Biết nói dối đúng lúc, đúng chuyện khi cần thiết cũng là một kỹ năng sống, cần phải học hỏi . Nói thật cũng phải học mà nói dối cũng càng phải học bởi nếu nói dối xoen xoét sẽ thành ra người lươn lẹo, mưu mẹo.
Tuy nhiên, nói dối sống sượng, sẽ bị "lộ tẩy", bị người khác "bắt vở" càng tệ hại hơn. Một anh chàng đã có vợ, đi công tác ở một miền xa, gặp một phụ nữ "nhỡ lứa". Thấy mặt mũi anh sáng láng, thông minh, người phụ nữ nọ muốn "xin anh một đứa con" và tất nhiên phi vụ thành công. Giá chuyện đấy đến đây chấm dứt, có lẽ chẳng còn gì để nói. Nhưng rồi một đêm hứng chí thế nào, anh lại khoe "chiến công" của mình với vợ. Chẳng biết do tính thật thà hay muốn nhân vụ này khoe khéo với vợ rằng anh có giá nhưng hậu quả thật tai hại. Người vợ đang đêm nổi trận lôi đình, đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chị Loan cũng khổ sở vì chuyện thật thà. Bên nhà vợ nhận xét chồng ra sao, chị cũng về "ton hót" với chồng. Hôm thì chị bảo: "Dì Hoa bảo anh là thằng bất tài", mẹ em thì chê "mắt anh gian", bố em thì lắc đầu bảo "anh không ra dáng đàn ông, hơi ẽo ợt, giàu nữ tính". Thế là cả nhà ngoại bị ăn "đòn miệng". Anh né tránh sang nhà ngoại,còn cấm luôn con trai theo mẹ sang bên đó sợ bị bên ngoại "đầu độc" tư tưởng xấu xa.
Hãy nhớ rằng nghệ thuật giao tiếp không phải là "uốn ba tấc lưỡi" mà là nghệ thuật "đắc nhân tâm".
Hãy học cách nói dối đúng lúc, đúng hoàn cảnh, đúng cách để cuộc sống của chúng ta nhẹ nhàng hơn tránh những tổn thương không đáng có.
Trước tiên , nói dối được gọi là nghệ thuật cũng khoa ngoa. Đó là nghệ thuật ứng xử, nghệ thuật mở cửa lòng người. Hãy lường trước những phản ứng của phía bên kia. Nếu nói thật về chuyện đã qua mà khiến người kia bận lòng, bị tổn thương hoặc mang lại hậu quả xấu cho mối quan hệ thì không nên nói.
Điều thứ ha i, đừng quên không ai muốn bị chê, dù là chê đúng. Đôi khi được người khác khen, thậm chí là khen lấy lòng, biết vậy mà người được khen cũng "mát ruột mát gan". Nếu có ý định chê ai đó để họ rút kinh nghiệm, hãy nhớ tìm hiểu điểm mạnh để khen trước, nâng cao người ta lên sau đó mới đề cập đến cái chưa được thì việc chê dễ được chấp nhận hơn là chê tuốt tuồn tuột.
Điều thứ ba , đừng quên làm giảm nhẹ lời chê bằng việc chọn từ có tính xây dựng. Đừng nói thẳng là đen mà hãy nói là chưa sáng lắm, đừng chê ki bo mà chỉ nói là "căn cơ hơi quá", chớ bảo "ngu" hay "lù đù" mà chỉ nhắc "nhanh nhẹn lên một chút nữa thì hay".
__Sưu tầm__:byebye:
Tuy nhiên, nói dối sống sượng, sẽ bị "lộ tẩy", bị người khác "bắt vở" càng tệ hại hơn. Một anh chàng đã có vợ, đi công tác ở một miền xa, gặp một phụ nữ "nhỡ lứa". Thấy mặt mũi anh sáng láng, thông minh, người phụ nữ nọ muốn "xin anh một đứa con" và tất nhiên phi vụ thành công. Giá chuyện đấy đến đây chấm dứt, có lẽ chẳng còn gì để nói. Nhưng rồi một đêm hứng chí thế nào, anh lại khoe "chiến công" của mình với vợ. Chẳng biết do tính thật thà hay muốn nhân vụ này khoe khéo với vợ rằng anh có giá nhưng hậu quả thật tai hại. Người vợ đang đêm nổi trận lôi đình, đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chị Loan cũng khổ sở vì chuyện thật thà. Bên nhà vợ nhận xét chồng ra sao, chị cũng về "ton hót" với chồng. Hôm thì chị bảo: "Dì Hoa bảo anh là thằng bất tài", mẹ em thì chê "mắt anh gian", bố em thì lắc đầu bảo "anh không ra dáng đàn ông, hơi ẽo ợt, giàu nữ tính". Thế là cả nhà ngoại bị ăn "đòn miệng". Anh né tránh sang nhà ngoại,còn cấm luôn con trai theo mẹ sang bên đó sợ bị bên ngoại "đầu độc" tư tưởng xấu xa.
Hãy nhớ rằng nghệ thuật giao tiếp không phải là "uốn ba tấc lưỡi" mà là nghệ thuật "đắc nhân tâm".
Hãy học cách nói dối đúng lúc, đúng hoàn cảnh, đúng cách để cuộc sống của chúng ta nhẹ nhàng hơn tránh những tổn thương không đáng có.
Trước tiên , nói dối được gọi là nghệ thuật cũng khoa ngoa. Đó là nghệ thuật ứng xử, nghệ thuật mở cửa lòng người. Hãy lường trước những phản ứng của phía bên kia. Nếu nói thật về chuyện đã qua mà khiến người kia bận lòng, bị tổn thương hoặc mang lại hậu quả xấu cho mối quan hệ thì không nên nói.
Điều thứ ha i, đừng quên không ai muốn bị chê, dù là chê đúng. Đôi khi được người khác khen, thậm chí là khen lấy lòng, biết vậy mà người được khen cũng "mát ruột mát gan". Nếu có ý định chê ai đó để họ rút kinh nghiệm, hãy nhớ tìm hiểu điểm mạnh để khen trước, nâng cao người ta lên sau đó mới đề cập đến cái chưa được thì việc chê dễ được chấp nhận hơn là chê tuốt tuồn tuột.
Điều thứ ba , đừng quên làm giảm nhẹ lời chê bằng việc chọn từ có tính xây dựng. Đừng nói thẳng là đen mà hãy nói là chưa sáng lắm, đừng chê ki bo mà chỉ nói là "căn cơ hơi quá", chớ bảo "ngu" hay "lù đù" mà chỉ nhắc "nhanh nhẹn lên một chút nữa thì hay".
__Sưu tầm__:byebye: