Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Sưu tầm
nguồnetalia
Mưa. Ùa về ban công gác trọ. Mọi thứ trở nên ẩm ướt và mờ ảo. Gã ngồi ôm cây guitar gỗ, nhấp ngụm cà phê nguội lạnh, cà phê ngon một cách đáng ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn bâng quơ ô cửa kính...
Gã thấy một cô gái.
Cô gái đứng trong mưa ướt như một con chim non nghịch nước. Cô đứng trên ban công nhà đối diện, tay vịn lan can và mỉm cười với gã. Có lẽ!
Và rồi ngay sau đó cô gái biến mất. Như là một trò lừa dối của mắt.
Điều đó khó mà đúng được.
Vậy thì cô ấy là ai?
Câu hỏi được giữ nguyên như thế trong nhiều ngày liền, dù gã đã cố gắng để tìm hiểu xem có cô gái nào sống phía sau ô cửa sổ có mấy ngọn tigôn uốn ** lượn quanh những chấn song. Gã ra ban công thường xuyên hơn, đứng ở đó lâu hơn, chờ đợi và hi vọng. Nhưng cô gái không xuất hiện.
Một ngày rất lâu sau đó cũng là một ngày mưa. Khi mà gã gần như đã quên mất nụ cười ngập ngừng trên khuôn mặt của cô gái trong đêm mưa nọ, bỗng dưng gã gặp lại cô. Cô bước đi trên vỉa hè đối diện với trạm chờ xe buýt ngay trước cổng trường mỹ thuật gã đang ngồi. Trời mưa. Cô che chiếc dù màu lam, một màu không được nổi bật cho lắm trong một ngày u ám. Và mặc dù đó không phải là màu có thể thu hút sự chú ý của người khác những gã vẫn để ý và nhận ra cô khi gã đang lơ đãng ngắm những cánh dù xòe rộng trong màn mưa.
Mưa. Lạnh!
Gã chẳng có gì. Không dù, không áo mưa. Và những bức vẽ chuẩn bị cho bài thi giữa học phần có thể sẽ bị lem và ướt hết. Nhưng mặc kệ, gã vẫn đi theo cô gái. Nói đúng hơn là gã đi song song với cô gái. Mỗi người bước ở một vỉa hè. Giữa hai người là một dòng xe cộ trùm áo mưa xanh - đỏ - tím - vàng đang hối hả đi đâu đó. Cuộc sống quả là có rất nhiều cuộc hành trình. Đôi khi leo được lên chuyến tàu hạnh phúc cũng chưa chắc đã đến được ga mình mong ước. Ai đó từng nói với gã như vậy, không nhớ nổi.
Gã kín đáo quan sát cô gái. Cô không cười. Tất nhiên rồi! Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời để có thể cười được. Tuy thế trông cô vẫn rất xinh. Ở cô có cái gì đó đặc biệt như là sự tỏa sáng và thu hút một cách tự nhiên. Dường như mỗi cô gái khi sinh ra đều được ban cho một điều đặc biệt.
Ngã tư. Đèn đỏ.
Cô gái dừng lại ở chỗ vạch trắng sang đường. Khi đèn dành cho người đi bộ chuyển sáng tín hiệu màu xanh, cô bước về phía gã... Thiếu chút nữa gã đã để cô đi qua. Nhưng khi cô gần như đã bước qua, gã kịp níu cô lại bằng một câu nói đậm chất địa phương của mình, chất giọng miền Trung đặc sệt: "Xin lỗi! Có phải...". Cô gái nở một nụ cười trên đôi môi đã có phần tím đi vì lạnh. Đó là một nụ cười tuyệt vời.
Cô ngắt lời gã: "À, vâng. Anh đi chung đi. Trông anh có vẻ không được ổn lắm. Ướt hết cả rồi". Gã cảm ơn rồi cùng che chung chiếc dù với cô. Gã quên mất câu hỏi còn dang dở ban nãy của mình. Thỉnh thoảng gã nhìn cô một cái rất vội, cái nhìn trong giấu giếm. Có lẽ gã đang cố chứng minh một điều. Đúng là cô ấy, cô gái từng mỉm cười với gã trong một đêm mưa xa!
"Em có vẻ thích màu lam nhỉ?" - Gã bắt chuyện. "Sao anh biết?". Gã làm tan đi sự ngạc nhiên của cô gái bằng cách dùng ngón tay chỉ lên trên đầu. Chiếc dù mà họ đang che màu lam... Và để xác nhận điều đó, cô gật đầu với gã: "Em lúc nào cũng thích màu đó. Cũng có lúc em thích thêm một màu nữa. Màu đen". "Màu của bóng tối à? Vì sao?". "Vì nó có thể giấu đi bản chất thực mà con người ta không muốn phơi bày". "Ra thế". "Nhưng em cũng ghét màu đen chính vì điều đó". Gã nhún vai, cười cười: "Con gái luôn mâu thuẫn thế à?". "Có lẽ!" Rồi như nhớ ra điều gì, cô hỏi "À, mà anh về đâu nhỉ?".
