Khi mưa xuân ẩm ướt đã rơi đủ cho cây lá xanh màu lá non chồi biếc, khi chút nắng vàng chiếu rọi sân nhà, cũng là lúc ta nghe đâu đây bước chân mùa hạ đang tới thật gần.
Tôi đã có nhiều mùa hè trôi qua với một ô cửa đóng khung nhỏ qua cửa văn phòng. Thoáng thấy nắng, gió và mưa mùa hạ ào ào xối xả. Lòng chợt thấy nhớ nôn nao những ngày xưa ấu thơ, những mùa hè đầy ấp kỷ niệm!
Cái ngày xưa ấy là cả bầu trời mênh mông, bao la thơm mùi lúa! Từ cổng nhà tôi có thể nhìn thấy cánh đồng lúa xanh mát, thấy đầm sen phía xa xa, nơi chứa đựng bao điều hấp dẫn với lũ trẻ con trong xóm. Thi thoảng cả bọn sẽ kéo nhau đi dọc theo con đường đồng đầy cỏ, tò mò tìm kiếm những nụ sen chớm nở, háo hức ôm trong tay như một thứ gì quý lắm.
Trưa hè (ảnh sưu tầm)
Nhớ biết bao những trưa hè oi ả, đứa nào đứa nấy lấm lét trốn giấc ngủ trưa để tụ tập dưới bóng mát của lũy tre già. Rồi chúng tôi sẽ bày đủ các trò chơi: trốn tìm nhé, đồ hàng này, làm võng mắc qua thân tre nữa, chơi ô ăn quan,...Chơi mãi không chán. Dường như lũ trẻ con chúng tôi ngày ấy luôn tìm được cho mình niềm vui từ những trò như thế. Thời đó, làm gì có nhiều đồ chơi, đâu có nhiều hoa quả, bánh kẹo như bây giờ. Thế nên, chuyện rủ nhau hái trộm quả trứng gà xanh, quả ổi, quả cam nhà hàng xóm là chuyện thật. Chuyện thật đó! Nhưng vào lúc ấy chả đứa trẻ nào dám kể công khai cho bàn dân thiên hạ như tôi đang kể đâu nha! Vì bọn trẻ con ngày ấy đứa nào cũng ý thức được hành động "trộm trái" là không hay, và cũng chả tốt đẹp gì!
Tôi nhớ những bữa cơm đạm bạc với cà muối, canh mồng tơi rau đay rau dền, miếng đậu phụ kho với tương Mẹ làm,..Cả nhà quây quần bên nhau, trên mảnh sân mùa hè mát mẻ. Chưa ăn xong bữa đã nghe tiếng bước chân của mấy đứa bạn trong ngõ. Bài vở của chúng tôi ngày xưa ấy cũng không nhiều nhỉ? Và chúng tôi cũng không có áp lực học hành ghê gớm như bọn trẻ ngày nay! Nên mỗi khi nhớ về năm tháng ấy, tôi nhớ nhiều những lúc được vui chơi với bạn bè, dù ngày hay chiều tối! Hôm nào mất điện, cả ngõ lại tụ tập ở dưới lũy tre ngõ Đường, người lớn nói chuyện người lớn, còn bọn trẻ con chúng tôi chơi trò của trẻ con. Đèn đom đóm! Mùa hè là lúc lũ đom đóm bay lập lòe! Dụng cụ đã được chuẩn bị từ trước, chờ lúc mẹ rán trứng, phải sà tới để nhờ mẹ giữ lại cái vỏ làm nhà cho mấy chú đom đóm. Rồi, tay cầm quạt nan, mải miết đuổi theo ánh sang xanh nhỏ nhoi kia, quạt lấy quạt để! Chỉ cần có chú đom đóm nào rơi xuống vì sức gió quạt nan, là lũ chúng tôi sẽ ào tới để bắt chúng, bỏ vào vỏ trứng của mình. Màu sang xanh nhẹ của đóm đóm, nhấp nháy, nhấp nháy qua cái vỏ trứng mỏng manh! Đẹp ơi là đẹp!
