Chiều. Tôi lang thang một mình trên con đường dài bao quanh hồ…những tia nắng yếu ớt cố rọi xuống những đốm nhạt trên đường..lá...rụng đầy trên hè làm cho những bước chân đi cũng trở nên xao xác…Có lẽ, giờ này anh mới tan sở làm…Dù sao thì tôi cũng muốn lang thang một chút…có lẽ cũng lâu rồi..đã rất lâu rồi tôi không đi như thế này…Cuộc sống đã xoay tôi đi theo vòng quay của nó – một cách rất tự nhiên mà tôi chẳng thể nào nhận ra được...lao mình theo vòng xoáy của nó…tôi dường như chẳng còn thời gian để quan tâm tới mọi thứ xung quanh….cuộc sống bây giờ…làm con người ta đổi khác nhiều quá…ngay cả tôi cũng vậy…cũng vô tâm với mọi thứ quanh mình….
Trời tối dần..dòng người hối hả cũng đã tìm nơi tụ họp bên những người thân của mình, trả lại vẻ yên tĩnh hiếm có của nơi đây….tôi bỗng chợt thấy lòng mình dịu lại bởi không khí dịu mát của buổi đêm…Ở nơi đây, dường như mọi suy nghĩ, lo toan đều bị xóa bỏ…tất cả mọi thứ…Đã từ lâu, tôi đã quá vội vã, đã quá bận rộn với mọi thứ mà gạt qua xung quanh tất cả…nó khiến cho tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi….đối đầu với mọi thứ…giành giật nhau mọi thứ…đủ mọi cách..mọi thủ đoạn…mọi lĩnh vực…Tôi đã quá tham lam chăng? Khi mà tôi cứ muốn vơ mọi thứ vào mình? Thời gian dành cho gia đình, cho những người thân yêu của tôi cứ giảm dần..thay vào đó là công việc, những buổi trao đổi…những vụ làm ăn….là những cuộc ganh đua, tranh giành… Không! Nhưng cuộc sống này là cả một cuộc tranh đua bất tận…nếu như tôi dừng lại, thì….
Tôi phải làm gì bây giờ nhỉ ?
……
Huệ Phương! Đang làm gì vậy?
Tôi giật mình quay lại....Con nhỏ Tuyết Lan này lúc nào cũng thế..!! Toàn làm người khác giật mình…
Sao vậy? Tôi hỏi nó. Từ trước đến giờ có thấy mi lang thang hồi nào đâu mà sao giờ lại thay đổi tâm tính thế hả?
Hi.Cái này phải hỏi mi xem ra mới đúng chứ nhỉ? Thế…hoàng tử đâu rồi mà lại để công chúa lang thang một mình thế này hả?
Trời đất! Chỉ có ta là hay lang thang..nếu mi có gặp thì đó cũng là chuyện bình thường…chứ mà bọn mi mà cũng như ta thì không khéo mai trời mưa to mất…:
Gì hả? ah, thấy…hay hay thì muốn bắt chước thôi…
!!!!
Hehe, Lan đùa chút thôi… Chắc là đang đợi hoàng tử hả? Mà sao dạo này Phương bặt tin vậy?
Àh – tôi cười trừ - Dạo này Phương bận quá… Thế công việc của Lan dạo này thế nào rồi?
Vẫn vậy thôi… Hôm nay Lan về muộn, thấy Công chúa lang thang ở đây thì ghé vào hỏi thăm chút thôi! Cứ ở lại đây mà đợi chàng nhé, Lan về trước đây! - Nó quay lại, nháy mắt cười ranh mãnh…-
“Con khỉ!” – Tôi cười, kịp phát mạnh vào lưng nó trước khi nó phóng xe dông mất…
Tôi quay trở lại bờ Hồ…Thành phố bây giờ đã lên đèn…Nhưng ở nơi tôi đứng ánh sánh vẫn còn mờ nhạt…chỉ thấy thấp thoáng những chùm sáng mờ nhạt của sao trời…mơ hồ và ảo ảnh…
---------------
Tôi và Hoài Phong quen nhau đã được 2 năm – 2 năm – khoảng thời gian đủ để nảy sinh và bắt đầu một mối tình nhưng chưa đủ để chúng tôi thực sự hiểu nhau…Vả chăng, thời gian của chúng tôi dành cho nhau quá ít…cả tôi và anh đều quá bận bịu với công việc của mình, bận bịu với những vòng xoay của cuộc sống – những vòng quay chóng mặt – quá mệt mỏi và bận bịu…để rồi cả tuần tôi chỉ có thể gặp anh vào một ngày thứ 7, cũng như hôm nay….