"Nhà em". "Nhà em?" - cô gái tròn xoe mắt nhìn gã. "Anh ở gần đấy, đối diện ban công nhà em". "Nghe cứ như anh biết nhà em ở đâu vậy". "Biết chứ!" - Gã đáp lại bằng một nụ cười lém lỉnh.
Rồi cứ thế họ cùng đi. Trong cái nhìn chứa đầy thắc mắc của cô gái, gã chặc lưỡi, biết là cô sẽ không hiểu. Có lẽ vì cô không nhận ra gã - người từng được cô tặng một nụ cười trong một đêm mưa.
oOo
Tối. Mưa tạnh!
Gã ra ban công. Ban công nhà đối diện mờ tối. Không ai cả. Cửa sổ vẫn khép.
Gã định đi vào lấy cây guitar chơi một bản ballad mình thích. Bất ngờ gã dẫm phải một chiếc máy bay giấy. Ai đó đã phóng nó lên ban công khi trời tạnh mưa (vì chiếc máy bay không bị dính nước). Gã cúi nhặt chiếc máy bay. Phía đuôi của nó có vẽ hình một ngôi sao. Trên đó còn có những dòng chữ mềm mại viết bằng bút chì: "Đừng hỏi em gió có màu gì khi anh đã biết. Màu của hư vô, màu của thinh không. Giống như màu của tình yêu và màu của nỗi nhớ... Vậy rồi, anh đi! Một ngày mưa... Anh im lặng đi về phía không em. Chỉ có gió nói với em lời tạm biệt. Và gió giúp em hong khô những giọt nước mắt không màu. Những giọt mưa cũng không màu, anh nhỉ? Dường như tất cả những gì trong suốt không màu cũng đều dễ vỡ. Nhưng không phải cái gì dễ vỡ cũng dễ dàng tan biến: Tình yêu!
Hẹn gặp lại anh ở Bình Yên Nhỏ.
Em! Họa sĩ của gió”.
Gã biết bài hát này, cả phần lời và phần nhạc. Bài hát như một bức thư buồn. Có một dạo nó trở nên nổi tiếng đến mức chương trình quà tặng âm nhạc trên sóng FM phải phát đi phát lại theo yêu cầu của thính giả. Đó là một bài hát mang nhiều tâm sự. Người thể hiện ca khúc có một giọng nồng nàn. Bản phối khí hòa âm đơn giản, người nghe dễ dàng nhận ra tiếng guitar trầm đục quyện với tiếng mưa. Đấy đúng nghĩa là một bản tình ca buồn không màu mà bất cứ ai từng nghe đều có chút gì đó như là bị ám ảnh. Điều đặc biệt nữa là người viết đã tự thể hiện ca khúc của mình. Một cô gái còn rất trẻ. Người ta biết đến cô qua cái tên "Họa Sĩ Của Gió”, nhưng người ta không biết "cô là ai?".
Những sắc màu của gió - tựa đề của ca khúc ấy, gã rất thích. Đó là bài gã thích nhất nhưng không phải là bài gã nghe nhiều nhất. Cũng không có một kỷ niệm riêng tư nào quá mức đặc biệt gắn kết gã với nó. Gã nghe được bài hát ấy trong một lần tình cờ. Rồi thích, thế thôi. Hôm đó trời mưa, gã đi mua ít màu vẽ ở cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật. Chiếc loa của cửa hàng phát rất to bài này. Và kể từ lần đó, lần đầu tiên nghe những giai điệu ấy, cho đến bây giờ lúc nào gã cũng bị mê hoặc. Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, khi thấy lòng ngổn ngang cảm xúc vì những điều vụn vặt hay vì bất cứ điều gì, gã ôm guitar dạo những nốt buồn của Những sắc màu của gió.
Sau này, người ta biết thêm một chút sự thật về cô gái viết Những sắc màu của gió. Rằng cô đã viết ca khúc này để dành tặng một người, mà người đó có lẽ không bao giờ còn ở lại bên cô nữa.
Chỉ bấy nhiêu thôi, những thông tin về cô gái bí ẩn. Còn nhiều điều hồ nghi! Nhưng suy cho cùng thì cuộc sống vẫn còn nhiều màu chưa nổi bật và còn bị lãng quên ở đâu đó. Sự thật về cô gái bí ẩn viết bài hát kia có lẽ cũng có màu không nổi bật nên người ta vẫn chưa biết và còn thắc mắc cô ấy là ai.
