• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Nợ đời phải trả

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
Kể từ ngày chồng chết tới giờ, Ôlivơ được hoàn toàn tiêu pha theo ý thích. Song thực tình là nàng cũng ít liên hệ với thế giới bên ngoài, bởi thế, việc một nhân viên bưu điện tìm tới nhà đưa tận tay nàng bọc quà là điều khiến nàng lấy làm lạ.
- Hẳn là ông đã nhầm? - Nàng nói với người bưu tá.

39_mh-vn10.jpg

Minh họa của Đào Quốc Huy.

- Không, không nhầm đâu, thưa bà - Người này khẳng định như đinh đóng cột.
Ôlivơ đưa mắt đọc dòng chữ nắn nót ghi trên gói bưu phẩm. Tên nàng rành rành ra đấy. Lại còn mấy con tem có đóng dấu bưu điện. Ôlivơ đặt gói bưu phẩm lên bàn, chưa dám mở. Không hiểu sao nàng hồi hộp lạ.

- Rõ chẳng đâu vào đâu - Nàng tự nhủ. Đúng là kể từ sau cái chết của chồng, Ôlivơ có sống thu mình hơn trước. Nhưng một gói bưu phẩm lạ thì có gì đáng ngại cơ chứ. Nghĩ vậy, nàng mạnh dạn bóc lớp băng dính. Dưới lớp giấy sẫm màu là một cái hộp không nhãn hiệu. Vì không đoán được đó là hộp đựng gì nên Ôlivơ càng lo lắng hơn.
Khi nắp hộp được mở, Ôlivơ bàng hoàng sửng sốt. Trước mắt Ôlivơ là bức tượng một nàng vũ nữ nhỏ xinh.

Ôlivơ cầm bức tượng trên tay, dùng chiếc chìa khóa nhỏ vặn dây cót. Cô vũ nữ liền xoay tròn một điệu nhảy rất điệu nghệ. Cũng từ bức tượng vẳng vẳng cất lên giai điệu của bài "Dòng Đanuýp xanh".

- Không! Không thể có chuyện này được!

Ôlivơ ngồi thụp xuống, không tin ở mắt mình. Mồ hôi vã ra, tim nàng đập gấp gáp.
Đây chính là món quà đầu tiên trong đời mà Giôn - người chồng quá cố của nàng mua tặng nàng ngày hai người mới yêu nhau.

Ôlivơ cố ghìm cơn hốt hoảng để nhớ xem lần cuối cùng nàng trông thấy bức tượng vũ nữ này là ở đâu. Nàng nhớ ra rồi, đó là ở cửa hàng của ông Xtôive. Chính nàng đã đem bức tượng cho ông ta. Nàng lập cập đi ra phố.

- Ông Xtôive, tôi muốn được ngó lại một chút bức tượng cô vũ nữ tôi bán cho ông dạo trước có được không?

Ông Xtôive tỏ vẻ lúng túng. Làm sao ông có thể nói cho góa phụ kiều diễm này hiểu được sự thật của câu chuyện. Xtôive chăm chú nhìn nàng. Ông nghĩ, hẳn vì quá xúc động nên nàng mới đặt vấn đề như vậy với ông.

- À, tôi mới bán nó đi rồi - Xtôive đáp.
- Ông còn nhớ ai đã mua nó không?
- Tôi có quen biết gì người ấy đâu. Ông ta không phải dân ở đây. Ông ta còn rất trẻ, đến hỏi rồi mua luôn, không một câu mặc cả.

Càng nghe, Ôlivơ càng thêm… choáng. Ông khách đó mang phong cách hệt như của Giôn, chồng nàng.

- Ông nói, ông ấy còn trẻ?- Nàng gượng hỏi thêm.
- Vâng, chỉ tầm ba mươi tuổi.
*​
Cả đêm ấy, Ôlivơ chập chờn trong cơn mộng mị. Hình ảnh người chồng đã mất cứ hiển hiện trước mắt nàng, khiến nàng mồ hôi túa ra như tắm, tim đập thình thịch.
Khi hai người gặp nhau, Giôn chưa đến tuổi ba mươi. Vậy nhưng anh đã là một luật sư có uy tín. Đẹp trai, có danh vọng, song Giôn chỉ dồn tình yêu cho mỗi mình Ôlivơ. Những ngày đầu, anh thường xuyên tặng quà cho nàng.

