Thân tặng một người bạn!
Tốt nghiệp ra trường, đã có công việc ổn định mà Hà vẫn chưa có lấy một ‘mảnh tình vắt vai’. Trong nhóm bạn thân chỉ còn mình Hà là đơn chiếc. Công bằng mà nói, Hà tuy không có được vẻ đẹp mặn mà sắc sảo nhưng bù lại cô có nét duyên thầm rất riêng của những cô gái vùng cao. Hồi còn là sinh viên, cô cũng có khá nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng trái tim cô không mảy may xúc động.
Đúng ngày Valentine Hà gửi một tin nhắn mang thông điệp từ chối một tình yêu. Tin nhắn đó đã lạc vào số máy của Quang và đó chính là sự khởi đầu cho tình yêu giữa cô và Quang. Hà vẫn nhớ cảm giác bang khuâng khi lần đầu tiên được nghe giọng nói ấm áp của anh qua điện thoại:’’… em ác thật nghen, sao lại chọn đúng ngày này để trả lời thế? May mà anh đã đứng ra nhận hộ người đó…;…
Đã một tuần nay không thấy Quang gọi điện. Hà thấp thỏm không yên. Mấy lần cô chủ động gọi cho Quang nhưng không thấy anh nghe máy. Chưa bao giờ Hà có cảm giác sợ những tiếng tút kéo dài vọng về từ đầu máy bên kia đến vậy. Những tiếng tút tút vô vọng…Rồi Quang cũng gọi cho cô. Hà đã chờ mong giây phút ấy biết bao nhiêu nhưng không hiểu sao khi trả lời anh, giọng Hà lại lạnh lùng đến thế. Cứ tưởng bao nhiêu hờn giận, trách móc sẽ trào ra …nhưng không, Ha chỉ trả lời khô khan và buông máy, Quang gọi lại nhưng Hà cũng không nghe. Chỉ đến khi nhận được tin nhắn:’’ Bà xã của anh ơi! Đừng giận anh nữa mà. Mấy ngày qua anh đi công tác đột xuất nên không gọi cho em được. Để anh gửi cho em triệu tia nắng trong này xua ta mùa đông ngoài đó cho em nhé!’’.Những dòng tin nhắn ngọt ngào dìu dịu xua đi hờn trách trong cô. Hà đồng ý ‘’tha thứ’’ cho anh với một điều kiện rất…vô lý như thể hai người đã là của nhau vậy: Mỗi buổi chiều anh phải gọi cho cô và nhận điện của anh vào mỗi buổi sang. Những câu chuyện công sở và cả những thay đổi thất thường của thời tiết giữa hai miền đất nước đều được họ kể tỉ mỉ cho nhau. Dần dà những chuyện vui vơ ấy trở thành sợi dây vô hình nối giữa hai người. Hà cảm nhận được trong mỗi câu chuyện ấy là một tình yêu mãnh liệt của Quang dành cho cô, dù chọ chưa một lần gặp mặt.
Một ngày không báo trước, Quang ra Hà Nội. Khi nhìn thấy người đàn ông vận bộ đồ sơ mi trắng có nước da bánh mật, cầm giỏ phong lan trên tay đứng trước cổng tòa soạn, Hà nhận ngay ra đó chính là anh- người đã khiến trái tim cô thổn thức. Những ngày anh ở Hà Nội, cô đóng vai là một hướng dẫn viên du lịch tận tình. Nhưng giữa anh và cỗ vẫn là một khoảng cách khá xa cho dù cả hai đọc được trong mắt nhau tình yêu nồng nàn. Bên trong sự quyết đoán, anh là người vụng về, phải khó khăn không biết bao nhiêu lần anh mới có thể thốt lên những lời yêu với cô. Nhung Hà không suy nghĩ nhiều về điều ấy. Cô đón nhận tình yêu của Quang bằng chính tình cảm trong sang, nồng nàn của mình.
