1
Xử thử(Mưa ngâu)
Kam/oneshot/K+/tạp văn…
Này em!
Với tay ra là một mùa mới luồn qua kẽ ngón.
Em thấy gì không?
Nắng vàng vọt, mảnh khảnh lấp ló sau khe lá. Gió từ tốn dạo gót lành trên những nhành hoa. Có gì buồn lắm đang tiến lại từ phía chân trời xa kia? Hay là giọt đầu tiên khẽ đậu trên vành nón nghiêng nghiêng của mẹ.
Nắng đi rồi đấy, bỏ gót lành của gió chao liệng, vờn cánh bướm nâu. Bầy sẻ xù tấm áo tơi, nhảy chanh chách về góc mái nhà cũ ẩm. Vẩy tung một khung trời pha lê.
Em này! Mở khung cửa tròn ra đi. Nhìn cho rõ hơn những vạch xước xước, trôi nghiêng, rồi lại uốn lượn vòng quanh sau lớp kính mờ.
Ngày xưa em nhớ không?
Trời bắt đầu âm u là gã hàng xóm lại xách xe ra, đạp vòng vèo qua dãy tập thể, đỗ trước cửa nhà em. Ô cửa tròn khẽ mở, em nhoẻn một nụ cười tựa vạt nắng ngọt ngày xuân.
Mình đi nhé! Qua dãy tập thể, qua hàng rào gỗ căn biệt thự hoang. Em xòe tay đỡ những giọt ngày một to dần.
Cơn mưa ủ dột.
Con đường ủ dột.
Đôi mắt buồn ủ dột.
Em à! Phía trước là mưa, phía sau cũng là mưa. Em bảo chỉ có hai người khùng ôm nhau đạp xe giữa hai làn mưa ấy.
Bàn tay mát lạnh.
Đôi môi mát lạnh.
Những vòng pê – đan mát lạnh.
Chỉ có tấm lưng dài ấm sực hơi mưa.
Kìa em! Mùa năm nay đến muộn.
Những cánh bướm vẫn chập chờn, liệng quanh khóm bìm bìm, chẳng để ý trời đang dần phai màu nắng.
Em khép hờ ô cửa tròn tầng áp mái, chờ gió tới vẫy tay ngoài kia. Em xếp một nắm mua vào giỏ xe, và đặt thêm vào đấy một nụ hôn của gió. Khéo làm sao khi vòng pê-đan chạm hàng rào căn biệt thự, trời bắt đầu mưa. Vành môi em khẽ cong lên, thả câu đầu tiên của bài hát ưa thích. Những vòng xe chậm chạp, tựa như cái máy hát từ từ quay vòng đĩa vênh vênh.
Con dốc mưa dài lắm. Bên này gió, nửa bên kia cũng đầy gió.
Mưa xiên xiên.
Mưa nghiêng nghiêng.
Em chênh vênh.
Ngọn đồi hoa trắng ẩn hiện trong màn mưa, như sương giăng buổi sớm. Vạt cỏ cuối mùa óng lên một màu đất.
Ôm mềm bước chân em.
Ngôi mộ hoang chỉ một lần duy nhất trong năm cài nắm mua tím bạc.
Em khẽ cười, bài hát vẫn tiếp tục nức nở trên môi.
Phải không em?
Nếu mùa chẳng tới, em sẽ không phải đạp xe lên ngọn đồi.
Phải không em?
Nếu trời chẳng mưa, em sẽ không dám khóc.
Chỉ có em. Chỉ có mưa. Chỉ có nắm mua đã phai dần sắc tím. Chỉ có ngôi mộ hoang, vẫn ẩn hiện đâu đó hơi ấm tấm lưng gã hàng xóm.
Rồi mùa sẽ lại đến.
Rồi mưa Ngâu sẽ lại giăng giăng.
Và rồi em sẽ lại đến…
Ngôi mộ hoang cài nắm mua tím bàng bạc.
Xử thử(Mưa ngâu)
Kam/oneshot/K+/tạp văn…
Tháng Bảy mưa Ngâu
Ai bắc cầu cho Ngưu lang, Chức nữ
Ai bắc cầu cho Ngưu lang, Chức nữ
Này em!
