Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Nói " I LOVE YOU"
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="shinichinuvuong" data-source="post: 42257" data-attributes="member: 41259"><p>Mẹ tôi rất thích kẹo đường. Lúc nào ghé thăm mẹ và đem theo kẹo đường, tôi cũng thấy mình thậm chí còn vui hơn cả mẹ.</p><p></p><p>Vào những năm cuối cùng của mẹ, bố mẹ tôi đều sống trong viện dưỡng lão, vì bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ và rối loạn nhận thức ở người già) của mẹ. Bố tôi cũng rất yếu. Vì thế, hai người không được ở chung một phòng trong viện dưỡng lão. Nhưng những lúc bố tôi cảm thấy khoẻ hơn và mẹ tỉnh táo hơn một chút, hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo trong vường và đó là hình ảnh lãng mạn nhất mà tôi từng nhìn thấy.</p><p></p><p>Khi mẹ mới bị bệnh Alzheimer, tôi từng viết một lá thư và gửi vào viện dưỡng lão cho mẹ. Trong đó, tôi nói rằng tôi yêu mẹ đến đâu. Tôi xin lỗi mẹ vì tất cả những lần tôi làm mẹ không vui. Tôi cũng khẳng định rằng mẹ là một người tuyệt vời và tôi tự hào vì có mẹ. Sau này, bố tôi kể lại rằng mẹ thường ngồi hàng tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại lá thư đó.</p><p></p><p>Nhưng về sau thì mẹ không nhớ nổi tôi là con của mẹ nữa. Thường thì khi nhìn thấy tôi, mẹ sẽ hỏi: "Nào, tên cậu là gì?". Tôi sẽ tự hào trả lời rằng tôi là Larry, và tôi là con của mẹ. Còn mẹ thì mỉm cười và nắm lấy tay tôi.</p><p></p><p>Có một lần, tôi mua hai hộp kẹo đường và mang vào viện dưỡng lão. Sau khi "tự giới thiệu" mình với mẹ, tôi đưa mẹ một hộp kẹo, rồi cầm hộp kia sang phòng của bố. Khi tôi quay lại phòng mẹ, tôi thấy mẹ đã đi nằm, với hộp kẹo đường để bên gối. Nhưng mẹ chưa ngủ. Mẹ thấy tôi bước vào phòng.</p><p></p><p>Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường và nắm lấy tay mẹ. Trong im lặng, tôi vẫn cảm thấy điều kỳ diệu của sự yêu thương, dù tôi biết rằng mẹ hầu như không biết là ai đang nắm tay mẹ. Hay là mẹ đang nắm tay tôi?</p><p></p><p>Sau khoảng 10 phút, tôi bỗng sững người khi cảm thấy mẹ đang siết tay tôi. Ba lần siết tay nhẹ. Ngay lập tức, tôi hiểu mẹ đang muốn nói với tôi, dù mẹ không còn thể hiện được những gì mẹ nghĩ bằng lời nói như ngày trước nữa. Nhưng lời nói là không cần thiết, ba cái siết tay làm cho tôi tin rằng lúc đó mẹ tôi đã "trở lại".</p><p></p><p>Tôi từng nghe bố kể rằng, khi bố mẹ yêu nhau, mẹ đã "phát minh" ra cách nói "I love you!" khi họ ở bên nhau. Mẹ siết tay bố ba lần cho câu "I love you", còn bố cũng siết tay mẹ hai lần để nói "Me too" (Anh cũng vậy).</p><p></p><p>Tôi nhẹ nhàng siết tay mẹ hai lần. Mẹ quay lại phía tôi và mỉm cười.</p><p></p><p>Không ai trong hai chúng tôi nói thêm gì nữa trong khoảng 10 phút sau đó.</p><p></p><p>Rồi bỗng nhiên, mẹ nhìn tôi và nói: "Có một người yêu thương mình thật là một điều đáng quý".</p><p></p><p>Vài hôm sau, mẹ tôi mất.</p><p></p><p>Đó là cuộc "trò chuyện" cuối cùng giữa hai mẹ con tôi. Với rất ít từ ngữ, nhưng là cuộc trò chuyện quý giá nhất mà tôi từng có. <img src="https://www.hoahoctro.vn/upload/20100629/love-wallpaper8.