Huệ Phương ! Làm gì mà suy tư dữ vậy em?
Anh Phong ! Anh đến lâu chưa?
Câu này lẽ ra anh phải hỏi em mới đúng chứ?
Thế hôm nay em thích đi đâu?
Đi đâu bây giờ nhỉ? Mọi nơi đã trở nên quá quen thuộc rồi…Ở nơi đây, có lẽ chưa có nơi nào tôi và anh chưa đặt chân đến… Nhưng dù sao, chỉ cần được ở bên anh là tôi cảm thấy hạnh phúc rồi…
Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh hồ..những chùm sao lấp lánh trên nền trời tím thẫm, cả người anh như được bao trùm một lớp sáng bạc, trông mơ hồ và huyền ảo…tôi chẳng thể tin rằng một ngày nào đó tôi lại có anh đi bên cạnh mình như thế này…Tôi cũng chẳng biết là mình đã yêu anh từ khi nào nữa…Anh từ lâu đã là niềm mơ ước của nhiều cô gái : với gương mặt khá điển trai và vầng trán cao thanh tú, anh đã khiến cho không ít trái tim cô gái xao xuyến vì mình… Còn tôi, tôi lại chúa nghét những tên “có vẻ” “công tử bột “ như anh…hứ! tưởng mình là ai chứ… Thế mà….tôi khẽ mỉm cười…
E…em lại nghĩ xấu gì anh rồi phải không? Sao cười có vẻ bí mật vậy?
Không có… - Tôi quay lại cười, nhìn anh và…chạy… Anh hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng mỉm cười và đuổi theo tôi trên con đường ngập tràn ánh trăng…
-------------------
Chiều. Tôi lại lang thang một mình trên phố, nghe lòng mình buồn vô hạn…Từng gợn mây lang thang buồn trong cái xám xịt của buổi chiều đông…Cuộn chặt chiếc áo khoác vào mình, tôi lặng lẽ bước dọc theo con đường cũ…không có anh, chỉ có mình tôi và nỗi cô đơn đang dang lên, ngập tràn trên còn đường xao xác lá khô rơi…
Những kỉ niệm xưa như cuốn băng quay chậm cứ lần lượt hiện ra trong mắt tôi…ở nơi đây…tôi và anh đã có biết bao kỉ niệm bên nhau…tất cả..chỗ này 2 đứa cùng ngồi chơi, cùng ăn…nơi này là 2 đứa cùng khắc tên lên làm kỉ niệm…chợt nghe lòng mình quặn lại…vết khắc vẫn còn đây…mà tình cũ…tôi gục xuống..và khóc…chả nhẽ tôi phải quen với cuộc sống không có anh, từ bây giờ hay sao?
Thực sự tôi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa..tôi đã quen với cuộc sống có anh ở bên mình…từ khi có anh ở bên cạnh thì dường như cuộc sống của tôi chỉ có mình anh mà thôi…Tôi không thể nghĩ được, nếu không có anh ở bên mình thì tôi sẽ phải sống thế nào nữa…Nhưng những chuyện đã xảy ra…khiến cho tôi…thục sự tôi không thể tin được là anh đã phản bội mình…tôi không nghĩ là anh lại có thể làm như vậy…chả nhẽ…2 năm…2 năm không đủ để cho chúng tôi thực sự hiểu nhau hay sao? Hai năm chưa đủ để anh có thể thành thật với tôi hay sao? Tại sao anh lại lừa dối tôi như vậy chứ?...tại sao? Tôi muốn quên đi tất cả…nhưng…sự thực là tôi không thể quên được…không thể…. Sự thực trước mắt tại sao tôi không thể tin được? Hay tại tôi quá vô tâm nên anh mới rời bỏ tôi? Tại tôi chăng? Phải chăng chúng tôi quá khác nhau? Phải chăng là chúng tôi chưa thực sự hiểu nhau? Nếu đã vậy thì hai năm kia liệu còn nghĩa lý gì nữa đây? Cả Tuyết Lan nữa, cô ấy hiểu rõ tình cảm tôi dành cho anh, hiểu rõ tôi cần anh như thế nào, tại sao cô ấy lại.. Lúc bắt gặp anh và Tuyết Lan đi bên nhau, thực sự tôi không thể tin nổi vào mắt mình…tôi có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ…anh đã lừa dối tôi…anh nói anh bận, không thể đến với tôi….tôi cố bỏ chạy thật nhanh, không muốn nhìn thấy mọi thứ trước mắt mình, bỏ lại sau lưng tiếng gọi của anh và Tuyết Lan…không muốn nhìn, muốn nghe bất cứ điều gì cả…Nhưng khi đêm về…mọi thứ như quay cuồng trước mắt tôi…day dứt…tôi không biết là liệu tôi có thể tha thứ cho họ không…tôi đã quá đau khổ và tuyệt vọng rồi…Anh đâu biết là đối với tôi anh quan trọng như thế nào…
Điện thoại. Là anh. Từ chối. Giờ thì tôi không tin có thứ gì là thật nữa… Lại một tin nhắn….
