Mình sưu tầm được một số truyện cực ngắn trích trong cuốn: '' Những bí ẩn ngôn ngữ'' của báo H2T.
Với những mẩu truyện rất ngắn thôi nhưng nó đã cho thấy được hình ảnh của không ít tuổi trẻ hiện nay với sự vô tâm đáng trách.
[FONT="]Chiếc dép[/FONT][FONT="] [/FONT][FONT="]
Nó loay hoay lau lau, chùi chùi chiếc xe đạp cà tàng mà bố nó cất công lên tận chợ tỉnh mua tuần trước. Nói là "cà tàng" nhưng cũng chỉ thua xe mini của nhỏ bạn nó ở lớp chuyên trường huyện, còn so với mấy đứa bạn chăn trâu hồi lớp 4, lớp 5 ở cùng làng thì còn đẹp chán. Nó nghĩ thế rồi luồn giẻ vào vành, lau nan hoa kỹ hơn. Bỗng nó nghe tiếng mẹ gọi:
- Cún ở nhà đó hả? Mày lấy xe lai mẹ ra chợ. Hôm nay trở trời, đầu gối tao nhức quá.
Nó miễn cưỡng dắt xe ra ngoài. Trời âm u.
- Mẹ ngồi lên con lai - Nó phụng phịu.
- Ờ...
Mẹ nó lập cập bê rổ tép, lúng túng mãi mới ngồi được lên xe.
- Ơ kìa, sao mẹ không đeo dép vào - Nó gắt gỏng.
- Ờ, mẹ quen thế này rồi. Đeo... đeo vào nó vướng.
- Mẹ không đeo vào, bọn bạn con nó nhìn thấy... Mà thôi, mẹ ngồi cho chắc vào.
Trở về. Nó lại lấy giẻ lau xe và nhăn nhó khi thấy một vài vệt bùn dính ở phía sau. Nó vào gầm giường tìm cái chậu. Nó cầm đôi dép của mẹ định đánh một thể. Nhưng sao thế này. Một chiếc đứt không còn đeo được nữa. Còn một chiếc có tới 6-7 vết hàn.
[/FONT]
------- > Đọc xong cảm thấy ám ảnh ghê gớm... Hix.
Có khi trong đời, ta vô tình đến tàn nhẫn với chính những người thân yêu nhất mà đâu có hay...
Vô tâm.! Hix hix............. T_______T..........!
Với những mẩu truyện rất ngắn thôi nhưng nó đã cho thấy được hình ảnh của không ít tuổi trẻ hiện nay với sự vô tâm đáng trách.
[FONT="]Chiếc dép[/FONT][FONT="] [/FONT][FONT="]
Nó loay hoay lau lau, chùi chùi chiếc xe đạp cà tàng mà bố nó cất công lên tận chợ tỉnh mua tuần trước. Nói là "cà tàng" nhưng cũng chỉ thua xe mini của nhỏ bạn nó ở lớp chuyên trường huyện, còn so với mấy đứa bạn chăn trâu hồi lớp 4, lớp 5 ở cùng làng thì còn đẹp chán. Nó nghĩ thế rồi luồn giẻ vào vành, lau nan hoa kỹ hơn. Bỗng nó nghe tiếng mẹ gọi:
- Cún ở nhà đó hả? Mày lấy xe lai mẹ ra chợ. Hôm nay trở trời, đầu gối tao nhức quá.
Nó miễn cưỡng dắt xe ra ngoài. Trời âm u.
- Mẹ ngồi lên con lai - Nó phụng phịu.
- Ờ...
Mẹ nó lập cập bê rổ tép, lúng túng mãi mới ngồi được lên xe.
- Ơ kìa, sao mẹ không đeo dép vào - Nó gắt gỏng.
- Ờ, mẹ quen thế này rồi. Đeo... đeo vào nó vướng.
- Mẹ không đeo vào, bọn bạn con nó nhìn thấy... Mà thôi, mẹ ngồi cho chắc vào.
Trở về. Nó lại lấy giẻ lau xe và nhăn nhó khi thấy một vài vệt bùn dính ở phía sau. Nó vào gầm giường tìm cái chậu. Nó cầm đôi dép của mẹ định đánh một thể. Nhưng sao thế này. Một chiếc đứt không còn đeo được nữa. Còn một chiếc có tới 6-7 vết hàn.
[/FONT]
[FONT="]Lê Huyền Nga.[/FONT]
------- > Đọc xong cảm thấy ám ảnh ghê gớm... Hix.
Có khi trong đời, ta vô tình đến tàn nhẫn với chính những người thân yêu nhất mà đâu có hay...
Vô tâm.! Hix hix............. T_______T..........!