhiều khi ngồi rảnh một mình không làm gì,nhìn khung cảnh chung quang,bất giác giọt nước mắt rơi lúc nào không hay,tôi hiểu vì sao mình khóc nhưng tôi không thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình.Nhiều khi muốn thời gian quay lại,muốn mọi thứ trong quá khứ quay lại,nhưng rồi nghĩ lại,ai rồi cũng sẽ phải lớn,phải trưởng thành để đương đầu với sóng gió cuộc đời dù bạn muốn hay không muốn.Tôi rất nhớ quê hương,nhớ những ngày tháng được cùng ba mẹ,được vui chơi với đám bạn trong xóm,được đi chơi đây đó vói bạn học đại học.Ôi sao,nhớ quá,nhớ cái tết,cái nắng va những cơn mưa bên mình.Ở bên này,tết không giống như Việt Nam,chỉ là bắn pháo bông rồi nhà ai làm việc đó,chỉ một đêm thôi,còn Giang Sinh mới là điều quan trọng nhất đối với họ.Mỗi dịp như thế,tôi cảm thấy sao mình lạc lõng và cô đơn quá,muốn được về Việt Nam mà ăn tết nhưng sao khó quá.Hằng ngày,tôi phải vừa làm vừa học,chẳng có thời gian nghĩ đén chuyện đi chơi như trước,cũng hiếm khi bạn bè tụ tập với nhau đi đây đi đó.Thú thật,về Việt Nam đối với chúng tôi là một thứ gì đó xa xỉ lắm!Thế mà một số người vẫn giữ cái suy nghĩ ở Mỹ chỉ cần ăn không ngồi rồi là có tiền,Mỹ dễ kiếm tiền hơn Việt Nam,nhưng xin thưa,quan niệm đó hoàn toàn sai lầm,đừng bao giờ nghĩ bạn có thể lấy tiền người khác một cách đễ dàng như vậy.Chúng tôi,những người con xa quê hương để lập nghiệp,chịu không ít khó khăn và khổ cực vậy mà còn phải chịu những quan niệm sai lệch đó.Rằng về VN là phải có quà này nọ,mang cái mác Việt Kiều chúng tôi cũng chẳng sung sướng gì.Tôi học chuyên ngành y bên này,tiền học phí rất nặng,rồi còn phải vừa làm ,vừa học,rất áp lực.Tôi muốn nói ra không phải là kể lể hay khoe khoang mà tôi muốn mọi người hiểu rằng Mỹ không phải thiên đường như mọi người vẫn thường hay nghĩ.Tôi mong sao những dòng cảm xúc của tôi pphaanf nào sẽ giúp các bạn hiểu hơn nỗi niềm và cuộc sống của những đứa con xa quê hương lập nghiệp như chúng tôi,và để các bạn thông cảm và hiểu chúng tôi hơn.
Mùa hè đã đến,cái nắng chang chang như muốn thiêu rụi những người đi đường,có ai đã từng đi Houston mới thấy cái nắng ở đây kinh khủng biết nhường nào!Thú thật,tôi chẳng thích nắng,nó quá chói chang va mệt mỏi,tôi ghét và sợ cái nắng của tiểu bang này,nó hừng hực,khác hẳn với cái nắng của quê tôi,sao mà dịu ngọt và êm đềm thế.Ở bên này,cuộc sống của tôi chỉ vỏn vẹn hai chữ:học và làm.Ngày nào cũng như ngày nào,lặp lại va lặp lại,đôi khi tôi ao ước giá như mình được vê Việt Nam ma học thì tốt biết mấy.Lúc trước tôi học kinh tế ở Việt Nam nhưng thấy chán với cách giáo dục và không hứng thú với những thứ mình đang học,qua Mỹ rồi lại thích việc học nhưng lại không thích cuộc sống ở đây.Có lẽ,tôi tham lam quá nhỉ!Có khi ham bon chen với cuộc sống hiện tại mà tôi quên gọi về cho gia đình mình,vì quá bận rộn nên dường như những lúc rảnh là tôi nghỉ ngơi nhưng tôi đã vô tình làm ba mẹ tôi buồn.Người ta nói rằng:người ở lại buồn hơn người đi bởi lẽ người ở lại đi đâu cũng sẽ nhớ đến hình ảnh của người đi,còn người đi thi mải mê với cuộc sống mới rồi dần lãng quên người ở lại.Nhưng thật ra,tôi nghĩ,không phải tôi không nhở nhà mà bởi lẽ vì tôi quá mệt mỏi và quá bận rộn mà thôi.Nhiều khi ngồi rảnh một mình không làm gì,nhìn khung cảnh chung quang,bất giác giọt nước mắt rơi lúc nào không hay,tôi hiểu vì sao mình khóc nhưng tôi không thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình.Nhiều khi muốn thời gian quay lại,muốn mọi thứ trong quá khứ quay lại,nhưng rồi nghĩ lại,ai rồi cũng sẽ phải lớn,phải trưởng thành để đương đầu với sóng gió cuộc đời dù bạn muốn hay không muốn.Tôi rất nhớ quê hương,nhớ những ngày tháng được cùng ba mẹ,được vui chơi với đám bạn trong xóm,được đi chơi đây đó vói bạn học đại học.Ôi sao,nhớ quá,nhớ cái tết,cái nắng va những cơn mưa bên mình.Ở bên này,tết không giống như Việt Nam,chỉ là bắn pháo bông rồi nhà ai làm việc đó,chỉ một đêm thôi,còn Giang Sinh mới là điều quan trọng nhất đối với họ.Mỗi dịp như thế,tôi cảm thấy sao mình lạc lõng và cô đơn quá,muốn được về Việt Nam mà ăn tết nhưng sao khó quá.Hằng ngày,tôi phải vừa làm vừa học,chẳng có thời gian nghĩ đén chuyện đi chơi như trước,cũng hiếm khi bạn bè tụ tập với nhau đi đây đi đó.Thú thật,về Việt Nam đối với chúng tôi là một thứ gì đó xa xỉ lắm!Thế mà một số người vẫn giữ cái suy nghĩ ở Mỹ chỉ cần ăn không ngồi rồi là có tiền,Mỹ dễ kiếm tiền hơn Việt Nam,nhưng xin thưa,quan niệm đó hoàn toàn sai lầm,đừng bao giờ nghĩ bạn có thể lấy tiền người khác một cách đễ dàng như vậy.Chúng tôi,những người con xa quê hương để lập nghiệp,chịu không ít khó khăn và khổ cực vậy mà còn phải chịu những quan niệm sai lệch đó.Rằng về VN là phải có quà này nọ,mang cái mác Việt Kiều chúng tôi cũng chẳng sung sướng gì.Tôi học chuyên ngành y bên này,tiền học phí rất nặng,rồi còn phải vừa làm ,vừa học,rất áp lực.Tôi muốn nói ra không phải là kể lể hay khoe khoang mà tôi muốn mọi người hiểu rằng Mỹ không phải thiên đường như mọi người vẫn thường hay nghĩ.Tôi mong sao những dòng cảm xúc của tôi pphaanf nào sẽ giúp các bạn hiểu hơn nỗi niềm và cuộc sống của những đứa con xa quê hương lập nghiệp như chúng tôi,và để các bạn thông cảm và hiểu chúng tôi hơn.