“ Huệ Phương, anh biết giờ Phương đang rất giận anh, nhưng…”
Lại cái chữ “nhưng” quái ác…đằng sau chữ nhưng luôn là thứ mà người ta không bao giờ trông đợi…Chả nhẽ chúng tôi thực sự không hiểu nhau hay sao?
Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ nữa. Quên anh…thực sự đó là một việc khó khăn đối với tôi…Và để tha thứ thì…tôi không biết là mình có làm được không nữa….Nhưng có phải là tôi đã quá ích kỉ và hẹp hòi không nhỉ? Khi tôi chỉ nghĩ đến cảm giác của riêng mình?Tôi biết rằng mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm…vì ngoài tình yêu ra thì nó còn là một thứ tình cảm khác mà tôi chẳng thể lý giải được…. Nhưng có lẽ chúng tôi không thuộc về nhau…
Tôi bấm máy gọi cho anh – những con số mà chẳng cần đọc tôi cũng nhớ được …Nơi bắt đầu một tình yêu ngày xưa cũng là nơi kết thúc một cuộc tình dang dở…Tôi nhìn anh, im lặng và bình thản…chỉ có cái lạnh đang len lỏi trong mình.. buốt giá… “Em luôn mong anh được hạnh phúc..” tôi chỉ nói có vậy, và bước đi thật nhanh…Tôi cũng đã xin đổi nhiệm sở đến một cơ quan mới….Ngoài phố đã lên đèn….có ai đó đã từng nói “ Cuộc dời này như một sân khấu mà mỗi con người đều là một diễn viên trong đó…” Liệu câu này có đúng không nhỉ? Tôi có cảm giác như mình đang đứng giữa một sân khấu lớn…một sân khấu của cuộc đời….những ánh đèn mờ ảo và lấp loáng…
Tôi bước vào cơ quan mới với bao bỡ ngỡ của một người mới đến…Dần dần, theo thời gian, tôi đã tìm được niềm vui ở nơi đây…nhưng tôi vẫn không quên được anh…mọi người cứ hay thắc mắc…nhưng tôi chỉ mỉm cười, không nói gì cả…tôi vẫn sống…vẫn vô tư…nhưng dường như đã lạnh giá rồi…tôi sợ bị lừa dối…
………..
Sáng…Tôi bước vào phòng…Con bé Hương khẽ thì thầm “ ê bồ ! Tổ mình có nhân viên mới đó ! Một anh chàng cực kì “kute” luôn…Cơ hội cho bồ đó nha! J”
Tôi chỉ cười…
Phòng tổ chức tiệc mừng người mới đến…tôi “chuồn”, không một lý do…bọn bạn nhao lên, bắt đi bằng được…
Bỗng chợt….một giọng nói đằng sau lưng làm tôi giật mình..”sao cô lại không đi?” Bọn bạn tôi cười phá lên : “Không phải đâu anh ơi! Con nhỏ đó lạnh như đá ấy, anh làm cách nào để đá tan được thì đi!!! J” Lườm lũ bạn một cái rõ dài, tôi quay lại nhìn “hắn”..im lặng và quay đi…”không thích” – tôi nói.
Sao lại không thích? Phải nói rõ chứ?
Tôi quay đầu lại..” Không nhất thiết phải có một lý do trong lúc này….”
Nhưng với tôi thì phải có! Hắn nói…
Tại sao tôi phải nói với anh nhỉ?