"Anh có biết nơi nào có thể la hét vào lúc đêm khuya không?".
Giọng nói phát ra từ ban công đối diện kéo gã ra khỏi vòng xoáy cảm xúc hồi tưởng. Gã ngẩng lên, bối rối. Cô gái đứng đúng cái chỗ mà hôm trước cô đã đứng trong mưa.
Gã không trả lời cô mà chìa chiếc máy bay giấy ra trước mặt: "Của em à?". "Ồ, không. Không phải em. Có lẽ của... gió”. "Gió ư?" - Gã ngạc nhiên. Còn cô gái cười hiền lành: "Em đùa thôi. Nhưng sự thật là nó không phải của em. Em còn không biết làm sao để gấp một chiếc máy bay nữa là...".
Một khoảng lặng để gã và cô gái suy nghĩ xem sẽ nói tiếp về đề tài gì. Rồi cô gái lên tiếng trước: "Anh muốn đến thăm Bình Yên Nhỏ không?". "Bình Yên Nhỏ? Anh tưởng nó chỉ là địa danh tưởng tượng trong một bài hát!?". "Nó có thực, 100% - cô gái khẳng định - "Anh muốn đến đó không?". "Muốn".
Gã trả lời mà không cần phải suy nghĩ hay đắn đo gì. Cô gái có thể chỉ đùa thôi. Có thể như vậy lắm chứ! Nhưng điều gì đó làm gã tin là cô biết, thật sự biết về nơi ấy, cái nơi mà có lẽ đã có một cuộc hẹn hò lãng mạn giữa Họa Sĩ Của Gió và chàng trai cô yêu...
Có thể nào cô gái đang đứng ở ban công kia - cô gái từng mỉm cười với gã trong một đêm mưa - cô gái đã cho gã đi chung một chiếc dù - là họa sĩ của gió?
Đi đi rồi sẽ biết.
oOo
Gã đợi cô gái ở cổng. Cô bước ra, khép cổng, rồi ngoái nhìn lại ngôi nhà và cô nói một câu làm gã khó hiểu: "Đã lâu lắm rồi mới trở lại nơi này. Trông nó nhỏ bé quá...".
Rồi họ cùng đi.
Họ bước song song nhau, khoảng cách đủ xa để những người đi đường không lầm tưởng họ là một đôi tình nhân. Họ nói những mẩu chuyện cỏn con. Gã xen vào đó vài câu chuyện vui để không khí trở nên thư giãn và nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn lòng đường. Xác lá rơi rụng trong cơn mưa ướt mềm. Gã để ý thấy cô gái mang đôi giày vải màu lam. Không dưng trong đầu gã hiện ra một phép so sánh: so với giày của gã, giày của cô trông nhỏ nhắn như giày búp bê.
Họ trò chuyện với nhau suốt cả quãng đường. Nhưng chẳng ai hỏi tên ai. Có những khoảng lặng, đó là lúc cô gái cần nhiều thời gian hơn phần lớn những người khác để tìm từ ngữ thích hợp. Đến khi đi vào một con đường hẹp không lát nhựa chạy ngoằn ngoèo, đặc biệt vắng người và không rõ là nó dẫn đến tận đâu thì gã hỏi: "Mình đang đi đâu nhỉ?". Cô gái đáp chẳng cần một giây suy nghĩ: "Bình Yên Nhỏ”.
Đó là điều gã đã biết rồi, không phải câu trả lời gã mong đợi. "Ý tôi là Bình Yên Nhỏ nằm ở đâu?" - gã cố gắng diễn đạt rõ nghĩa hơn. "Cuối con đường này" - giọng nàng nghe như có nhiều vết xước.
Sau mưa, đường đọng lại những vũng nước nhỏ in bóng trăng. Họ vẫn bước đều. Những ngọn cỏ lau hai bên đường uốn cong thân mình khi những cơn gió đi ngang qua. Còn chính nó - những cơn gió, lại chẳng để lại chút dáng hình cụ thể nào. Bất ngờ cô gái nói với gã: "Tình yêu giống như một cơn gió. Ta không nhìn thấy được, nhưng vẫn cảm nhận được". "Em đã yêu chưa mà biết?". "Chưa. Nhưng chị em nói vậy"- cô trả lời gã một cách thật thà. "Chị?". "Ừm, vâng. Chị gái em, chị ấy rất đẹp. Chị ấy có khuôn mặt giống như một nữ diễn viên Pháp. Chị ấy say mê thiên văn. Giờ ở nhà em vẫn còn một cái kính thiên văn của chị ấy. Chị em đã tự làm nó khi mười hai tuổi. Mỗi buổi sáng, chị ấy đánh thức em dậy lúc gà gáy để tìm sao Diêm Vương. Vì sao Diêm Vương chỉ xuất hiện vài phút trước khi bình minh lên". "Chị ấy thích sao Diêm Vương đến vậy ư?". "Không. Nó có tên của sự chết chóc. Chị ấy bảo thế. Nhưng vì cậu bạn thời tiểu học nói với chị ấy là cậu ta đã viết trên vì sao ấy ba từ quan trọng nên chị ấy muốn tìm sao Diêm Vương để biết là những từ gì”. "Là gì?". "Không gì cả”. Gã ngẩn người. Một lúc sau gã cười: "Anh hiểu rồi. Những cậu bé biết nói dối không hiếm đâu. Chị em khi đó quả là ngốc nên mới tin điều cậu ta nói". "Chị em đâu có ngốc. Cậu bạn chị ấy cũng không nói dối. Đơn giản là vì chị em chưa bao giờ nhìn thấy sao Diêm Vương. Kính thiên văn của chị ấy không đủ hiện đại để có thể thấy một ngôi sao khó tìm lại nhanh biến mất". "Giờ là khoảng thời gian để anh nói gì đó đấy".
