Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Nó hiểu
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Butchi" data-source="post: 663" data-attributes="member: 7"><p>Khoe với ba xong, nó lại ngồi xuống giường bên cạnh tôi lấy hết tiền trong bóp ra đếm,</p><p></p><p> Cẩn thận xếp từng tờ thật ngay ngắn xong bỏ vào bóp cười với tôi rồi để bóp trở lại đầu giường.</p><p></p><p>Tôi lấy ra tờ 100 ngàn đưa nó, nó hỏi “ o ? o ? “ Tôi hiểu là nó hỏi cho hả? Tôi gật đầu, nó cười ra vẻ thích thú cầm lấy tiền đi lên nhà trên, một lát sau nó trở xuống cầm theo một túi ni lông đựng nhiều loại tiền tờ trăm ngàn, tờ 50 ngàn, 20 ngàn loại nào xếp theo loại đó hết sức ngay ngắn, nó lấy xấp tiền loại 100 ngàn ra đếm, đếm xong kẹp luôn tờ tiền tôi vừa cho vào lấy dây thun bó lại rất kỷ đem đi cất.</p><p></p><p>- Tiền bạc hắn cất kỷ lắm – Anh tôi vẫn ngồi uống nước nói chuyện- Chú biết, mấy năm nay tiền người này cho, người kia cho. Hắn để dành hơn chục triệu chứ phải ít đâu</p><p></p><p>- Nó có tiêu xài gì không ?- Tôi hỏi</p><p></p><p>- Thì thỉnh thoảng cũng mua ba thứ ăn uống lặt vặt không bao nhiêu tiền, có khi thấy ai khổ, như mấy người ăn xin hắn cũng cho một ngàn, hai ngàn. Có điều đặc biệt – anh cười nói tiếp- Tiền cất đó nhưng mấy anh chị hắn có lúc bí quá về mượn, tuyệt đối không cho, không biết răng lạ rứa. Như bửa anh hai hắn xây nhà thiếu tiền biết hắn có 10 triệu về năn nỉ , hứa mượn trả tiền lời hàng tháng, nó cứ lắc đầu, không là không, cái chi lạ rứa không biết. Chỉ có tôi hoặc mẹ nó cần làm gì là hắn đưa mượn, nhưng phải hứa chắc ngày nào trả, đến ngày phải trả đàng hoàng, trể một bửa cũng không được </p><p></p><p>- Anh không hỏi nó sao không cho mấy anh chị mượn ? – tôi tò mò hỏi anh </p><p></p><p>- Có chứ - anh tôi trả lời- một lần mẹ nó hỏi, nó ra dấu chỉ chỏ một lúc, hiểu ra mới tội chứ, chú biết nó nói gì không ? Nó bảo, nó phải dành dụm cất tiền, chứ không đến khi tôi với mẹ nó chết là nó phải đi ăn xin </p><p></p><p>Ngồi yên một lát anh tôi nói tiếp :</p><p></p><p> - Mẹ nó mới nói, đến khi tôi với mẹ nó chết thì ở với anh hoặc chị, chú biết không, nó trề môi lắc đầu, mẹ nó hỏi răng không ở với anh hay chị, hắn không nói gì, bỏ đi. </p><p></p><p> </p><p></p><p>Nằm nghe anh kể chuyện tôi suy nghỉ, rỏ ràng con bé không hoàn toàn mất lý trí,</p><p></p><p>Những lúc không lên cơn, những lúc bình thường, nó đã từng nghỉ đến, từng mơ hồ nhận biết cuộc sống của nó nếu không còn cha mẹ – Tôi chợt nghỉ - có lẻ cũng chính vì thế, chính vì có lúc còn biết suy nghỉ nó mới trở nên điên dại thất thường – bất chợt tôi lại nghỉ - trong trường hợp này giá như nó mất trí hoàn toàn, nó đần độn có khi đời nó bớt khổ hơn.</p><p></p><p>*</p><p> Vài năm sau lần tôi về thăm, đúng tuổi 70 chị dâu tôi qua đời, lúc chị mất do công việc ở cơ quan quá bận rộn tôi không về được, nghe nói trước lúc mất chị nhìn anh rồi đưa mắt về phía con Thu, nước mắt cứ trào ra. Chị ra đi vẫn canh cánh trong lòng nổi lo lắng về đứa con xấu số bất hạnh của mình.