bethichhoc08
New member
- Xu
- 0
MỘT TUỔI THƠ - MỘT ƯỚC MƠ
***
Những đứa trẻ sinh ra trên đời này ai cũng mong ước có cha, có mẹ yêu thương, có hạnh phúc nào bằng hạnh phúc khi có mẹ cha bên cạnh, được nghe những lời ru ầu ơ của mẹ, được mẹ hôn lên trán, được mẹ ôm vào lòng, rồi được cha cõng trên lưng được cha đưa đi học, ôi những giây phút ngọt ngào làm sao.***
Ấy thế mà tôi vẫn bắt gặp đâu đó những hình ảnh của những em bé lang thang, mồ côi không nơi nương tựa. Thật bất hạnh cho các em vừa mới cất tiếng khóc trào đời thì các em đã bị bỏ rơi, đã vĩnh viễn không được nhìn thấy mẹ, thấy cha.
Nào là bán vé số, lượm ve chai, nào là bắt ốc, mò cua trên những cánh đồng hoang, những trũng nước lầy lội, những hình ảnh nhỏ bé gầy gò của các em, mặt thì nhem nhuốt, từ đầu đến chân lắm cả bùn lầy, các em như những chú chim non lạc bầy đang rời khỏi tổ, như những chú cá đang bơi giữa dòng nước ngược, có những buổi các em phải đi bắt ốc, mò cua suốt cả ngày để về đổi lấy tiền mua gạo. Có hôm các em đang bán vé số trời bỗng dưng đổ mưa thế là cả sắp vé số lại ướt sủn, vừa lạnh, vừa run lại vừa đói. Thật là bất hạnh giờ thêm bất hạnh.
Ngồi bên một góc đường nhìn sang trái, sang phải, nhìn phía trước, phía sau mọi người dường như không ai để ý đến những cô cậu có số phận đáng thương này. Nhìn thấy các em nhỏ cùng trang lứa với mình, ai cũng có cha, có mẹ bên cạnh, được cha đưa đến trường rồi được mẹ đón về nhà, các em được vui chơi, được học tập bên thầy cô và các bạn, những tuổi thơ ấy thật hồn nhiên nhưng những hình ảnh ấy đối với các cô cậu bé mồ côi này thì đó chỉ là những ước mơ, ước mơ không bao giờ thành hiện thực.
Hoàn cảnh đã lấy đi tuổi thơ hồn nhiên của các em. Có đôi lúc lang thang kiếm tiền suốt cả ngày, những giọt mồ hôi rơi trên những gương mặt của các em, các em mệt lã. Có hôm trời mưa to ướt cả chỗ ngủ, các em phải đi lượm những thùng giấy mang về lót thành chỗ ngủ, không phải đêm nào các em cũng phải được yên giấc, cũng có hôm gặp những chú bảo vệ khó các em vừa bị la, rồi lại bị đuổi đi, các em phải lang thang suốt cả đêm không được chợp mắt.
Những lúc ấy các em ngồi lại bên nhau, ngã tựa vào vai nhau cùng hướng lên bầu trời nơi những vì sao đang lấp lánh, lúc này các em chỉ có một mơ ước nhỏ nhoi: “Ước gì giờ này chúng mình có một ngôi nhà nhỏ, trong ngôi nhà ấy có cha có mẹ của mình, mình sẽ chạy thật nhanh về nhà, ôm thật chặt lấy cha mẹ và nói con nhớ cha mẹ lắm!”. Những ước mơ nhỏ bé của các em không biết đến khi nào mới trở thành hiện thực, không biết đến bao giờ chúng ta mới được thấy những nụ cười hạnh phúc trên những gương mặt hồn nhiên của các em.
Bầu trời bao la, những chú chim non này không biết sẽ lạc về đâu? Những số phận đáng thương này rồi sẽ ra sao? Không biết trên cánh đồng mênh mông rộng lớn ấy có lối đi nào dành cho những đôi chân nhỏ bé của các em? Không biết rồi ngọn gió nào sẽ đưa các em đến được bến bờ hạnh phúc? Không biết trong giữa đêm tối mịt mù, quạnh quẻ, có ngọn đuốc nào sưởi ấm trái tim của các em, có phép mầu nào đưa các em ra nơi ánh sáng?
Hãy vang rộng vòng tay yêu thương của mình! Hãy quan tâm đến các em! Những đứa trẻ thật đáng thương vô tội!