Với tay ra là một mùa mới luồn qua kẽ ngón.
Em thấy gì không?
Nắng vàng vọt, mảnh khảnh lấp ló sau khe lá. Gió từ tốn dạo gót lành trên những nhành hoa. Có gì buồn lắm đang tiến lại từ phía chân trời xa kia? Hay là giọt đầu tiên khẽ đậu trên vành nón nghiêng nghiêng của mẹ.
Nắng đi rồi đấy, bỏ gót lành của gió chao liệng, vờn cánh bướm nâu. Bầy sẻ xù tấm áo tơi, nhảy chanh chách về góc mái nhà cũ ẩm. Vẩy tung một khung trời pha lê.
Em này! Mở khung cửa tròn ra đi. Nhìn cho rõ hơn những vạch xước xước, trôi nghiêng, rồi lại uốn lượn vòng quanh sau lớp kính mờ.
Ngày xưa em nhớ không?
Trời bắt đầu âm u là gã hàng xóm lại xách xe ra, đạp vòng vèo qua dãy tập thể, đỗ trước cửa nhà em. Ô cửa tròn khẽ mở, em nhoẻn một nụ cười tựa vạt nắng ngọt ngày xuân.
Mình đi nhé! Qua dãy tập thể, qua hàng rào gỗ căn biệt thự hoang. Em xòe tay đỡ những giọt ngày một to dần.
Cơn mưa ủ dột.
Con đường ủ dột.
Đôi mắt buồn ủ dột.
Em à! Phía trước là mưa, phía sau cũng là mưa. Em bảo chỉ có hai người khùng ôm nhau đạp xe giữa hai làn mưa ấy.
Bàn tay mát lạnh.
Đôi môi mát lạnh.
Những vòng pê – đan mát lạnh.
Chỉ có tấm lưng dài ấm sực hơi mưa.
Kìa em! Mùa năm nay đến muộn.
Những cánh bướm vẫn chập chờn, liệng quanh khóm bìm bìm, chẳng để ý trời đang dần phai màu nắng.
Em khép hờ ô cửa tròn tầng áp mái, chờ gió tới vẫy tay ngoài kia. Em xếp một nắm mua vào giỏ xe, và đặt thêm vào đấy một nụ hôn của gió. Khéo làm sao khi vòng pê-đan chạm hàng rào căn biệt thự, trời bắt đầu mưa. Vành môi em khẽ cong lên, thả câu đầu tiên của bài hát ưa thích. Những vòng xe chậm chạp, tựa như cái máy hát từ từ quay vòng đĩa vênh vênh.
Con dốc mưa dài lắm. Bên này gió, nửa bên kia cũng đầy gió.
Mưa xiên xiên.
Mưa nghiêng nghiêng.
Em chênh vênh.
Ngọn đồi hoa trắng ẩn hiện trong màn mưa, như sương giăng buổi sớm. Vạt cỏ cuối mùa óng lên một màu đất.
Ôm mềm bước chân em.
Ngôi mộ hoang chỉ một lần duy nhất trong năm cài nắm mua tím bạc.
Em khẽ cười, bài hát vẫn tiếp tục nức nở trên môi.
Phải không em?
Nếu mùa chẳng tới, em sẽ không phải đạp xe lên ngọn đồi.
Phải không em?
Nếu trời chẳng mưa, em sẽ không dám khóc.
Chỉ có em. Chỉ có mưa. Chỉ có nắm mua đã phai dần sắc tím. Chỉ có ngôi mộ hoang, vẫn ẩn hiện đâu đó hơi ấm tấm lưng gã hàng xóm.
Tháng bảy mưa Ngâu
Ai bắc cầu cho Ngưu lang, Chức nữ….
Ai bắc cầu cho Ngưu lang, Chức nữ….
Rồi mùa sẽ lại đến.
Rồi mưa Ngâu sẽ lại giăng giăng.
Và rồi em sẽ lại đến…
Ngôi mộ hoang cài nắm mua tím bàng bạc.
Tháng Bảy mưa Ngâu
Ai bắc cầu giữa hai thế giới xa xôi….
Ai bắc cầu giữa hai thế giới xa xôi….
[Lượm nhặt và cất giữ ].