Gã giữ im lặng thêm vài giây nữa, rồi gã cười. Đấy là một nụ cười vô duyên, tự gã biết thế. Vì chuyện cô kể không phải là chuyện có thể cười được.
Đột nhiên trong đầu gã nảy ra một câu hỏi hiếm hoi giữa lúc không biết phải nói gì: "Tại sao chúng ta lại nói chuyện về chị em trong khi đang đi tới Bình Yên Nhỏ?"."Vì em bỗng dưng thấy nhớ chị ấy". "Nghĩa là em không gặp chị ấy đã lâu rồi?"."Vâng. Em không nhớ chính xác là bao lâu. Với em, khoảng thời gian đó dường như dài vô tận". "Anh có thể hỏi bây giờ chị ấy ở đâu không?". "Gần đây thôi". "Ý em là chị ấy sống ở gần Bình Yên Nhỏ sao?" - Gã muốn chắc chắn hơn điều cô vừa nói. "Có thể nói là như vậy". "Nghĩa là sao?" - Gã hơi bối rối.
"Cách đây... Như em đã nói đấy, em không nhớ chính xác là bao lâu, người yêu chị ấy - chính là cậu bạn thời tiểu học, đột ngột biến mất". "Biến mất?" - Thêm một sự ngạc nhiên nữa với gã. Cô gái giải thích thêm: "Em không muốn dùng đến từ ngữ đau lòng kia. Nhưng chắc là anh hiểu! Khoảng thời gian đó chị em trở nên buồn bã. Chị ấy bỏ hết những thứ mà trước nay luôn hứng thú, đam mê. Thiên văn, hội họa, âm nhạc... Vậy rồi, một ngày mưa...".
Nói đến đó cô đưa tay lên lau mắt. Cho đến lúc này gã còn chưa nhận ra là cô khóc, mãi đến khi nghe thấy những tiếng nấc. Gì nhỉ? Gã chẳng biết làm gì. An ủi, gã không giỏi chuyện đó lắm. Nhưng thôi, cứ nói những gì mình nghĩ: "Hôm nay chắc chị ấy vui lắm khi biết em đến thăm". "Em không nghĩ là chị ấy có thể vui được. Em cũng không hiểu tại sao hôm nay em lại muốn trở lại căn nhà ấy, một nơi có quá nhiều kỷ niệm. Có lẽ em đang trở lại một giấc mơ khờ khạo". "Bao lâu rồi em không về lại đó, ý anh là ngôi nhà ấy?". "Khoảng độ hơn một năm". "Một năm? - Gã hơi giật mình - Nghĩa là căn nhà không có ai ở cả năm nay rồi?".
"Đúng vậy. Bố mẹ và em chuyển ra ngoại ô. Ở đó yên tĩnh, rất phù hợp với công việc nghiên cứu lịch sử của bố và tư duy hội họa của em. Hơn nữa, vườn ở đó cũng khá rộng để mẹ em có thể trồng những loại rau và hoa mẹ thích". "Nhưng anh nghĩ là anh đã thấy em trên ban công trong một đêm mưa cách đây khoảng ba tháng. Em còn mỉm cười với anh nữa"."Gì chứ? Em bảo rồi. Hơn một năm nay, hôm nay là lần đầu tiên em trở lại đó”. "Vậy thì... có thể anh đã thấy chị em ở đó. Chị ấy, vẻ như rất giống em, nhất là nụ cười". "Đúng là em và chị em rất giống nhau. Nhưng không... - cô nói như thể đó là âm thanh đau lòng nhất cô từng phát ra - "Chị ấy không bao giờ trở lại".
Gã bắt đầu mất bình tĩnh vì câu chuyện trở nên rối rắm.
