Nó và Chiều Mưa

nicothoicodai

New member
Xu
0
Những cơn mưa bất chợt cuối thu làm cho lòng nó thêm buồn ....nó mông lung ko một ý định , ko một định hướng nào trong đầu cứ thế nó buồn bả phóng xe đi lao vào dòng người đang vội vả về với gia đình sau một ngày làm việc. Nó ko biết lúc này nên đi đâu và nó về nhà ... bước vào nhà nhìn mọi cái cứ yên lặng đến đáng sợ. Nó lại quay trở ra cửa lại đi, nó cứ đi đi giữa dòng xe chạy đông đúc xe vẫn chạy và đầu nó vẫn suy nghĩ về đời nó....có phải chăng cuộc đời nó cũng buồn và ẩm đạm như những ngày đông, có phải tại nó sinh ra vào mùa lạnh lẽo nên giờ cuộc sống của nó cũng buồn và ảm đạm như ngày mùa đông. Xe vẫn chạy và nó lại nghĩ về mục tiêu của nó... lúc này nó mới thật sự muốn khóc và lo sợ ...nó sống vì cái gì ? nó lao vào công việc như 1 con điên là vì cái gì ? 1 cửa hàng nhỏ nhỏ đó là mong muốn của nó của vài tháng trước đây và giờ đã nên hình nên dáng. Nhưng dường như 1 công việc ngồi và quản lý cửa hàng không phải là công việc hợp với cái cá tính vốn ko mấy thùy mị, diệu dàng của nó và nó lại tiếp tục tìm kiếm chính mình ... Lại quay lại với cái mà lúc đó nó gọi là đam mê ... nó nhận việc mới ko một chút lo lắng , không vui mừng ( dường như là trở lại với những ngày trước đây) nó không có tâm trạng của 1 người đi nhận việc mới... nó nói chuyện về công việc, về cuộc sống của nó cho mọi người như một phản xạ tự nhiên, nó nói nhiều , nhiều lắm ..những câu chuyện về gia đình và công việc khiến nhiều người nghe và hình dung một cuộc sống thật năng động và tươi sáng( đôi lúc nó biết đó là cuộc sống mà nhiều người mơ ước ) nhưng ko ai biết một sự thật đằng sau cái con người đầy cá tính đó là gì và cuộc sống đó chán chường đến bao nhiêu. Trong mắt mọi người nó mạnh mẽ lắm, nó cá tính lắm và dường như với con người đó thì nó là người ko biết buồn là gì với một cuộc sống mãng nguyện tuyệt đối . Mọi người có quyền nghĩ về nó thế vì nó có nhiều thứ được gọi là đủ cho 1 cuộc sống an nhàn hạnh phúc, nó có 1 công việc tốt, một chút năng lực, lòng tin từ mọi người, một chút kinh tế ko phải nghĩ suy, sự ngưỡng mộ của nhiều người ....

Nhưng...nó ...vẫn không vui....nó... vẫn buồn một nổi buồn mà không một thứ vật chất nào có thể bôi xóa...

Phải chăng nó sống quá nhạy cảm , quá u sầu nên nó tự làm khổ mình...nhưng nó không thể sống hời hợt và đánh mất chính con người thật trong nó nên mới có những chiều như thế này...

Xe vẫn chạy....nó vẫn không quan tâm điểm đến là đâu ... nó lại nghĩ ....

Có phải nó đang muốn một cuộc sống như thế này ? nó lao vào công việc như một con điên từ sáng đến nữa đêm(sáng nó làm việc ở ks chiều tan tầm nó lại đến cửa hàng đến nữa đêm) . Nó làm nhiều như thế là vì cái gì ? vì tiền? ko nó ko cần tiền đến mức đó và tiền ko khiến nó phải như thế ...nó muốn chạy trốn ? nhưng nó đang chạy trốn cái gì ? chính nó cũng không biết , nó chạy trốn chính nó ? hay nó cố để tìm quên .... nó ko trả lời được ... nó ko hiểu nó ...một câu hỏi bị bỏ ngõ mà có khi đến sau này nó cũng ko trả lời được vì nó vẫn chưa muốn đối diện với lòng mình với nổi đau nó muốn chôn thật chặt vĩnh viễn không còn chạm đến khiến nó đau....

Xe vẫn chạy ...trên đường dần bớt đông đúc ... bóng tối đã bao trùm lên tất cả chỉ còn lại là thứ ánh sáng vàng mờ của điện đường lúc tối lúc sáng... nó vẫn đi ...

Nó lại nghĩ về bạn bè... cũng lâu lắm rồi nó không có 1 người bạn thật sự nào, những người nó gọi là bạn thật ra chỉ là “bè” theo cách nó nghĩ ... những người đến với nó đa phần chỉ vì công việc ,hay chỉ vì thứ họ cần và muốn ở nó...nó biết tất cả những điều đó nhưng nó vẫn miễng cười vì với họ , vui vẻ với họ đôi lúc là thật lòng với họ...nó cần lắm một người thật lòng với nó , hiểu nó và biết được con người đầy mâu thuẫn phía trong nó...

Nước mắt nó đang rơi ...hay nước mưa ?... mặt nó nóng bừng, đôi mắt cay xè ... rồi nó khóc ngon lành như một đứa trẻ ... xe vẫn chạy ...tay nó run lên ... lúc này đây nó cần một bờ vai ... một bàn tay và một lời nói để lôi nó ra khỏi cái mệt mỏi này...nhưng...nó ...cô đơn...

Mọi người trên đường đổ dồn mọi ánh nhìn vào nó khiến nó bừng tỉnh . Nó vội vội lau nước mắt và trở về với cuộc thực tại.

Xe vẫn chạy ... và dừng lại ở cửa hàng của nó ... cô bé bán hàng cho nó nhìn nó miễng cười , nụ cười đó đưa nó về đúng nó của mọi ngày. Nó lại nói nói cười cười rộn rả , tiếng nó vẫn oan oan mạnh mẽ như hôm nào....
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top