Em thường hỏi tôi khi nhớ em tôi sẽ làm gì. Tôi nói khi nhớ em, tôi chỉ nghĩ về em, khuôn mặt em, nụ cười em, dáng vẻ em và những cử chỉ yêu thương thật đằm thắm nhưng mãnh liệt mà em dành cho tôi.
Em lại hỏi nỗi nhớ đó đã thực sự quay quắt chưa hở anh...? Tôi ngạc nhiên không trả lời hơi chút lúng túng. Em khẽ cười và bảo khi nhớ anh quay quắt em chỉ muốn làm mỗi một điều thôi, em sẽ chạy ngay đến bên anh…
Đôi má lúm đồng điếu hiện lên bên cạnh hai khóe môi mỗi khi em cười làm tôi ngây ngất và nghiêng ngả. Tôi chỉ thầm cám ơn cuộc đời này đã cho tôi những khoảnh khắc được nhìn thấy nét “không đụng hàng” đó trên gương mặt em mỗi khi em cười. Có phải chăng chỉ vì đôi má lúm đồng điếu đó mà tôi si mê cả một cô gái…
Valentine này không ở trong thành phố, tôi đi công tác xa…
Tôi đang ở đây một mình trong nỗi nhớ em đến quay quắt, mới cảm nhận trọn vẹn điều em nói. Tôi muốn chạy đến bên em ngay lúc này với cảm xúc này, với nỗi nhớ thật quay quắt hiện hữu.
“…Biển vẫn cậy mình dài rộng thế, xa cánh buồm một chút đã cô đơn”. Tôi gởi cho em tin nhắn này từ một câu thơ đã từng đọc và cảm thấy tâm đắc như muốn phần nào diễn tả nỗi nhớ dành cho em.
Em nhắn tin bảo anh sắp lại về bên em rồi, nỗi nhớ rồi sẽ nguôi ngoai bằng tình yêu thêm một lần nữa mãnh liệt...
Ai đó từng nói “người ta có thể nhớ nhưng không yêu, nhưng khi yêu thì không thể không nhớ”. Em nói em nhớ tôi ngay cả khi em ở bên cạnh tôi. Em nhớ về một hình ảnh khác của tôi, em nhớ về những nỗi nhớ đã dành cho tôi, em nhớ về những kỷ niệm của hai đứa… Em thật thánh thiện và bao la với nỗi nhớ cứ đong đầy, miên man và khắc khoải.
Đào Nguyên Giáp Sưu tầm từ TTO
Em lại hỏi nỗi nhớ đó đã thực sự quay quắt chưa hở anh...? Tôi ngạc nhiên không trả lời hơi chút lúng túng. Em khẽ cười và bảo khi nhớ anh quay quắt em chỉ muốn làm mỗi một điều thôi, em sẽ chạy ngay đến bên anh…
Đôi má lúm đồng điếu hiện lên bên cạnh hai khóe môi mỗi khi em cười làm tôi ngây ngất và nghiêng ngả. Tôi chỉ thầm cám ơn cuộc đời này đã cho tôi những khoảnh khắc được nhìn thấy nét “không đụng hàng” đó trên gương mặt em mỗi khi em cười. Có phải chăng chỉ vì đôi má lúm đồng điếu đó mà tôi si mê cả một cô gái…
Valentine này không ở trong thành phố, tôi đi công tác xa…
Tôi đang ở đây một mình trong nỗi nhớ em đến quay quắt, mới cảm nhận trọn vẹn điều em nói. Tôi muốn chạy đến bên em ngay lúc này với cảm xúc này, với nỗi nhớ thật quay quắt hiện hữu.
“…Biển vẫn cậy mình dài rộng thế, xa cánh buồm một chút đã cô đơn”. Tôi gởi cho em tin nhắn này từ một câu thơ đã từng đọc và cảm thấy tâm đắc như muốn phần nào diễn tả nỗi nhớ dành cho em.
Em nhắn tin bảo anh sắp lại về bên em rồi, nỗi nhớ rồi sẽ nguôi ngoai bằng tình yêu thêm một lần nữa mãnh liệt...
Ai đó từng nói “người ta có thể nhớ nhưng không yêu, nhưng khi yêu thì không thể không nhớ”. Em nói em nhớ tôi ngay cả khi em ở bên cạnh tôi. Em nhớ về một hình ảnh khác của tôi, em nhớ về những nỗi nhớ đã dành cho tôi, em nhớ về những kỷ niệm của hai đứa… Em thật thánh thiện và bao la với nỗi nhớ cứ đong đầy, miên man và khắc khoải.
Đào Nguyên Giáp Sưu tầm từ TTO