(còn tiếp)
nguồnetalia
Mưa. Ùa về ban công gác trọ. Mọi thứ trở nên ẩm ướt và mờ ảo. Gã ngồi ôm cây guitar gỗ, nhấp ngụm cà phê nguội lạnh, cà phê ngon một cách đáng ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn bâng quơ ô cửa kính...
Gã thấy một cô gái.
Cô gái đứng trong mưa ướt như một con chim non nghịch nước. Cô đứng trên ban công nhà đối diện, tay vịn lan can và mỉm cười với gã. Có lẽ!
Và rồi ngay sau đó cô gái biến mất. Như là một trò lừa dối của mắt.
Điều đó khó mà đúng được.
Vậy thì cô ấy là ai?
Câu hỏi được giữ nguyên như thế trong nhiều ngày liền, dù gã đã cố gắng để tìm hiểu xem có cô gái nào sống phía sau ô cửa sổ có mấy ngọn tigôn uốn ** lượn quanh những chấn song. Gã ra ban công thường xuyên hơn, đứng ở đó lâu hơn, chờ đợi và hi vọng. Nhưng cô gái không xuất hiện.
Một ngày rất lâu sau đó cũng là một ngày mưa. Khi mà gã gần như đã quên mất nụ cười ngập ngừng trên khuôn mặt của cô gái trong đêm mưa nọ, bỗng dưng gã gặp lại cô. Cô bước đi trên vỉa hè đối diện với trạm chờ xe buýt ngay trước cổng trường mỹ thuật gã đang ngồi. Trời mưa. Cô che chiếc dù màu lam, một màu không được nổi bật cho lắm trong một ngày u ám. Và mặc dù đó không phải là màu có thể thu hút sự chú ý của người khác những gã vẫn để ý và nhận ra cô khi gã đang lơ đãng ngắm những cánh dù xòe rộng trong màn mưa.
Mưa. Lạnh!
Gã chẳng có gì. Không dù, không áo mưa. Và những bức vẽ chuẩn bị cho bài thi giữa học phần có thể sẽ bị lem và ướt hết. Nhưng mặc kệ, gã vẫn đi theo cô gái. Nói đúng hơn là gã đi song song với cô gái. Mỗi người bước ở một vỉa hè. Giữa hai người là một dòng xe cộ trùm áo mưa xanh - đỏ - tím - vàng đang hối hả đi đâu đó. Cuộc sống quả là có rất nhiều cuộc hành trình. Đôi khi leo được lên chuyến tàu hạnh phúc cũng chưa chắc đã đến được ga mình mong ước. Ai đó từng nói với gã như vậy, không nhớ nổi.
Gã kín đáo quan sát cô gái. Cô không cười. Tất nhiên rồi! Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời để có thể cười được. Tuy thế trông cô vẫn rất xinh. Ở cô có cái gì đó đặc biệt như là sự tỏa sáng và thu hút một cách tự nhiên. Dường như mỗi cô gái khi sinh ra đều được ban cho một điều đặc biệt.
Ngã tư. Đèn đỏ.
Cô gái dừng lại ở chỗ vạch trắng sang đường. Khi đèn dành cho người đi bộ chuyển sáng tín hiệu màu xanh, cô bước về phía gã... Thiếu chút nữa gã đã để cô đi qua. Nhưng khi cô gần như đã bước qua, gã kịp níu cô lại bằng một câu nói đậm chất địa phương của mình, chất giọng miền Trung đặc sệt: "Xin lỗi! Có phải...". Cô gái nở một nụ cười trên đôi môi đã có phần tím đi vì lạnh. Đó là một nụ cười tuyệt vời.
Cô ngắt lời gã: "À, vâng. Anh đi chung đi. Trông anh có vẻ không được ổn lắm. Ướt hết cả rồi". Gã cảm ơn rồi cùng che chung chiếc dù với cô. Gã quên mất câu hỏi còn dang dở ban nãy của mình. Thỉnh thoảng gã nhìn cô một cái rất vội, cái nhìn trong giấu giếm. Có lẽ gã đang cố chứng minh một điều. Đúng là cô ấy, cô gái từng mỉm cười với gã trong một đêm mưa xa!
"Em có vẻ thích màu lam nhỉ?" - Gã bắt chuyện. "Sao anh biết?". Gã làm tan đi sự ngạc nhiên của cô gái bằng cách dùng ngón tay chỉ lên trên đầu. Chiếc dù mà họ đang che màu lam... Và để xác nhận điều đó, cô gật đầu với gã: "Em lúc nào cũng thích màu đó. Cũng có lúc em thích thêm một màu nữa. Màu đen". "Màu của bóng tối à? Vì sao?". "Vì nó có thể giấu đi bản chất thực mà con người ta không muốn phơi bày". "Ra thế". "Nhưng em cũng ghét màu đen chính vì điều đó". Gã nhún vai, cười cười: "Con gái luôn mâu thuẫn thế à?". "Có lẽ!" Rồi như nhớ ra điều gì, cô hỏi "À, mà anh về đâu nhỉ?".
