Nơi bí ẩn của con tim

  • Thread starter Thread starter vosong
  • Ngày gửi Ngày gửi

vosong

New member
Xu
0
NƠI BÍ ẨN CỦA CON TIM​

“Em quyết định về quê thật sao?”. Anh hỏi. Nhiên không trả lời, vẫn cứ để cho anh phải suy nghĩ thật nhiều. Ít khi nào Nhiên trả lời những câu hỏi của anh. Nhiên chỉ nhìn anh mà cười với một vẻ suy tư khó hiểu. Lúc này đây, đi bên anh, dưới giàn hoa ti-gôn đượm sắc hồng rực rỡ. Loài hoa mà anh rất thích, vẫn hay đọc cho Nhiên nghe bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn của TTKH. Nghe chứ Nhiên không thích thứ văn chương ủy mị đó. Nhiên không muốn từ chối sợ làm anh buồn.Nhiên cũng thật buồn cười cho mình. Đêm cuối cùng của đôi tình nhân được ở bên nhau mà tâm trạng Nhiên không lưu luyến hay đau buồn gì cả.

Nhiên ngước nhìn gương mặt đang đau khổ, hụt hẫng của anh. Nhiên không dám nhìn sâu, nhìn thẳng vào nó. Nó làm cho Nhiên tội nghiệp. Anh yêu Nhiên quá nhiều, nhiều hơn cả bản thân anh. Nhưng những sự hi sinh của anh để vun đắp cho tình yêu cũng không thể níu kéo Nhiên về phía anh. Về quê anh, nơi của những căn nhà sàn lên xuống theo mùa nước. Từ nhỏ Nhiên vốn sợ nước, sợ xa nhà và không hề nghĩ đến việc một ngày nào đó Nhiên sẽ đến sống hẳn ở miền tây xa xôi đó.

Trên bầu trời cao, vầng trăng tròn trĩnh, trong suốt vẫn đi theo bước chân của Nhiên và anh. Một chút ánh sáng của thiên nhiên len lỏi qua những vòm cây cao, chiếu xuống giàn hoa ti-gôn leo quấn quýt trên bức tường dài của mấy ngôi biệt thự làm Nhiên thêm nhớ ánh trăng quê nhà. Nhiên nghĩ lúc này ở quê mình chắc trăng sáng lắm. Dưới ánh trăng tròn trong vắt, không phải là những vầng sáng ít ỏi như ở đây, mà cả một vùng đều rực sáng. Nó chan chứa một tình cảm tràn đầy của mái ấm gia đình Nhiên và những gì thân yêu mà tuổi thơ Nhiên đã gắn bó.

Nhiên và anh vẫn bước đều nhau. Tay anh nắm tay Nhiên nhẹ nhàng, ấm áp cùng đi dạo trong khu biệt thự nhỏ yên tĩnh gần nơi Nhiên ở trọ.Bất chợt anh níu tay Nhiên dừng lại nơi không có ánh đèn nê-ông sáng chói. Đôi tay anh choàng qua vai Nhiên ôm chặt lấy Nhiên. Hơi thở nhẹ nhàng của anh áp vào mặt Nhiên làm nóng bừng lên hai gò má rồi lan tỏa khắp thân thể. Nhiên biết đây là lần cuối cùng Nhiên đón nhận nụ hôn của anh. Nhiên cứ để cho nó kéo dài hơn những lần trước. Nó vẫn nồng nàn như lần đầu Nhiên chấp nhận yêu anh. Và có lẽ sẽ không bao giờ Nhiên quên được cái cảm giác lạ lẫm đáng nhớ trong đời ấy. Nhiên mơ màng trong vòng tay anh. Hơi thở của anh càng gấp gáp. Tay anh rời khỏi vai Nhiên, luồng nhẹ vào bên trong lớp áo vải của Nhiên. Nhiên sực tỉnh vội đẩy tay anh ra. Nỗi thất vọng của anh làm Nhiên thương hại. Không phải anh xúc phạm Nhiên, mà Nhiên không muốn cái cảm giác ấy lấn át tâm trí Nhiên.

“Em yêu anh gì kì vậy.Em không yêu anh thật lòng sao? Đến bây giờ anh cũng không thể hiểu nổi tình cảm mà em dành cho anh là thứ tình cảm gì nữa”, anh hỏi. Nhiên không trả lời mà hơi thất vọng. Câu hỏi ấy anh đã hỏi Nhiên quá nhiều rồi mà Nhiên vẫn không hề trách móc anh.Mọi chuyện sẽ chấm dứt chỉ vào sáng mai thôi. Cũng như từ trước tới giờ chưa khi nào Nhiên trách anh mà chỉ không thể hiểu nổi bản thân mình. Nhiên yêu anh là chỉ biết yêu vậy thôi chứ không nghĩ Nhiên sẽ về quê anh sống cả đời ở đó. Nhiên không lý giải được tình yêu mà Nhiên đem đến cho anh có thật lòng hay không. Nhiên chỉ biết rằng là bạn cũng được mà người yêu cũng được.

