D
DOO DOO
Guest
Nỗi buồn màu xanh bé xíu
View attachment 15547
View attachment 15547
“Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng. Hãy kiếm tìm và nắm thật chặt người đàn ông biết mang rau cải về nhà! Còn chàng mà cả cọng giá cũng chưa từng muốn cho bạn thì nên tiễn anh ta ra cửa.”
Đêm qua, tôi nằm mơ thấy chân mình rời khỏi bờ cát mà chạm sâu vào biển. Nước màu xanh thẳm và lạnh buốt. Những đám mây ở đằng xa cuộn vào nhau như cái bánh Bretzel phủ đầy muối hạt to đùng. Tôi thấy mình không thể di chuyển. Cứ đứng mãi như thế. Trong lòng biển. Gió mằn mặn. Cho đến lúc nước dâng lên mãi. Dâng lên mãi. Vậy mà. Vẫn không hề thấy mình chấp chới. Lòng bình yên đến lạ.
T à. Những bức thư hồi nhỏ em biết. Thường không có nội dung gì cụ thể. Giống như kiểu người ta ném lá khô xuống hồ. Vô thức và nhạt nhẽo. Những bức thư đó thường không có người nhận. Em để chúng trong một cái hộp. Hồi đó cứ nghĩ, lúc mình lớn lên, gặp được người đàn ông hạnh phúc “chịu đựng” mình, vào một ngày mùa mưa tháng Mười lành lạnh, hai đứa ngồi gặm bắp nướng, thi đặt tên cho đám người qua lại và cười ngặt nghẽo, rồi em thấy mình lung linh trong mắt ảnh, em sẽ lôi những bức thư đó ra khỏi hộp mà tặng hết luôn, không giữ lại miếng nào. Cái người đàn ông đó, cái người “tội nghiệp”, “đáng thương” vì đã yêu phải em đó, sẽ ôm mớ giấy ngớ ngẩn của em đi ngủ, đến công ty, vào giờ giải lao, giờ ăn trưa, đọc chúng và yêu chúng. Vậy đó. Vậy mà thất tình lần đầu tiên. Em đem dốc hết vào biển. Nước cứ táp vô táp ra. Dặt dẹo hoài không chịu mang đi. Em còn nhớ, một trong những bức thư lẩn thẩn ấy viết là…
“Chào T tuổi hai mươi lăm. Đã kiếm ra người ăn bắp nướng ngày mưa? Đã kiếm ra người để cùng cười ngặt nghẽo? Đã kiếm ra người sấy tóc cho T?”
T à. Bây giờ em hai mươi lăm tuổi. Em phải trả lời bức thư vớ vẩn ấy thế nào?
Mưa hoài. Ủ rũ ghê lắm. Mà nước mắt thì cứ chảy nghiêng. T à. Em bị lạnh tay rồi…