Trái với tình cảm của Giôn, Ôlivơ không thật sự "kết" Giôn, song nàng cũng không tỏ ra có phản ứng gì trước việc anh theo đuổi nàng. Ôlivơ xuất thân trong một dòng tộc quyền quý đang ở vào hồi sa sút. Bởi vậy, nàng đến với Giôn bằng cả một sự tính toán.

Kể từ khi nhận được món quà lạ - bức tượng cô vũ nữ biết múa may trong tiếng nhạc - Ôlivơ lại nhận được gói bưu phẩm thứ hai. Cũng như lần trước, gói bưu phẩm này được đựng trong một chiếc hộp không nhãn hiệu. Ôlivơ càng thêm hồi hộp.

Vừa mở nắp hộp, Ôlivơ đã muốn sụp xuống. Trong hộp là quà Giôn tặng nàng ngày cưới - một chiếc trâm bằng ngọc bích tuyệt đẹp. Nàng nhớ, sau khi Giôn mất, nàng đã bán lại nó cho ông Xtôive và thu về một món tiền kha khá. Đến hôm nay, trái đất xoay vòng thế nào, nó lại trở về trong đôi bàn tay bé nhỏ của nàng.

Nhưng cảm giác sợ hãi khiến tim Ôlivơ như nghẹn lại. Nàng không con tâm trí nào để mà ngắm nghía cái đẹp phát ra từ kỷ vật nói trên. Nàng xem việc được nhận lại món quà như một chuyện phiêu lưu ma quái. Nàng tin câu chuyện sẽ không chỉ dừng ở đấy. Khi còn sống, Giôn rất hay tặng quà cho nàng. Có thể nói, nàng yêu cầu gì, Giôn đáp ứng nàng điều đó. Giôn là người kiếm được bộn tiền. Có điều, ngoài chuyện mua quà cho nàng, Giôn không bao giờ để cho nàng được tự do tiêu pha. Ngoài một ít tiền lẻ tiêu vặt, chưa bao giờ anh cho phép nàng được sử dụng những tờ séc.

- Anh muốn được tự mình săn sóc em - Giôn bao biện.

Giôn thực sự là một ông chủ trong gia đình. Anh ta điều hành tất cả, tự tay mở các tài khoản. Ngay các đồ trang điểm của vợ cũng phải tự tay anh ta đi mua. Trong những năm tháng sống bên chồng, chưa khi nào Ôlivơ phải chi trả món tiền nào quá… 5 đôla.

Sau gói bưu phẩm thứ hai là gói bưu phẩm thứ ba, thứ tư. Đến giờ, mặc dù đã đoán định được những thứ đựng trong gói quà (vì nó được chuyển tới nàng đúng theo trình tự mà Giôn mua tặng nàng trước đây), song Ôlivơ vẫn không khỏi hồi hộp. Hồi hộp pha lẫn âu lo.

Còn nhớ, những ngày mới đính hôn, sự rộng rãi trong tiêu pha của Giôn đã chinh phục nàng. Cả một thời thiếu nữ, nàng chưa bao giờ có các đồ trang sức đẹp. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng càng về sau càng khiến nàng vỡ mộng, nhất là khi nàng không được tự quyết trong việc chi tiêu. Ước mơ được độc lập về tài chính đã gần như trở thành một nỗi ám ảnh thường trực đối với nàng.

Cùng với thời gian, các món quà Giôn gửi tặng nàng không còn đem lại cho nàng nhiều niềm vui. Và đến bây giờ, khi lại phải nhận những món quà này lần thứ hai, và chẳng biết là từ ai, nàng chẳng những không chút vui sướng mà còn cảm thấy sợ hãi, thậm chí là ghê tởm. Hành động đầu tiên mỗi khi nhận được thứ gì là nàng cất ngay nó vào một góc nào cho khuất mắt.