Vì tôi muốn em đi cùng cho vui thôi.
“Vậy àh”…tôi lẩm bẩm…nhìn hắn..”Được..thì đi!”….. Bọn bạn lại cười ầm lên….
Bữa tiệc ồn ào quá…tôi thì mệt mỏi…Để mặc mọi người nô đùa, trêu chọc lẫn nhau…tôi bỏ ra ngoài sân ngồi một mình…sương đêm lạnh thật…không gian yên tĩnh và mờ ảo…..
“Sao lại ở đây một mình vậy?” Tiếng nói thì thầm như từ một cõi xa xôi nào đó vọng tới…tôi giật mình, hét toáng lên, lao thẳng về phía trước…Tới khi nhìn lại, thấy hắn đang bò ra cười mà vừa tức vừa buồn cười…”tên quái dị” tôi bực bội rủa thầm…làm người ta suýt nữa thì…
“Tôi sợ em giật mình, đã nói nhỏ như vậy rồi mà…” Hắn lại cười to hơn…
"Có mà như vậy tui mới sợ chết đó…tui cứ tưởng là ma…"
"Ma ??? Tui đáng sợ vậy sao? Vậy thì để hôm nào tôi mời em đi uống nước để chuộc lỗi nha…?"
!!!!...
-----------------------
Tối. Tôi ngồi im lặng…Thế là tôi và “cái gã quái dị” đã quen nhau được hơn 2 tháng rồi…hóa ra…hắn cũng không đến nỗi như mình tưởng…tôi mỉm cười…ở bên hắn, lúc nào tôi cũng được cười….hắn bày ra đủ thứ trò để trêu chọc tôi..theo như cách nói của hắn là..”tôi không thích cái bộ mặt lạnh lùng của em!!”…bíp. tin nhắn. là hắn.” “ Mong muốn của bạn là mệnh lệnh đối với tôi !”. Huệ Phương. Đây là những phép màu của cuộc sống đó…Hãy tự gửi cho mình một tin nhắn như thế vào mỗi ngày, em sẽ được giúp đỡ và sẽ thành công. Đừng bao giờ tự đánh mất lòng tin của mình. Tôi biết em chưa quên được quá khứ, nhưng mong muốn trong các tin nhắn mà tôi gửi đến mỗi ngày cho mình là sẽ luôn đem lại hạnh phúc cho em. Và tôi tin là mình sẽ làm được. Vì tôi có sự phù trợ của các thần linh và của cả lòng tin..”
Tôi khẽ mỉm cười…đêm đã khuya…Ngủ ngon nhé…Những kí ức của ngày hôm qua!
Trời tối dần..dòng người hối hả cũng đã tìm nơi tụ họp bên những người thân của mình, trả lại vẻ yên tĩnh hiếm có của nơi đây….tôi bỗng chợt thấy lòng mình dịu lại bởi không khí dịu mát của buổi đêm…Ở nơi đây, dường như mọi suy nghĩ, lo toan đều bị xóa bỏ…tất cả mọi thứ…Đã từ lâu, tôi đã quá vội vã, đã quá bận rộn với mọi thứ mà gạt qua xung quanh tất cả…nó khiến cho tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi….đối đầu với mọi thứ…giành giật nhau mọi thứ…đủ mọi cách..mọi thủ đoạn…mọi lĩnh vực…Tôi đã quá tham lam chăng? Khi mà tôi cứ muốn vơ mọi thứ vào mình? Thời gian dành cho gia đình, cho những người thân yêu của tôi cứ giảm dần..thay vào đó là công việc, những buổi trao đổi…những vụ làm ăn….là những cuộc ganh đua, tranh giành… Không! Nhưng cuộc sống này là cả một cuộc tranh đua bất tận…nếu như tôi dừng lại, thì….
Tôi phải làm gì bây giờ nhỉ ?
……
Huệ Phương! Đang làm gì vậy?
Tôi giật mình quay lại....Con nhỏ Tuyết Lan này lúc nào cũng thế..!! Toàn làm người khác giật mình…
Sao vậy? Tôi hỏi nó. Từ trước đến giờ có thấy mi lang thang hồi nào đâu mà sao giờ lại thay đổi tâm tính thế hả?
Hi.Cái này phải hỏi mi xem ra mới đúng chứ nhỉ? Thế…hoàng tử đâu rồi mà lại để công chúa lang thang một mình thế này hả?