Kỷ niệm, ký ức đều được chúng ta cất sâu trong tim. Nhưng có thật nhiều kỷ niệm chúng ta sẽ không bao giờ còn cơ hội được có lại, nhìn lại dù chỉ là thoáng qua đâu đó, bất chợt vô tình cũng không. Vì thời gian, vì con người, vì mọi thứ đều chuyển động và biến đổi không ngừng đấy bạn ạ. Nên một buổi chiều mùa hạ, trong cơn mưa rào như trút nước, cả tôi và bạn, cả con cái của chúng ta sẽ chẳng thể nào vui sướng mà reo lên: "Oa, mẹ ơi, có con cá rô rạch lên cổng nhà mình kìa!" Và sau đó, cũng không có con cá rô rán giòn thơm nào hết!
Thực tế phũ phàng là: chúng ta đang từng ngày đau đầu vì môi trường ô nhiễm, sức khỏe bị đe dọa bởi vấn nạn thực phẩm bẩn. Tương lai của con cháu chúng ta sẽ ra sao khi chúng ăn, uống và sống trong một môi trường đâu đâu cũng thấy hóa chất độc hại, đâu cũng thấy lọc lừa, dối trá, vì chút lợi ích nhỏ bé trước mắt mà sẵn sàng vứt bỏ lương tâm của một bộ phận không nhỏ người bán hàng, nhà sản xuất? Họ có biết chăng, họ đang đầu độc chính giống nòi của họ?
Có hàng ngàn lý do được đưa ra để giải thích: Do nghèo đói, do thiếu hiểu biết, do các cơ quan chức năng quản lý lỏng lẻo, do luật lá chưa nghiêm, chưa chặt, ....Ở đây tôi sẽ không bàn nữa. Vì tôi vẫn còn đang muốn thả mình về miền ký ức ngày xưa yêu dấu, vẫn đang mơ rằng mỗi người chúng ta hãy là người tốt, hãy lương thiện và ý thức được việc mình làm là tốt hay xấu!
Và ôi, giờ nghỉ trưa hết rồi! Ngoảnh nhìn ô cửa nhỏ, mùa hè đứng nhìn, bàn tay nhỏ vẫy chào tôi!
Tôi đã có nhiều mùa hè trôi qua với một ô cửa đóng khung nhỏ qua cửa văn phòng. Thoáng thấy nắng, gió và mưa mùa hạ ào ào xối xả. Lòng chợt thấy nhớ nôn nao những ngày xưa ấu thơ, những mùa hè đầy ấp kỷ niệm!
Cái ngày xưa ấy là cả bầu trời mênh mông, bao la thơm mùi lúa! Từ cổng nhà tôi có thể nhìn thấy cánh đồng lúa xanh mát, thấy đầm sen phía xa xa, nơi chứa đựng bao điều hấp dẫn với lũ trẻ con trong xóm. Thi thoảng cả bọn sẽ kéo nhau đi dọc theo con đường đồng đầy cỏ, tò mò tìm kiếm những nụ sen chớm nở, háo hức ôm trong tay như một thứ gì quý lắm.
Trưa hè (ảnh sưu tầm)
Nhớ biết bao những trưa hè oi ả, đứa nào đứa nấy lấm lét trốn giấc ngủ trưa để tụ tập dưới bóng mát của lũy tre già. Rồi chúng tôi sẽ bày đủ các trò chơi: trốn tìm nhé, đồ hàng này, làm võng mắc qua thân tre nữa, chơi ô ăn quan,...Chơi mãi không chán. Dường như lũ trẻ con chúng tôi ngày ấy luôn tìm được cho mình niềm vui từ những trò như thế. Thời đó, làm gì có nhiều đồ chơi, đâu có nhiều hoa quả, bánh kẹo như bây giờ. Thế nên, chuyện rủ nhau hái trộm quả trứng gà xanh, quả ổi, quả cam nhà hàng xóm là chuyện thật. Chuyện thật đó! Nhưng vào lúc ấy chả đứa trẻ nào dám kể công khai cho bàn dân thiên hạ như tôi đang kể đâu nha! Vì bọn trẻ con ngày ấy đứa nào cũng ý thức được hành động "trộm trái" là không hay, và cũng chả tốt đẹp gì!