Nhưng đúng ngày hạnh phúc nhất của mình, Hà phải tiếp một vị khách không mời. Vị khách ấy chính là vợi chưa cưới của anh. Hai người đã có đính ước, chỉ đợi khi nào công việc của anh ổn định sẽ chính thức chuyện hôn nhân. Hà đau đớn thấy ánh mắt câm lặng của Quang. Ánh mắt ấy đã phá tan những hi vọng cuối cùng của Hà…Đám cưới bị hủy bỏ mà Quang không có cơ hội giải thích một lời nào. Với Hà, sự giả dối trong tình yêu thì không một lí do gì có thể biện hộ được…
Quang ra đi để lại cho Hà một lá thư. Lá thư vừa là những lời thú tội, vừa là những lời giải thích về một thời đã qua của anh. Hà như người đứng giữa ngã ba đường, mà ngả đường nào với cô lúc này đều mịt mời. Lời người đàn bà cứ lúc lại dội về… Hà nhận ra tình yêu giữa cô và Quang còn quá mong manh. Cô chưa đủ tình yêu để tin vào những lời giải thích của Quang hay cô chưa đủ niềm tin để yêu anh trọng vẹn, để tha thứ và chấp nhận anh. Hà cố thoát ra khỏi những ý nghĩ về Quang, về một thời đã qua của anh. Nhưng càng cố gắng thì cô càng rơi vào sự hoang mang…Chỉ một chút thôi, nếu cô để anh ra đi thì cô sẽ mất anh vĩnh viễn, còn nếu bước ra khỏi căn phòng, thoát ra khỏi những giằng xé đang càng lúc càng trói chặt lấy cô thì Hà cũng có thể sẽ có anh- người đàn ông đã yêu cô chân thành. Nhưng rồi sẽ thế nào? Cô có đủ bao dung và tình yêu để tha thứ cho anh, và anh- anh có đủ niềm tin bước qua quá khứ, sống với cô hay không…? Hà cứ tự đặt câu hỏi mà không tìm được câu trả lời…
Khi đã bình tĩnh trở lại, Hà đã nhắn với Quang rằng cả cô và với Quang đều cần một khoảng lặng để tin, để yêu rằng họ cần cho nhau. Quang không nói gì, anh im lặng chấp nhận mọi thử thách…Và Hà hiểu rằng, đó là điều đúng đắn nhất mà cô có thể làm lúc này…
Đến bây giờ, khi đã là một gia đình hạnh phúc thì cả hai người đều hiểu rằng ngày ấy, nếu chỉ thiếu một chút niềm tin thôi, họ sẽ mất nhau vĩnh viễn…
Quang Luân
Tốt nghiệp ra trường, đã có công việc ổn định mà Hà vẫn chưa có lấy một ‘mảnh tình vắt vai’. Trong nhóm bạn thân chỉ còn mình Hà là đơn chiếc. Công bằng mà nói, Hà tuy không có được vẻ đẹp mặn mà sắc sảo nhưng bù lại cô có nét duyên thầm rất riêng của những cô gái vùng cao. Hồi còn là sinh viên, cô cũng có khá nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng trái tim cô không mảy may xúc động.
Đúng ngày Valentine Hà gửi một tin nhắn mang thông điệp từ chối một tình yêu. Tin nhắn đó đã lạc vào số máy của Quang và đó chính là sự khởi đầu cho tình yêu giữa cô và Quang. Hà vẫn nhớ cảm giác bang khuâng khi lần đầu tiên được nghe giọng nói ấm áp của anh qua điện thoại:’’… em ác thật nghen, sao lại chọn đúng ngày này để trả lời thế? May mà anh đã đứng ra nhận hộ người đó…;…
Đã một tuần nay không thấy Quang gọi điện. Hà thấp thỏm không yên. Mấy lần cô chủ động gọi cho Quang nhưng không thấy anh nghe máy. Chưa bao giờ Hà có cảm giác sợ những tiếng tút kéo dài vọng về từ đầu máy bên kia đến vậy. Những tiếng tút tút vô vọng…Rồi Quang cũng gọi cho cô. Hà đã chờ mong giây phút ấy biết bao nhiêu nhưng không hiểu sao khi trả lời anh, giọng Hà lại lạnh lùng đến thế. Cứ tưởng bao nhiêu hờn giận, trách móc sẽ trào ra …nhưng không, Ha chỉ trả lời khô khan và buông máy, Quang gọi lại nhưng Hà cũng không nghe. Chỉ đến khi nhận được tin nhắn:’’ Bà xã của anh ơi! Đừng giận anh nữa mà. Mấy ngày qua anh đi công tác đột xuất nên không gọi cho em được. Để anh gửi cho em triệu tia nắng trong này xua ta mùa đông ngoài đó cho em nhé!’’.Những dòng tin nhắn ngọt ngào dìu dịu xua đi hờn trách trong cô. Hà đồng ý ‘’tha thứ’’ cho anh với một điều kiện rất…vô lý như thể hai người đã là của nhau vậy: Mỗi buổi chiều anh phải gọi cho cô và nhận điện của anh vào mỗi buổi sang. Những câu chuyện công sở và cả những thay đổi thất thường của thời tiết giữa hai miền đất nước đều được họ kể tỉ mỉ cho nhau. Dần dà những chuyện vui vơ ấy trở thành sợi dây vô hình nối giữa hai người. Hà cảm nhận được trong mỗi câu chuyện ấy là một tình yêu mãnh liệt của Quang dành cho cô, dù chọ chưa một lần gặp mặt.