Khi nhận được bộ thìa cà phê bằng bạc - món quà Giôn mua tặng nàng sau một chuyến đi xa về, Ôlivơ đã không thể bình tĩnh được nữa. Nàng sợ hãi nhớ rằng, như vậy là chỉ còn một món quà nữa của Giôn thôi. Và biết đâu khi ấy, Giôn sẽ đội mồ lên để trực tiếp "đưa tặng" nàng món quà này.

Chỉ nghĩ tới đó, tim Ôlivơ như ngừng đập. Nhiều đêm nàng hết mơ lại tỉnh, người đầm đìa mồ hôi.

Cuối cùng, gói bưu phẩm mà Ôlivơ nghĩ tới đã được chuyển đến thật.

Không cần mở nắp hộp, Ôlivơ cũng biết được nó là thứ gì. Đó là món quà Giôn mua tặng vợ nhân một lần bắt gặp nó ở một cửa hàng.

Tay run run, phải mãi hồi lâu Ôlivơ mới xé được lớp giấy bọc.

Trong gói quà là một cái hộp được làm bằng ngọc bích khá tinh xảo, xứng đáng là một tác phẩm nghệ thuật. Ký ức hiện về, khiến Ôlivơ chạm tay vào chiếc hộp như chạm tay vào lửa. Ngay lập tức, nàng giấu biến chiếc hộp đi.

Giờ thì nàng đành nhắm mắt chờ đợi những sự cố tiếp theo. Nó có thể không đem lại điều gì hay hớm cho nàng. Nhưng giờ thì nàng biết làm gì?

Đêm ấy, Ôlivơ đi nằm từ khá sớm. Song cũng như nhiều lần, nàng không sao chợp mắt được, mắt cứ trân trân nhìn lên trần nhà.

Chợt nàng nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa từng nhát một, rắn rỏi và tự tin.

Ôlivơ hốt hoảng xỏ chân vào giày, choàng tấm áo khoác mỏng rồi rón rén lần xuống cầu thang. Tiếng gõ cửa lại vang lên, không có vẻ gì khẩn thiết, mà rành rọt, tự tin.
Ôlivơ bạo dạn đặt tay lên nắm đấm cửa. Đầu óc nàng như chao đảo.

Tưởng như có thể ngất được vì sợ hãi, Ôlivơ run cầm cập. Nàng phải ngồi xuống, áp mặt vào cửa. Đúng lúc ấy, tiếng gõ lại vang lên. Đầu óc quay cuồng, hoảng loạn, Ôlivơ cảm thấy bốn bức tường xung quanh mình như nghiêng ngả:

- Giôn - Nàng hỏi mà như khẩn cầu, giọng thì thào - Sao anh biết?

Nàng ngỡ như phía ngoài cửa, hồn oan của Giôn đang hiện về. Và sự thật về vụ nàng đầu độc chồng đã bị lộ tẩy.

Thì cũng chính từ chiếc hộp ngọc bích Giôn mua tặng nàng đây, nàng đã lấy ra gói thuốc độc mà nàng giấu kỹ trong đó, bí mật bỏ vào tách cà phê của chồng. Giôn điềm nhiên uống cà phê và… ra đi mãi mãi. Kể từ đó, Ôlivơ đã có những khoản tiêu pha riêng chẳng phải phụ thuộc vào ai.

Trái tim Ôlivơ như đông cứng vì khiếp sợ. Nàng quỳ gối, thì thào rồi đổ vật xuống nền gạch và… chết!

Bên ngoài cảnh cửa, vang lên một vài tiếng gõ cuối cùng rồi có tiếng chân người đi xa dần.

*

Trở về cửa hàng của mình, Xtôive thoáng chút thất vọng. Đã lâu rồi, ông vẫn mong chờ tới giây phút được thổ lộ tình yêu của mình với nàng, sau khi bí mật gửi tặng nàng những thứ đồ lưu niệm tuyệt đẹp mà Ôlivơ từng phải bán lại cho ông trước đây. Đáng lý ra, hôm nay ông sẽ làm việc ấy. Nhưng không hiểu sao, không có ai ra mở cửa. Ông đành nhủ lòng, thôi thì, để ngày mai quay lại vậy.

Truyện của M.Barét (Mỹ)
Lưu Hà Minh (dịch) - VNCA Xuân 2010


 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top