shinichinuvuong
New member
- Xu
- 0
Mẹ tôi rất thích kẹo đường. Lúc nào ghé thăm mẹ và đem theo kẹo đường, tôi cũng thấy mình thậm chí còn vui hơn cả mẹ.
Vào những năm cuối cùng của mẹ, bố mẹ tôi đều sống trong viện dưỡng lão, vì bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ và rối loạn nhận thức ở người già) của mẹ. Bố tôi cũng rất yếu. Vì thế, hai người không được ở chung một phòng trong viện dưỡng lão. Nhưng những lúc bố tôi cảm thấy khoẻ hơn và mẹ tỉnh táo hơn một chút, hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo trong vường và đó là hình ảnh lãng mạn nhất mà tôi từng nhìn thấy.
Khi mẹ mới bị bệnh Alzheimer, tôi từng viết một lá thư và gửi vào viện dưỡng lão cho mẹ. Trong đó, tôi nói rằng tôi yêu mẹ đến đâu. Tôi xin lỗi mẹ vì tất cả những lần tôi làm mẹ không vui. Tôi cũng khẳng định rằng mẹ là một người tuyệt vời và tôi tự hào vì có mẹ. Sau này, bố tôi kể lại rằng mẹ thường ngồi hàng tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại lá thư đó.
Nhưng về sau thì mẹ không nhớ nổi tôi là con của mẹ nữa. Thường thì khi nhìn thấy tôi, mẹ sẽ hỏi: "Nào, tên cậu là gì?". Tôi sẽ tự hào trả lời rằng tôi là Larry, và tôi là con của mẹ. Còn mẹ thì mỉm cười và nắm lấy tay tôi.
Có một lần, tôi mua hai hộp kẹo đường và mang vào viện dưỡng lão. Sau khi "tự giới thiệu" mình với mẹ, tôi đưa mẹ một hộp kẹo, rồi cầm hộp kia sang phòng của bố. Khi tôi quay lại phòng mẹ, tôi thấy mẹ đã đi nằm, với hộp kẹo đường để bên gối. Nhưng mẹ chưa ngủ. Mẹ thấy tôi bước vào phòng.
Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường và nắm lấy tay mẹ. Trong im lặng, tôi vẫn cảm thấy điều kỳ diệu của sự yêu thương, dù tôi biết rằng mẹ hầu như không biết là ai đang nắm tay mẹ. Hay là mẹ đang nắm tay tôi?
Sau khoảng 10 phút, tôi bỗng sững người khi cảm thấy mẹ đang siết tay tôi. Ba lần siết tay nhẹ. Ngay lập tức, tôi hiểu mẹ đang muốn nói với tôi, dù mẹ không còn thể hiện được những gì mẹ nghĩ bằng lời nói như ngày trước nữa. Nhưng lời nói là không cần thiết, ba cái siết tay làm cho tôi tin rằng lúc đó mẹ tôi đã "trở lại".
Tôi từng nghe bố kể rằng, khi bố mẹ yêu nhau, mẹ đã "phát minh" ra cách nói "I love you!" khi họ ở bên nhau. Mẹ siết tay bố ba lần cho câu "I love you", còn bố cũng siết tay mẹ hai lần để nói "Me too" (Anh cũng vậy).
Tôi nhẹ nhàng siết tay mẹ hai lần. Mẹ quay lại phía tôi và mỉm cười.
Không ai trong hai chúng tôi nói thêm gì nữa trong khoảng 10 phút sau đó.
Rồi bỗng nhiên, mẹ nhìn tôi và nói: "Có một người yêu thương mình thật là một điều đáng quý".
Vài hôm sau, mẹ tôi mất.
Đó là cuộc "trò chuyện" cuối cùng giữa hai mẹ con tôi. Với rất ít từ ngữ, nhưng là cuộc trò chuyện quý giá nhất mà tôi từng có.
Vào những năm cuối cùng của mẹ, bố mẹ tôi đều sống trong viện dưỡng lão, vì bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ và rối loạn nhận thức ở người già) của mẹ. Bố tôi cũng rất yếu. Vì thế, hai người không được ở chung một phòng trong viện dưỡng lão. Nhưng những lúc bố tôi cảm thấy khoẻ hơn và mẹ tỉnh táo hơn một chút, hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo trong vường và đó là hình ảnh lãng mạn nhất mà tôi từng nhìn thấy.
Khi mẹ mới bị bệnh Alzheimer, tôi từng viết một lá thư và gửi vào viện dưỡng lão cho mẹ. Trong đó, tôi nói rằng tôi yêu mẹ đến đâu. Tôi xin lỗi mẹ vì tất cả những lần tôi làm mẹ không vui. Tôi cũng khẳng định rằng mẹ là một người tuyệt vời và tôi tự hào vì có mẹ. Sau này, bố tôi kể lại rằng mẹ thường ngồi hàng tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại lá thư đó.
Nhưng về sau thì mẹ không nhớ nổi tôi là con của mẹ nữa. Thường thì khi nhìn thấy tôi, mẹ sẽ hỏi: "Nào, tên cậu là gì?". Tôi sẽ tự hào trả lời rằng tôi là Larry, và tôi là con của mẹ. Còn mẹ thì mỉm cười và nắm lấy tay tôi.
Có một lần, tôi mua hai hộp kẹo đường và mang vào viện dưỡng lão. Sau khi "tự giới thiệu" mình với mẹ, tôi đưa mẹ một hộp kẹo, rồi cầm hộp kia sang phòng của bố. Khi tôi quay lại phòng mẹ, tôi thấy mẹ đã đi nằm, với hộp kẹo đường để bên gối. Nhưng mẹ chưa ngủ. Mẹ thấy tôi bước vào phòng.
Tôi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh giường và nắm lấy tay mẹ. Trong im lặng, tôi vẫn cảm thấy điều kỳ diệu của sự yêu thương, dù tôi biết rằng mẹ hầu như không biết là ai đang nắm tay mẹ. Hay là mẹ đang nắm tay tôi?
Sau khoảng 10 phút, tôi bỗng sững người khi cảm thấy mẹ đang siết tay tôi. Ba lần siết tay nhẹ. Ngay lập tức, tôi hiểu mẹ đang muốn nói với tôi, dù mẹ không còn thể hiện được những gì mẹ nghĩ bằng lời nói như ngày trước nữa. Nhưng lời nói là không cần thiết, ba cái siết tay làm cho tôi tin rằng lúc đó mẹ tôi đã "trở lại".
Tôi từng nghe bố kể rằng, khi bố mẹ yêu nhau, mẹ đã "phát minh" ra cách nói "I love you!" khi họ ở bên nhau. Mẹ siết tay bố ba lần cho câu "I love you", còn bố cũng siết tay mẹ hai lần để nói "Me too" (Anh cũng vậy).
Tôi nhẹ nhàng siết tay mẹ hai lần. Mẹ quay lại phía tôi và mỉm cười.
Không ai trong hai chúng tôi nói thêm gì nữa trong khoảng 10 phút sau đó.
Rồi bỗng nhiên, mẹ nhìn tôi và nói: "Có một người yêu thương mình thật là một điều đáng quý".
Vài hôm sau, mẹ tôi mất.
Đó là cuộc "trò chuyện" cuối cùng giữa hai mẹ con tôi. Với rất ít từ ngữ, nhưng là cuộc trò chuyện quý giá nhất mà tôi từng có.