</p><p></p><p>Sau khi chị mất, biết anh buồn , tôi cố dàn xếp công việc, dự định về quê với anh ít hôm, nhưng chưa kịp, đã nhận được điện thoại của thằng cháu trai con anh, nó lo lắng.</p><p></p><p>- Lúc mẹ mất ba vẫn còn khỏe lắm – Nó nói – nhưng chưa tới mươi ngày sau sức khỏe ba xuống trầm trọng, đi không nổi, mỗi bửa ăn chỉ húp được ít cháo, cả ngày cứ nằm im không nói năng gì.</p><p></p><p>Thằng cháu bảo nó rất muốn đưa ba vào Sài gòn chửa bệnh nhưng con Thu không cho, từ hôm mẹ mất nó quậy hung dữ hơn trước, nó gào la suốt, thoáng thấy người nào trong số anh chị là nó cầm chỗi đánh đuổi đi, nó không cho người nào vào nhà, việc chăm sóc ba hết sức khổ sở</p><p></p><p>Không ngờ hoàn cảnh gia đình anh lại rơi vào cảnh bi đát quá, tôi gác ngang mọi việc bay về. </p><p></p><p>Cũng chỉ gần gủi chăm sóc anh được mấy hôm, sức khỏe anh gần như kiệt huệ, một đêm anh ngủ rồi không dậy nửa anh đi theo chị</p><p></p><p> </p><p></p><p>Mấy hôm lo hậu sự cho anh ai cũng hướng sự lo lắng vế phía con Thu, nhưng hóa ra trước khi chết anh chị đã tính đâu vào đó, một lá thư anh để lại trong tủ như tờ di chúc, sau hậu sự con trai anh đã đọc cho cả dòng họ nghe. Trong 4 đứa con gái đã có chồng, 3 đứa có nhà cửa ổn định, chỉ vợ chồng đứa con gái lớn vẫn đang ở chung với gia đình chồng nên anh quyết định giao toàn bộ nhà cửa ruộng vườn cho họ, được hưởng tất cả những tài sản anh để lại và có trách nhiệm phải nuôi nấng lo lắng cho con Thu đến hết đời</p><p></p><p>Anh cũng chỉ chổ để 100 triệu đồng bảo đứa con trai lớn lấy ra bỏ ngân hàng, đấy là tiền vợ chồng anh cho riêng con Thu, hàng tháng phải dẫn con Thu đến ngân hàng để nó nhận tiền lải. Anh căn dặn các con anh phải quan tâm nhiều đến con Thu, theo anh nó là đứa đã gánh chịu những bất hạnh thay cho các anh chị nó. </p><p></p><p>Thằng con trai anh vừa đọc thư vừa sut sùi khóc, mọi người ngồi nghe cũng chẵng cầm được nước mắt, nhưng cuối cùng ai cũng thở ra nhẹ nhỏm, anh chị đã tính toán thật chu toàn </p><p></p><p> </p><p></p><p>*</p><p></p><p>Với tấm lòng trời bể của những người làm cha làm mẹ, anh chị đã lo, lo cả những phần việc sau khi mình chết đi rồi. Nhưng không ngờ, anh chị đã hoài công.</p><p></p><p>Tôi trở vào Sài Gòn chỉ hơn tháng thì nhận được tin dử. Con Thu, đứa con gái làm anh chị phải nhọc lòng chết rồi. </p><p></p><p>Tôi về và trong đám tang nghe kể lại:</p><p></p><p>Từ sau anh tôi qua đời đột nhiên con Thu khác hẳn, nó không quậy, không hét la như trước, nó chỉ khóc, nhưng ra xa ngoài giửa vườn khuất trong cây lá ngồi khóc ê a một mình, có lúc người ta thấy nó đi lang thang trên đường làng bơ phờ thất thiểu như một bóng ma </p><p></p><p>Rồi một buổi chiều gần tối, vợ chồng người chị đi làm đồng về không thấy nó đâu, cứ nghỉ cũng như mọi hôm nó đi đâu đó rồi sẻ về, nhưng mải đến tận khuya cũng không thấy lúc đó mới hoãng hốt hú gọi hàng xóm chia nhau đi tìm, tìm thâu đêm vẫn không thấy, không biết nó ở đâu</p><p></p><p> </p><p></p><p>Đến sáng hôm sau, những người đi làm đồng sớm ngang qua ngọn đồi xa phía cuối đồng giáp với chân núi, nơi có mộ anh chị tôi, người ta phát hiện con Thu ngồi co người giửa hai ngôi mộ của ba mẹ nó, mặt úp lên thành mộ hai tay duỗi vế phía trước, thân hình đã lạnh cứng từ lúc nào đó trong đêm.