Trời đất! Chỉ có ta là hay lang thang..nếu mi có gặp thì đó cũng là chuyện bình thường…chứ mà bọn mi mà cũng như ta thì không khéo mai trời mưa to mất…:
Gì hả? ah, thấy…hay hay thì muốn bắt chước thôi…
!!!!
Hehe, Lan đùa chút thôi… Chắc là đang đợi hoàng tử hả? Mà sao dạo này Phương bặt tin vậy?
Àh – tôi cười trừ - Dạo này Phương bận quá… Thế công việc của Lan dạo này thế nào rồi?
Vẫn vậy thôi… Hôm nay Lan về muộn, thấy Công chúa lang thang ở đây thì ghé vào hỏi thăm chút thôi! Cứ ở lại đây mà đợi chàng nhé, Lan về trước đây! - Nó quay lại, nháy mắt cười ranh mãnh…-
“Con khỉ!” – Tôi cười, kịp phát mạnh vào lưng nó trước khi nó phóng xe dông mất…
Tôi quay trở lại bờ Hồ…Thành phố bây giờ đã lên đèn…Nhưng ở nơi tôi đứng ánh sánh vẫn còn mờ nhạt…chỉ thấy thấp thoáng những chùm sáng mờ nhạt của sao trời…mơ hồ và ảo ảnh…
---------------
Tôi và Hoài Phong quen nhau đã được 2 năm – 2 năm – khoảng thời gian đủ để nảy sinh và bắt đầu một mối tình nhưng chưa đủ để chúng tôi thực sự hiểu nhau…Vả chăng, thời gian của chúng tôi dành cho nhau quá ít…cả tôi và anh đều quá bận bịu với công việc của mình, bận bịu với những vòng xoay của cuộc sống – những vòng quay chóng mặt – quá mệt mỏi và bận bịu…để rồi cả tuần tôi chỉ có thể gặp anh vào một ngày thứ 7, cũng như hôm nay….
Huệ Phương ! Làm gì mà suy tư dữ vậy em?
Anh Phong ! Anh đến lâu chưa?
Câu này lẽ ra anh phải hỏi em mới đúng chứ?
Thế hôm nay em thích đi đâu?
Đi đâu bây giờ nhỉ? Mọi nơi đã trở nên quá quen thuộc rồi…Ở nơi đây, có lẽ chưa có nơi nào tôi và anh chưa đặt chân đến… Nhưng dù sao, chỉ cần được ở bên anh là tôi cảm thấy hạnh phúc rồi…
Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh hồ..những chùm sao lấp lánh trên nền trời tím thẫm, cả người anh như được bao trùm một lớp sáng bạc, trông mơ hồ và huyền ảo…tôi chẳng thể tin rằng một ngày nào đó tôi lại có anh đi bên cạnh mình như thế này…Tôi cũng chẳng biết là mình đã yêu anh từ khi nào nữa…Anh từ lâu đã là niềm mơ ước của nhiều cô gái : với gương mặt khá điển trai và vầng trán cao thanh tú, anh đã khiến cho không ít trái tim cô gái xao xuyến vì mình… Còn tôi, tôi lại chúa nghét những tên “có vẻ” “công tử bột “ như anh…hứ! tưởng mình là ai chứ… Thế mà….tôi khẽ mỉm cười…
E…em lại nghĩ xấu gì anh rồi phải không? Sao cười có vẻ bí mật vậy?
Không có… - Tôi quay lại cười, nhìn anh và…chạy… Anh hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng mỉm cười và đuổi theo tôi trên con đường ngập tràn ánh trăng…
-------------------
Chiều. Tôi lại lang thang một mình trên phố, nghe lòng mình buồn vô hạn…Từng gợn mây lang thang buồn trong cái xám xịt của buổi chiều đông…Cuộn chặt chiếc áo khoác vào mình, tôi lặng lẽ bước dọc theo con đường cũ…không có anh, chỉ có mình tôi và nỗi cô đơn đang dang lên, ngập tràn trên còn đường xao xác lá khô rơi…
Những kỉ niệm xưa như cuốn băng quay chậm cứ lần lượt hiện ra trong mắt tôi…ở nơi đây…tôi và anh đã có biết bao kỉ niệm bên nhau…tất cả..chỗ này 2 đứa cùng ngồi chơi, cùng ăn…nơi này là 2 đứa cùng khắc tên lên làm kỉ niệm…chợt nghe lòng mình quặn lại…vết khắc vẫn còn đây…mà tình cũ…tôi gục xuống..và khóc…chả nhẽ tôi phải quen với cuộc sống không có anh, từ bây giờ hay sao?