Tôi nhớ những bữa cơm đạm bạc với cà muối, canh mồng tơi rau đay rau dền, miếng đậu phụ kho với tương Mẹ làm,..Cả nhà quây quần bên nhau, trên mảnh sân mùa hè mát mẻ. Chưa ăn xong bữa đã nghe tiếng bước chân của mấy đứa bạn trong ngõ. Bài vở của chúng tôi ngày xưa ấy cũng không nhiều nhỉ? Và chúng tôi cũng không có áp lực học hành ghê gớm như bọn trẻ ngày nay! Nên mỗi khi nhớ về năm tháng ấy, tôi nhớ nhiều những lúc được vui chơi với bạn bè, dù ngày hay chiều tối! Hôm nào mất điện, cả ngõ lại tụ tập ở dưới lũy tre ngõ Đường, người lớn nói chuyện người lớn, còn bọn trẻ con chúng tôi chơi trò của trẻ con. Đèn đom đóm! Mùa hè là lúc lũ đom đóm bay lập lòe! Dụng cụ đã được chuẩn bị từ trước, chờ lúc mẹ rán trứng, phải sà tới để nhờ mẹ giữ lại cái vỏ làm nhà cho mấy chú đom đóm. Rồi, tay cầm quạt nan, mải miết đuổi theo ánh sang xanh nhỏ nhoi kia, quạt lấy quạt để! Chỉ cần có chú đom đóm nào rơi xuống vì sức gió quạt nan, là lũ chúng tôi sẽ ào tới để bắt chúng, bỏ vào vỏ trứng của mình. Màu sang xanh nhẹ của đóm đóm, nhấp nháy, nhấp nháy qua cái vỏ trứng mỏng manh! Đẹp ơi là đẹp!
Kỷ niệm, ký ức đều được chúng ta cất sâu trong tim. Nhưng có thật nhiều kỷ niệm chúng ta sẽ không bao giờ còn cơ hội được có lại, nhìn lại dù chỉ là thoáng qua đâu đó, bất chợt vô tình cũng không. Vì thời gian, vì con người, vì mọi thứ đều chuyển động và biến đổi không ngừng đấy bạn ạ. Nên một buổi chiều mùa hạ, trong cơn mưa rào như trút nước, cả tôi và bạn, cả con cái của chúng ta sẽ chẳng thể nào vui sướng mà reo lên: "Oa, mẹ ơi, có con cá rô rạch lên cổng nhà mình kìa!" Và sau đó, cũng không có con cá rô rán giòn thơm nào hết!
Thực tế phũ phàng là: chúng ta đang từng ngày đau đầu vì môi trường ô nhiễm, sức khỏe bị đe dọa bởi vấn nạn thực phẩm bẩn. Tương lai của con cháu chúng ta sẽ ra sao khi chúng ăn, uống và sống trong một môi trường đâu đâu cũng thấy hóa chất độc hại, đâu cũng thấy lọc lừa, dối trá, vì chút lợi ích nhỏ bé trước mắt mà sẵn sàng vứt bỏ lương tâm của một bộ phận không nhỏ người bán hàng, nhà sản xuất? Họ có biết chăng, họ đang đầu độc chính giống nòi của họ?
Có hàng ngàn lý do được đưa ra để giải thích: Do nghèo đói, do thiếu hiểu biết, do các cơ quan chức năng quản lý lỏng lẻo, do luật lá chưa nghiêm, chưa chặt, ....Ở đây tôi sẽ không bàn nữa. Vì tôi vẫn còn đang muốn thả mình về miền ký ức ngày xưa yêu dấu, vẫn đang mơ rằng mỗi người chúng ta hãy là người tốt, hãy lương thiện và ý thức được việc mình làm là tốt hay xấu!
Và ôi, giờ nghỉ trưa hết rồi! Ngoảnh nhìn ô cửa nhỏ, mùa hè đứng nhìn, bàn tay nhỏ vẫy chào tôi!