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Butchi, post: 663, member: 7"] Khoe với ba xong, nó lại ngồi xuống giường bên cạnh tôi lấy hết tiền trong bóp ra đếm, Cẩn thận xếp từng tờ thật ngay ngắn xong bỏ vào bóp cười với tôi rồi để bóp trở lại đầu giường. Tôi lấy ra tờ 100 ngàn đưa nó, nó hỏi “ o ? o ? “ Tôi hiểu là nó hỏi cho hả? Tôi gật đầu, nó cười ra vẻ thích thú cầm lấy tiền đi lên nhà trên, một lát sau nó trở xuống cầm theo một túi ni lông đựng nhiều loại tiền tờ trăm ngàn, tờ 50 ngàn, 20 ngàn loại nào xếp theo loại đó hết sức ngay ngắn, nó lấy xấp tiền loại 100 ngàn ra đếm, đếm xong kẹp luôn tờ tiền tôi vừa cho vào lấy dây thun bó lại rất kỷ đem đi cất. - Tiền bạc hắn cất kỷ lắm – Anh tôi vẫn ngồi uống nước nói chuyện- Chú biết, mấy năm nay tiền người này cho, người kia cho. Hắn để dành hơn chục triệu chứ phải ít đâu - Nó có tiêu xài gì không ?- Tôi hỏi - Thì thỉnh thoảng cũng mua ba thứ ăn uống lặt vặt không bao nhiêu tiền, có khi thấy ai khổ, như mấy người ăn xin hắn cũng cho một ngàn, hai ngàn. Có điều đặc biệt – anh cười nói tiếp- Tiền cất đó nhưng mấy anh chị hắn có lúc bí quá về mượn, tuyệt đối không cho, không biết răng lạ rứa. Như bửa anh hai hắn xây nhà thiếu tiền biết hắn có 10 triệu về năn nỉ , hứa mượn trả tiền lời hàng tháng, nó cứ lắc đầu, không là không, cái chi lạ rứa không biết. Chỉ có tôi hoặc mẹ nó cần làm gì là hắn đưa mượn, nhưng phải hứa chắc ngày nào trả, đến ngày phải trả đàng hoàng, trể một bửa cũng không được - Anh không hỏi nó sao không cho mấy anh chị mượn ? – tôi tò mò hỏi anh - Có chứ - anh tôi trả lời- một lần mẹ nó hỏi, nó ra dấu chỉ chỏ một lúc, hiểu ra mới tội chứ, chú biết nó nói gì không ? Nó bảo, nó phải dành dụm cất tiền, chứ không đến khi tôi với mẹ nó chết là nó phải đi ăn xin Ngồi yên một lát anh tôi nói tiếp : - Mẹ nó mới nói, đến khi tôi với mẹ nó chết thì ở với anh hoặc chị, chú biết không, nó trề môi lắc đầu, mẹ nó hỏi răng không ở với anh hay chị, hắn không nói gì, bỏ đi. Nằm nghe anh kể chuyện tôi suy nghỉ, rỏ ràng con bé không hoàn toàn mất lý trí, Những lúc không lên cơn, những lúc bình thường, nó đã từng nghỉ đến, từng mơ hồ nhận biết cuộc sống của nó nếu không còn cha mẹ – Tôi chợt nghỉ - có lẻ cũng chính vì thế, chính vì có lúc còn biết suy nghỉ nó mới trở nên điên dại thất thường – bất chợt tôi lại nghỉ - trong trường hợp này giá như nó mất trí hoàn toàn, nó đần độn có khi đời nó bớt khổ hơn. * Vài năm sau lần tôi về thăm, đúng tuổi 70 chị dâu tôi qua đời, lúc chị mất do công việc ở cơ quan quá bận rộn tôi không về được, nghe nói trước lúc mất chị nhìn anh rồi đưa mắt về phía con Thu, nước mắt cứ trào ra. Chị ra đi vẫn canh cánh trong lòng nổi lo lắng về đứa con xấu số bất hạnh của mình. Sau khi chị mất, biết anh buồn , tôi cố dàn xếp công