Thực sự tôi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa..tôi đã quen với cuộc sống có anh ở bên mình…từ khi có anh ở bên cạnh thì dường như cuộc sống của tôi chỉ có mình anh mà thôi…Tôi không thể nghĩ được, nếu không có anh ở bên mình thì tôi sẽ phải sống thế nào nữa…Nhưng những chuyện đã xảy ra…khiến cho tôi…thục sự tôi không thể tin được là anh đã phản bội mình…tôi không nghĩ là anh lại có thể làm như vậy…chả nhẽ…2 năm…2 năm không đủ để cho chúng tôi thực sự hiểu nhau hay sao? Hai năm chưa đủ để anh có thể thành thật với tôi hay sao? Tại sao anh lại lừa dối tôi như vậy chứ?...tại sao? Tôi muốn quên đi tất cả…nhưng…sự thực là tôi không thể quên được…không thể…. Sự thực trước mắt tại sao tôi không thể tin được? Hay tại tôi quá vô tâm nên anh mới rời bỏ tôi? Tại tôi chăng? Phải chăng chúng tôi quá khác nhau? Phải chăng là chúng tôi chưa thực sự hiểu nhau? Nếu đã vậy thì hai năm kia liệu còn nghĩa lý gì nữa đây? Cả Tuyết Lan nữa, cô ấy hiểu rõ tình cảm tôi dành cho anh, hiểu rõ tôi cần anh như thế nào, tại sao cô ấy lại.. Lúc bắt gặp anh và Tuyết Lan đi bên nhau, thực sự tôi không thể tin nổi vào mắt mình…tôi có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ…anh đã lừa dối tôi…anh nói anh bận, không thể đến với tôi….tôi cố bỏ chạy thật nhanh, không muốn nhìn thấy mọi thứ trước mắt mình, bỏ lại sau lưng tiếng gọi của anh và Tuyết Lan…không muốn nhìn, muốn nghe bất cứ điều gì cả…Nhưng khi đêm về…mọi thứ như quay cuồng trước mắt tôi…day dứt…tôi không biết là liệu tôi có thể tha thứ cho họ không…tôi đã quá đau khổ và tuyệt vọng rồi…Anh đâu biết là đối với tôi anh quan trọng như thế nào…
Điện thoại. Là anh. Từ chối. Giờ thì tôi không tin có thứ gì là thật nữa… Lại một tin nhắn….
“ Huệ Phương, anh biết giờ Phương đang rất giận anh, nhưng…”
Lại cái chữ “nhưng” quái ác…đằng sau chữ nhưng luôn là thứ mà người ta không bao giờ trông đợi…Chả nhẽ chúng tôi thực sự không hiểu nhau hay sao?
Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ nữa. Quên anh…thực sự đó là một việc khó khăn đối với tôi…Và để tha thứ thì…tôi không biết là mình có làm được không nữa….Nhưng có phải là tôi đã quá ích kỉ và hẹp hòi không nhỉ? Khi tôi chỉ nghĩ đến cảm giác của riêng mình?Tôi biết rằng mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm…vì ngoài tình yêu ra thì nó còn là một thứ tình cảm khác mà tôi chẳng thể lý giải được…. Nhưng có lẽ chúng tôi không thuộc về nhau…
Tôi bấm máy gọi cho anh – những con số mà chẳng cần đọc tôi cũng nhớ được …Nơi bắt đầu một tình yêu ngày xưa cũng là nơi kết thúc một cuộc tình dang dở…Tôi nhìn anh, im lặng và bình thản…chỉ có cái lạnh đang len lỏi trong mình.. buốt giá… “Em luôn mong anh được hạnh phúc..” tôi chỉ nói có vậy, và bước đi thật nhanh…Tôi cũng đã xin đổi nhiệm sở đến một cơ quan mới….Ngoài phố đã lên đèn….có ai đó đã từng nói “ Cuộc dời này như một sân khấu mà mỗi con người đều là một diễn viên trong đó…” Liệu câu này có đúng không nhỉ? Tôi có cảm giác như mình đang đứng giữa một sân khấu lớn…một sân khấu của cuộc đời….những ánh đèn mờ ảo và lấp loáng…
Tôi bước vào cơ quan mới với bao bỡ ngỡ của một người mới đến…Dần dần, theo thời gian, tôi đã tìm được niềm vui ở nơi đây…nhưng tôi vẫn không quên được anh…mọi người cứ hay thắc mắc…nhưng tôi chỉ mỉm cười, không nói gì cả…tôi vẫn sống…vẫn vô tư…nhưng dường như đã lạnh giá rồi…tôi sợ bị lừa dối…
………..
