H
HuyNam
Guest
NHỮNG MẢNH ĐỜI CHÊNH VÊNH
Hôm qua đạp xe qua đoạn đường quen thuộc nhưng lâu rồi mình không qua, chợt thấy một bà cụ ăn mày ngồi bới đống rác gần chợ chợt thấy chạnh lòng. Người ta thường hay thấy những chuyện như thế này trên TV nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì chỉ có ai không phải là người mới không thấy thương xót. Bà cụ chắc cũng khoảng 80t ở cái tuổi mà người ta gọi là xưa nay hiếm mà vẫn cô quạnh vất vả tìm từng miếng ăn. Một mình không con không cháu ngày thì ở cổng chợ chờ của bố thí của người ta mà sống, tối đến chui vào gầm cầu mà ngủ. Tai sao lại có những số phận như thế trên đời nhỉ? Bà nội đã mất của mình thường kể về nạn đói năm 45 nhưng bây giờ đâu còn là năm 45 đâu. Thời bây giờ, có những người sung sướng không còn phải quan tâm gì nữa. Có người thì như bà cụ kia khi gần đất xa trời rồi mà vẫn không hết khổ, cuối đời chi còn tấm thân khọm đi vì gánh nặng cuộc đời. Biết là thương đấy nhưng làm được gì hơn là mấy đồng bạc cho bà cụ đỡ khổ. Mình thì chỉ mới là học sinh thôi chưa làm được điều gì to tát chỉ biết viết những dòng này chia sẻ và mong rằng bà cụ đỡ khổ hơn mà thôi!
Cảm nghĩ HuyNam