việc, dự định về quê với anh ít hôm, nhưng chưa kịp, đã nhận được điện thoại của thằng cháu trai con anh, nó lo lắng. - Lúc mẹ mất ba vẫn còn khỏe lắm – Nó nói – nhưng chưa tới mươi ngày sau sức khỏe ba xuống trầm trọng, đi không nổi, mỗi bửa ăn chỉ húp được ít cháo, cả ngày cứ nằm im không nói năng gì. Thằng cháu bảo nó rất muốn đưa ba vào Sài gòn chửa bệnh nhưng con Thu không cho, từ hôm mẹ mất nó quậy hung dữ hơn trước, nó gào la suốt, thoáng thấy người nào trong số anh chị là nó cầm chỗi đánh đuổi đi, nó không cho người nào vào nhà, việc chăm sóc ba hết sức khổ sở Không ngờ hoàn cảnh gia đình anh lại rơi vào cảnh bi đát quá, tôi gác ngang mọi việc bay về. Cũng chỉ gần gủi chăm sóc anh được mấy hôm, sức khỏe anh gần như kiệt huệ, một đêm anh ngủ rồi không dậy nửa anh đi theo chị Mấy hôm lo hậu sự cho anh ai cũng hướng sự lo lắng vế phía con Thu, nhưng hóa ra trước khi chết anh chị đã tính đâu vào đó, một lá thư anh để lại trong tủ như tờ di chúc, sau hậu sự con trai anh đã đọc cho cả dòng họ nghe. Trong 4 đứa con gái đã có chồng, 3 đứa có nhà cửa ổn định, chỉ vợ chồng đứa con gái lớn vẫn đang ở chung với gia đình chồng nên anh quyết định giao toàn bộ nhà cửa ruộng vườn cho họ, được hưởng tất cả những tài sản anh để lại và có trách nhiệm phải nuôi nấng lo lắng cho con Thu đến hết đời Anh cũng chỉ chổ để 100 triệu đồng bảo đứa con trai lớn lấy ra bỏ ngân hàng, đấy là tiền vợ chồng anh cho riêng con Thu, hàng tháng phải dẫn con Thu đến ngân hàng để nó nhận tiền lải. Anh căn dặn các con anh phải quan tâm nhiều đến con Thu, theo anh nó là đứa đã gánh chịu những bất hạnh thay cho các anh chị nó. Thằng con trai anh vừa đọc thư vừa sut sùi khóc, mọi người ngồi nghe cũng chẵng cầm được nước mắt, nhưng cuối cùng ai cũng thở ra nhẹ nhỏm, anh chị đã tính toán thật chu toàn * Với tấm lòng trời bể của những người làm cha làm mẹ, anh chị đã lo, lo cả những phần việc sau khi mình chết đi rồi. Nhưng không ngờ, anh chị đã hoài công. Tôi trở vào Sài Gòn chỉ hơn tháng thì nhận được tin dử. Con Thu, đứa con gái làm anh chị phải nhọc lòng chết rồi. Tôi về và trong đám tang nghe kể lại: Từ sau anh tôi qua đời đột nhiên con Thu khác hẳn, nó không quậy, không hét la như trước, nó chỉ khóc, nhưng ra xa ngoài giửa vườn khuất trong cây lá ngồi khóc ê a một mình, có lúc người ta thấy nó đi lang thang trên đường làng bơ phờ thất thiểu như một bóng ma Rồi một buổi chiều gần tối, vợ chồng người chị đi làm đồng về không thấy nó đâu, cứ nghỉ cũng như mọi hôm nó đi đâu đó rồi sẻ về, nhưng mải đến tận khuya cũng không thấy lúc đó mới hoãng hốt hú gọi hàng xóm chia nhau đi tìm, tìm thâu đêm vẫn không thấy, không biết nó ở đâu Đến sáng hôm sau, những người đi làm đồng sớm ngang qua ngọn đồi xa phía cuối đồng giáp với chân núi, nơi có mộ anh chị tôi, người ta phát hiện con Thu ngồi co người giửa hai ngôi mộ của ba mẹ nó, mặt úp lên thành mộ hai tay duỗi vế phía trước, thân hình đã lạnh cứng từ lúc nào đó trong đêm. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Nó hiểu
Top