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="shinichinuvuong, post: 42257, member: 41259"] Mẹ tôi rất thích kẹo đường. Lúc nào ghé thăm mẹ và đem theo kẹo đường, tôi cũng thấy mình thậm chí còn vui hơn cả mẹ. Vào những năm cuối cùng của mẹ, bố mẹ tôi đều sống trong viện dưỡng lão, vì bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ và rối loạn nhận thức ở người già) của mẹ. Bố tôi cũng rất yếu. Vì thế, hai người không được ở chung một phòng trong viện dưỡng lão. Nhưng những lúc bố tôi cảm thấy khoẻ hơn và mẹ tỉnh táo hơn một chút, hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo trong vường và đó là hình ảnh lãng mạn nhất mà tôi từng nhìn thấy. Khi mẹ mới bị bệnh Alzheimer, tôi từng viết một lá thư và gửi vào viện dưỡng lão cho mẹ. Trong đó, tôi nói rằng tôi yêu mẹ đến đâu. Tôi xin lỗi mẹ vì tất cả những lần tôi làm mẹ không vui. Tôi cũng khẳng định rằng mẹ là một người tuyệt vời và tôi tự hào vì có mẹ. Sau này, bố tôi kể lại rằng mẹ thường ngồi hàng tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại lá thư đó. Nhưng về sau thì mẹ không nhớ nổi tôi là con của mẹ nữa. Thường thì khi nhìn thấy tôi, mẹ sẽ hỏi: "Nào, tên cậu là gì?". Tôi sẽ tự hào trả lời rằng tôi là Larry, và tôi là con của mẹ. Còn mẹ thì mỉm cười và nắm lấy tay tôi. Có một lần, tôi mua hai hộp kẹo đường và mang vào viện dưỡng lão. Sau khi "tự giới thiệu" mình với mẹ, tôi đưa mẹ một hộp kẹo, rồi cầm hộp kia sang phòng của bố. Khi tôi quay lại phòng mẹ, tôi thấy mẹ đã đi nằm, với hộp kẹo đường để bên gối. Nhưng mẹ chưa ngủ. Mẹ thấy tôi bước vào phòng. Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường và nắm lấy tay mẹ. Trong im lặng, tôi vẫn cảm thấy điều kỳ diệu của sự yêu thương, dù tôi biết rằng mẹ hầu như không biết là ai đang nắm tay mẹ. Hay là mẹ đang nắm tay tôi? Sau khoảng 10 phút, tôi bỗng sững người khi cảm thấy mẹ đang siết tay tôi. Ba lần siết tay nhẹ. Ngay lập tức, tôi hiểu mẹ đang muốn nói với tôi, dù mẹ không còn thể hiện được những gì mẹ nghĩ bằng lời nói như ngày trước nữa. Nhưng lời nói là không cần thiết, ba cái siết tay làm cho tôi tin rằng lúc đó mẹ tôi đã "trở lại". Tôi từng nghe bố kể rằng, khi bố mẹ yêu nhau, mẹ đã "phát minh" ra cách nói "I love you!" khi họ ở bên nhau. Mẹ siết tay bố ba lần cho câu "I love you", còn bố cũng siết tay mẹ hai lần để nói "Me too" (Anh cũng vậy). Tôi nhẹ nhàng siết tay mẹ hai lần. Mẹ quay lại phía tôi và mỉm cười. Không ai trong hai chúng tôi nói thêm gì nữa trong khoảng 10 phút sau đó. Rồi bỗng nhiên, mẹ nhìn tôi và nói: "Có một người yêu thương mình thật là một điều đáng quý". Vài hôm sau, mẹ tôi mất. Đó là cuộc "trò chuyện" cuối cùng giữa hai mẹ con tôi. Với rất ít từ ngữ, nhưng là cuộc trò chuyện quý giá nhất mà tôi từng có. [IMG]https://www.hoahoctro.vn/upload/20100629/love-wallpaper8.jpg[/IMG] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Nói " I LOVE YOU"
Top