"Nhà em". "Nhà em?" - cô gái tròn xoe mắt nhìn gã. "Anh ở gần đấy, đối diện ban công nhà em". "Nghe cứ như anh biết nhà em ở đâu vậy". "Biết chứ!" - Gã đáp lại bằng một nụ cười lém lỉnh.
Rồi cứ thế họ cùng đi. Trong cái nhìn chứa đầy thắc mắc của cô gái, gã chặc lưỡi, biết là cô sẽ không hiểu. Có lẽ vì cô không nhận ra gã - người từng được cô tặng một nụ cười trong một đêm mưa.
oOo
Tối. Mưa tạnh!
Gã ra ban công. Ban công nhà đối diện mờ tối. Không ai cả. Cửa sổ vẫn khép.
Gã định đi vào lấy cây guitar chơi một bản ballad mình thích. Bất ngờ gã dẫm phải một chiếc máy bay giấy. Ai đó đã phóng nó lên ban công khi trời tạnh mưa (vì chiếc máy bay không bị dính nước). Gã cúi nhặt chiếc máy bay. Phía đuôi của nó có vẽ hình một ngôi sao. Trên đó còn có những dòng chữ mềm mại viết bằng bút chì: "Đừng hỏi em gió có màu gì khi anh đã biết. Màu của hư vô, màu của thinh không. Giống như màu của tình yêu và màu của nỗi nhớ... Vậy rồi, anh đi! Một ngày mưa... Anh im lặng đi về phía không em. Chỉ có gió nói với em lời tạm biệt. Và gió giúp em hong khô những giọt nước mắt không màu. Những giọt mưa cũng không màu, anh nhỉ? Dường như tất cả những gì trong suốt không màu cũng đều dễ vỡ. Nhưng không phải cái gì dễ vỡ cũng dễ dàng tan biến: Tình yêu!
Hẹn gặp lại anh ở Bình Yên Nhỏ.
Em! Họa sĩ của gió”.
Gã biết bài hát này, cả phần lời và phần nhạc. Bài hát như một bức thư buồn. Có một dạo nó trở nên nổi tiếng đến mức chương trình quà tặng âm nhạc trên sóng FM phải phát đi phát lại theo yêu cầu của thính giả. Đó là một bài hát mang nhiều tâm sự. Người thể hiện ca khúc có một giọng nồng nàn. Bản phối khí hòa âm đơn giản, người nghe dễ dàng nhận ra tiếng guitar trầm đục quyện với tiếng mưa. Đấy đúng nghĩa là một bản tình ca buồn không màu mà bất cứ ai từng nghe đều có chút gì đó như là bị ám ảnh. Điều đặc biệt nữa là người viết đã tự thể hiện ca khúc của mình. Một cô gái còn rất trẻ. Người ta biết đến cô qua cái tên "Họa Sĩ Của Gió”, nhưng người ta không biết "cô là ai?".
Những sắc màu của gió - tựa đề của ca khúc ấy, gã rất thích. Đó là bài gã thích nhất nhưng không phải là bài gã nghe nhiều nhất. Cũng không có một kỷ niệm riêng tư nào quá mức đặc biệt gắn kết gã với nó. Gã nghe được bài hát ấy trong một lần tình cờ. Rồi thích, thế thôi. Hôm đó trời mưa, gã đi mua ít màu vẽ ở cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật. Chiếc loa của cửa hàng phát rất to bài này. Và kể từ lần đó, lần đầu tiên nghe những giai điệu ấy, cho đến bây giờ lúc nào gã cũng bị mê hoặc. Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, khi thấy lòng ngổn ngang cảm xúc vì những điều vụn vặt hay vì bất cứ điều gì, gã ôm guitar dạo những nốt buồn của Những sắc màu của gió.
Sau này, người ta biết thêm một chút sự thật về cô gái viết Những sắc màu của gió. Rằng cô đã viết ca khúc này để dành tặng một người, mà người đó có lẽ không bao giờ còn ở lại bên cô nữa.
Chỉ bấy nhiêu thôi, những thông tin về cô gái bí ẩn. Còn nhiều điều hồ nghi! Nhưng suy cho cùng thì cuộc sống vẫn còn nhiều màu chưa nổi bật và còn bị lãng quên ở đâu đó. Sự thật về cô gái bí ẩn viết bài hát kia có lẽ cũng có màu không nổi bật nên người ta vẫn chưa biết và còn thắc mắc cô ấy là ai.