Một ngày không báo trước, Quang ra Hà Nội. Khi nhìn thấy người đàn ông vận bộ đồ sơ mi trắng có nước da bánh mật, cầm giỏ phong lan trên tay đứng trước cổng tòa soạn, Hà nhận ngay ra đó chính là anh- người đã khiến trái tim cô thổn thức. Những ngày anh ở Hà Nội, cô đóng vai là một hướng dẫn viên du lịch tận tình. Nhưng giữa anh và cỗ vẫn là một khoảng cách khá xa cho dù cả hai đọc được trong mắt nhau tình yêu nồng nàn. Bên trong sự quyết đoán, anh là người vụng về, phải khó khăn không biết bao nhiêu lần anh mới có thể thốt lên những lời yêu với cô. Nhung Hà không suy nghĩ nhiều về điều ấy. Cô đón nhận tình yêu của Quang bằng chính tình cảm trong sang, nồng nàn của mình.
Nhưng đúng ngày hạnh phúc nhất của mình, Hà phải tiếp một vị khách không mời. Vị khách ấy chính là vợi chưa cưới của anh. Hai người đã có đính ước, chỉ đợi khi nào công việc của anh ổn định sẽ chính thức chuyện hôn nhân. Hà đau đớn thấy ánh mắt câm lặng của Quang. Ánh mắt ấy đã phá tan những hi vọng cuối cùng của Hà…Đám cưới bị hủy bỏ mà Quang không có cơ hội giải thích một lời nào. Với Hà, sự giả dối trong tình yêu thì không một lí do gì có thể biện hộ được…
Quang ra đi để lại cho Hà một lá thư. Lá thư vừa là những lời thú tội, vừa là những lời giải thích về một thời đã qua của anh. Hà như người đứng giữa ngã ba đường, mà ngả đường nào với cô lúc này đều mịt mời. Lời người đàn bà cứ lúc lại dội về… Hà nhận ra tình yêu giữa cô và Quang còn quá mong manh. Cô chưa đủ tình yêu để tin vào những lời giải thích của Quang hay cô chưa đủ niềm tin để yêu anh trọng vẹn, để tha thứ và chấp nhận anh. Hà cố thoát ra khỏi những ý nghĩ về Quang, về một thời đã qua của anh. Nhưng càng cố gắng thì cô càng rơi vào sự hoang mang…Chỉ một chút thôi, nếu cô để anh ra đi thì cô sẽ mất anh vĩnh viễn, còn nếu bước ra khỏi căn phòng, thoát ra khỏi những giằng xé đang càng lúc càng trói chặt lấy cô thì Hà cũng có thể sẽ có anh- người đàn ông đã yêu cô chân thành. Nhưng rồi sẽ thế nào? Cô có đủ bao dung và tình yêu để tha thứ cho anh, và anh- anh có đủ niềm tin bước qua quá khứ, sống với cô hay không…? Hà cứ tự đặt câu hỏi mà không tìm được câu trả lời…
Khi đã bình tĩnh trở lại, Hà đã nhắn với Quang rằng cả cô và với Quang đều cần một khoảng lặng để tin, để yêu rằng họ cần cho nhau. Quang không nói gì, anh im lặng chấp nhận mọi thử thách…Và Hà hiểu rằng, đó là điều đúng đắn nhất mà cô có thể làm lúc này…
Đến bây giờ, khi đã là một gia đình hạnh phúc thì cả hai người đều hiểu rằng ngày ấy, nếu chỉ thiếu một chút niềm tin thôi, họ sẽ mất nhau vĩnh viễn…
Quang Luân