Sáng…Tôi bước vào phòng…Con bé Hương khẽ thì thầm “ ê bồ ! Tổ mình có nhân viên mới đó ! Một anh chàng cực kì “kute” luôn…Cơ hội cho bồ đó nha! J”
Tôi chỉ cười…
Phòng tổ chức tiệc mừng người mới đến…tôi “chuồn”, không một lý do…bọn bạn nhao lên, bắt đi bằng được…
Bỗng chợt….một giọng nói đằng sau lưng làm tôi giật mình..”sao cô lại không đi?” Bọn bạn tôi cười phá lên : “Không phải đâu anh ơi! Con nhỏ đó lạnh như đá ấy, anh làm cách nào để đá tan được thì đi!!! J” Lườm lũ bạn một cái rõ dài, tôi quay lại nhìn “hắn”..im lặng và quay đi…”không thích” – tôi nói.
Sao lại không thích? Phải nói rõ chứ?
Tôi quay đầu lại..” Không nhất thiết phải có một lý do trong lúc này….”
Nhưng với tôi thì phải có! Hắn nói…
Tại sao tôi phải nói với anh nhỉ?
Vì tôi muốn em đi cùng cho vui thôi.
“Vậy àh”…tôi lẩm bẩm…nhìn hắn..”Được..thì đi!”….. Bọn bạn lại cười ầm lên….
Bữa tiệc ồn ào quá…tôi thì mệt mỏi…Để mặc mọi người nô đùa, trêu chọc lẫn nhau…tôi bỏ ra ngoài sân ngồi một mình…sương đêm lạnh thật…không gian yên tĩnh và mờ ảo…..
“Sao lại ở đây một mình vậy?” Tiếng nói thì thầm như từ một cõi xa xôi nào đó vọng tới…tôi giật mình, hét toáng lên, lao thẳng về phía trước…Tới khi nhìn lại, thấy hắn đang bò ra cười mà vừa tức vừa buồn cười…”tên quái dị” tôi bực bội rủa thầm…làm người ta suýt nữa thì…
“Tôi sợ em giật mình, đã nói nhỏ như vậy rồi mà…” Hắn lại cười to hơn…
"Có mà như vậy tui mới sợ chết đó…tui cứ tưởng là ma…"
"Ma ??? Tui đáng sợ vậy sao? Vậy thì để hôm nào tôi mời em đi uống nước để chuộc lỗi nha…?"
!!!!...
-----------------------
Tối. Tôi ngồi im lặng…Thế là tôi và “cái gã quái dị” đã quen nhau được hơn 2 tháng rồi…hóa ra…hắn cũng không đến nỗi như mình tưởng…tôi mỉm cười…ở bên hắn, lúc nào tôi cũng được cười….hắn bày ra đủ thứ trò để trêu chọc tôi..theo như cách nói của hắn là..”tôi không thích cái bộ mặt lạnh lùng của em!!”…bíp. tin nhắn. là hắn.” “ Mong muốn của bạn là mệnh lệnh đối với tôi !”. Huệ Phương. Đây là những phép màu của cuộc sống đó…Hãy tự gửi cho mình một tin nhắn như thế vào mỗi ngày, em sẽ được giúp đỡ và sẽ thành công. Đừng bao giờ tự đánh mất lòng tin của mình. Tôi biết em chưa quên được quá khứ, nhưng mong muốn trong các tin nhắn mà tôi gửi đến mỗi ngày cho mình là sẽ luôn đem lại hạnh phúc cho em. Và tôi tin là mình sẽ làm được. Vì tôi có sự phù trợ của các thần linh và của cả lòng tin..”
Tôi khẽ mỉm cười…đêm đã khuya…Ngủ ngon nhé…Những kí ức của ngày hôm qua!