"Anh có biết nơi nào có thể la hét vào lúc đêm khuya không?".
Giọng nói phát ra từ ban công đối diện kéo gã ra khỏi vòng xoáy cảm xúc hồi tưởng. Gã ngẩng lên, bối rối. Cô gái đứng đúng cái chỗ mà hôm trước cô đã đứng trong mưa.
Gã không trả lời cô mà chìa chiếc máy bay giấy ra trước mặt: "Của em à?". "Ồ, không. Không phải em. Có lẽ của... gió”. "Gió ư?" - Gã ngạc nhiên. Còn cô gái cười hiền lành: "Em đùa thôi. Nhưng sự thật là nó không phải của em. Em còn không biết làm sao để gấp một chiếc máy bay nữa là...".
Một khoảng lặng để gã và cô gái suy nghĩ xem sẽ nói tiếp về đề tài gì. Rồi cô gái lên tiếng trước: "Anh muốn đến thăm Bình Yên Nhỏ không?". "Bình Yên Nhỏ? Anh tưởng nó chỉ là địa danh tưởng tượng trong một bài hát!?". "Nó có thực, 100% - cô gái khẳng định - "Anh muốn đến đó không?". "Muốn".
Gã trả lời mà không cần phải suy nghĩ hay đắn đo gì. Cô gái có thể chỉ đùa thôi. Có thể như vậy lắm chứ! Nhưng điều gì đó làm gã tin là cô biết, thật sự biết về nơi ấy, cái nơi mà có lẽ đã có một cuộc hẹn hò lãng mạn giữa Họa Sĩ Của Gió và chàng trai cô yêu...
Có thể nào cô gái đang đứng ở ban công kia - cô gái từng mỉm cười với gã trong một đêm mưa - cô gái đã cho gã đi chung một chiếc dù - là họa sĩ của gió?
Đi đi rồi sẽ biết.
oOo
Gã đợi cô gái ở cổng. Cô bước ra, khép cổng, rồi ngoái nhìn lại ngôi nhà và cô nói một câu làm gã khó hiểu: "Đã lâu lắm rồi mới trở lại nơi này. Trông nó nhỏ bé quá...".
Rồi họ cùng đi.
Họ bước song song nhau, khoảng cách đủ xa để những người đi đường không lầm tưởng họ là một đôi tình nhân. Họ nói những mẩu chuyện cỏn con. Gã xen vào đó vài câu chuyện vui để không khí trở nên thư giãn và nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn lòng đường. Xác lá rơi rụng trong cơn mưa ướt mềm. Gã để ý thấy cô gái mang đôi giày vải màu lam. Không dưng trong đầu gã hiện ra một phép so sánh: so với giày của gã, giày của cô trông nhỏ nhắn như giày búp bê.
Họ trò chuyện với nhau suốt cả quãng đường. Nhưng chẳng ai hỏi tên ai. Có những khoảng lặng, đó là lúc cô gái cần nhiều thời gian hơn phần lớn những người khác để tìm từ ngữ thích hợp. Đến khi đi vào một con đường hẹp không lát nhựa chạy ngoằn ngoèo, đặc biệt vắng người và không rõ là nó dẫn đến tận đâu thì gã hỏi: "Mình đang đi đâu nhỉ?". Cô gái đáp chẳng cần một giây suy nghĩ: "Bình Yên Nhỏ”.
Đó là điều gã đã biết rồi, không phải câu trả lời gã mong đợi. "Ý tôi là Bình Yên Nhỏ nằm ở đâu?" - gã cố gắng diễn đạt rõ nghĩa hơn. "Cuối con đường này" - giọng nàng nghe như có nhiều vết xước.
Sau mưa, đường đọng lại những vũng nước nhỏ in bóng trăng. Họ vẫn bước đều. Những ngọn cỏ lau hai bên đường uốn cong thân mình khi những cơn gió đi ngang qua. Còn chính nó - những cơn gió, lại chẳng để lại chút dáng hình cụ thể nào. Bất ngờ cô gái nói với gã: "Tình yêu giống như một cơn gió. Ta không nhìn thấy được, nhưng vẫn cảm nhận được". "Em đã yêu chưa mà biết?". "Chưa. Nhưng chị em nói vậy"- cô trả lời gã một cách thật thà. "Chị?". "Ừm, vâng. Chị gái em, chị ấy rất đẹp. Chị ấy có khuôn mặt giống như một nữ diễn viên Pháp. Chị ấy say mê thiên văn. Giờ ở nhà em vẫn còn một cái kính thiên văn của chị ấy. Chị em đã tự làm nó khi mười hai tuổi. Mỗi buổi sáng, chị ấy đánh thức em dậy lúc gà gáy để tìm sao Diêm Vương. Vì sao Diêm Vương chỉ xuất hiện vài phút trước khi bình minh lên". "Chị ấy thích sao Diêm Vương đến vậy ư?". "Không. Nó có tên của sự chết chóc. Chị ấy bảo thế. Nhưng vì cậu bạn thời tiểu học nói với chị ấy là cậu ta đã viết trên vì sao ấy ba từ quan trọng nên chị ấy muốn tìm sao Diêm Vương để biết là những từ gì”. "Là gì?". "Không gì cả”. Gã ngẩn người. Một lúc sau gã cười: "Anh hiểu rồi. Những cậu bé biết nói dối không hiếm đâu. Chị em khi đó quả là ngốc nên mới tin điều cậu ta nói". "Chị em đâu có ngốc. Cậu bạn chị ấy cũng không nói dối. Đơn giản là vì chị em chưa bao giờ nhìn thấy sao Diêm Vương. Kính thiên văn của chị ấy không đủ hiện đại để có thể thấy một ngôi sao khó tìm lại nhanh biến mất". "Giờ là khoảng thời gian để anh nói gì đó đấy".