Anh đã nhiều lần nói với Nhiên: “Con gái miền trung khó hiểu quá. Rất khôn ngoan và sắc sảo”. Những lúc ấy Nhiên chỉ biết nói: “Có gì đâu mà khó hiểu. Anh hãy nghĩ đơn giản thôi”. Nói vậy thôi chứ Nhiên cho là anh nói đúng. Những lúc ấy Nhiên hay nhủ thầm anh yêu Nhiên nhiều quá, chiều chuộng hết mực nên không có cái vẻ mạnh mẽ, quyết đoán của người đàn ông vốn dĩ phải có. Anh luôn chấp nhận những lập luận của Nhiên mặc dù Nhiên nói sai hay đúng. Anh làm Nhiên hơi chán. Nhiên thấy Nhiên và anh khó hòa hợp về một mặt vô hình nào đó. Anh không có cái vẻ chăm chỉ, ham học hỏi và có tính tiến thủ như con trai miền trung quê Nhiên. Nhiên nghĩ yêu anh thì được chứ làm vợ anh chắc cuộc sống tầm thường, vô vị lắm.

Anh đã đi bên cạnh Nhiên suốt những năm tháng nơi giảng đường đại học, Nhiên không thấy có lỗi khi phải chia tay anh. Nhiên chỉ tiếc một điều là Nhiên không thể yêu anh bằng cả trái tim mình. Anh đã tự nguyện đến với Nhiên mặc dù Nhiên nhiều lần từ chối. Nhiên đã từng nói thẳng với anh là Nhiên chỉ chấp nhận yêu ai nếu có thể tiến tới hôn nhân. Nhiên không thể chấp nhận anh vì sự ngăn cách. Nhiên không thể về quê anh được. Nhưng anh vẫn một mực chân thành yêu Nhiên. Yêu cái vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ của Nhiên. Anh còn bảo sẽ làm thay đổi cách suy nghĩ của Nhiên, nhưng cho đến lúc sắp phải chia tay này, bản lĩnh của anh cũng không đủ sức cho phép anh làm điều đó.

Bất chợt anh khóc. Nhiên cảm động nhìn anh và nói “Hay anh về quê em đi. Về đó ba em sẽ xin việc làm cho cả anh nữa.Ba còn nói sẽ mua cho chúng ta một căn nhà mới gần thành phố nếu anh đồng ý về ngoài đó…”. Anh lặng buồn nhìn Nhiên. Nhiên thấy mình hơi tàn nhẫn. Quê anh nghèo nhưng anh yêu tha thiết nó cũng như Nhiên yêu tha thiết quê mình. Cả hai đều không thể hòa hợp nhau bởi không cùng đi một con đường, không cùng chung một chí hướng. Ánh mắt buồn thất vọng của anh làm Nhiên im lặng suốt cả quãng đường về nhà trọ của mình.

Trời đã sáng mà Nhiên vẫn còn nằm cuộn tròn trên chiếc giường nệm trắng, người còn mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình. Ngoài trời bỗng mưa to tạt vào cửa sổ, Nhiên choàng ra khép cửa lại nhưng bị vướng mấy dây hoa ti-gôn leo quấn quýt bên ngoài. Nhiên chợt rùng mình, một chút cô đơn theo gió thoảng qua. Nhiên nhấc điện thoại gọi cho chồng hỏi những câu vu vơ, cũ rích: “Anh có khỏe không? Khi nào anh về? Em nhớ anh lắm. Anh nhớ mang bông điên điển về làm quà cho em đó”.

Ba năm trôi qua, ngay cả khi Nhiên đã có Quân, Nhiên cũng không thể nào quên anh được. Thỉnh thoảng những kỷ niệm đẹp về anh vẫn hiện về trong lòng Nhiên, nhất là cảm giác của cái đêm chia tay ấy. Và dĩ nhiên đó là cách chọn lựa mà Nhiên không hề hối tiếc, vì Quân là một người chồng mà Nhiên cảm thấy an tâm khi trao gửi trọn cuộc đời mình. Những lúc nghĩ đến anh, mà đó chỉ là những khi chồng Nhiên đi công tác xa, hay là những khi Nhiên thấy trống vắng trong lòng thì Nhiên không cho là mình có lỗi với chồng. Vì Nhiên là một người vợ hoàn hảo đáng tự hào. Anh là mối tình đầu của Nhiên, khó quên đó là một trạng thái tâm lý chung. Và biết đâu chồng Nhiên hay ai đó cũng có một mối tình đầu đong đầy kỷ niệm, nhưng chính vì mỗi người đều coi đó là một mối tình đã mãi mãi ngủ yên mà không cần phải đánh thức để làm rạn nứt không khí gia đình đang tồn tại êm ấm.

Ngày mai chồng Nhiên đi công tác ở miền tây về. Sẽ có một món quà quý giá. Một giỏ bông điên điển hay nhành hoa tím lục bình. Những đặc trưng của miền tây quê anh. Quê của người đã mãi mãi nằm thẳm sâu trong một nơi bí ẩn nhất của trái tim Nhiên mà chồng Nhiên không bao giờ tìm thấy được.

Vô Song
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top