Gã giữ im lặng thêm vài giây nữa, rồi gã cười. Đấy là một nụ cười vô duyên, tự gã biết thế. Vì chuyện cô kể không phải là chuyện có thể cười được.
Đột nhiên trong đầu gã nảy ra một câu hỏi hiếm hoi giữa lúc không biết phải nói gì: "Tại sao chúng ta lại nói chuyện về chị em trong khi đang đi tới Bình Yên Nhỏ?"."Vì em bỗng dưng thấy nhớ chị ấy". "Nghĩa là em không gặp chị ấy đã lâu rồi?"."Vâng. Em không nhớ chính xác là bao lâu. Với em, khoảng thời gian đó dường như dài vô tận". "Anh có thể hỏi bây giờ chị ấy ở đâu không?". "Gần đây thôi". "Ý em là chị ấy sống ở gần Bình Yên Nhỏ sao?" - Gã muốn chắc chắn hơn điều cô vừa nói. "Có thể nói là như vậy". "Nghĩa là sao?" - Gã hơi bối rối.
"Cách đây... Như em đã nói đấy, em không nhớ chính xác là bao lâu, người yêu chị ấy - chính là cậu bạn thời tiểu học, đột ngột biến mất". "Biến mất?" - Thêm một sự ngạc nhiên nữa với gã. Cô gái giải thích thêm: "Em không muốn dùng đến từ ngữ đau lòng kia. Nhưng chắc là anh hiểu! Khoảng thời gian đó chị em trở nên buồn bã. Chị ấy bỏ hết những thứ mà trước nay luôn hứng thú, đam mê. Thiên văn, hội họa, âm nhạc... Vậy rồi, một ngày mưa...".
Nói đến đó cô đưa tay lên lau mắt. Cho đến lúc này gã còn chưa nhận ra là cô khóc, mãi đến khi nghe thấy những tiếng nấc. Gì nhỉ? Gã chẳng biết làm gì. An ủi, gã không giỏi chuyện đó lắm. Nhưng thôi, cứ nói những gì mình nghĩ: "Hôm nay chắc chị ấy vui lắm khi biết em đến thăm". "Em không nghĩ là chị ấy có thể vui được. Em cũng không hiểu tại sao hôm nay em lại muốn trở lại căn nhà ấy, một nơi có quá nhiều kỷ niệm. Có lẽ em đang trở lại một giấc mơ khờ khạo". "Bao lâu rồi em không về lại đó, ý anh là ngôi nhà ấy?". "Khoảng độ hơn một năm". "Một năm? - Gã hơi giật mình - Nghĩa là căn nhà không có ai ở cả năm nay rồi?".
"Đúng vậy. Bố mẹ và em chuyển ra ngoại ô. Ở đó yên tĩnh, rất phù hợp với công việc nghiên cứu lịch sử của bố và tư duy hội họa của em. Hơn nữa, vườn ở đó cũng khá rộng để mẹ em có thể trồng những loại rau và hoa mẹ thích". "Nhưng anh nghĩ là anh đã thấy em trên ban công trong một đêm mưa cách đây khoảng ba tháng. Em còn mỉm cười với anh nữa"."Gì chứ? Em bảo rồi. Hơn một năm nay, hôm nay là lần đầu tiên em trở lại đó”. "Vậy thì... có thể anh đã thấy chị em ở đó. Chị ấy, vẻ như rất giống em, nhất là nụ cười". "Đúng là em và chị em rất giống nhau. Nhưng không... - cô nói như thể đó là âm thanh đau lòng nhất cô từng phát ra - "Chị ấy không bao giờ trở lại".
Gã bắt đầu mất bình tĩnh vì câu chuyện trở nên rối rắm.
(còn tiếp)