Bài dự thi : «Mùa Tết quê tôi».
Tác phẩm văn xuôi : «Những ngày Tết vui giờ là kỉ niệm».
Họ và tên: CHU VĂN CHUNG.
Tuổi: 25.
Nghề nghiệp: Du học sinh.
Trước đây, ước mơ được đến một nơi thật xa, đâu cũng được, xa lạ. Ở đó tôi có thời gian hoàn thiện mình, xa rời thực tại bon chen của cuộc sống và tôi chưa xác định rõ nét vai trò của mình trong đó. Được sống trong ngày hôm qua đẹp đẽ, hay một tương lai sáng phía trước cũng không phải không tốt. Nhưng đã là con người sống trong thực tại, cần mạnh mẽ sống đúng với hiện tại. Những lúc thế này, tôi hay cầm bút viết, cho tôi đặt tâm trí những hạt mầm cảm xúc nhiều khi thuần túy chỉ là cảm xúc miên man, không rõ ràng, viết ra thì sẽ tốt hơn .
Vậy là đã ba cái tết mình không được tận hưởng những ngày ấy, và không được ở cùng gia đình ngày nào hai trong số ba cái tết ấy. Hôm nay gặp đứa em, nhắc chuyện mừng tuổi, chợt thấy tết trong suy nghĩ.
Còn nhớ hồi bé xíu, theo chân anh cả chạy đi mua thuốc pháo với giấy cuốn, về nhà cuốn pháo và nhồi thuốc. Tết hồi đó, gần như nhà nào cũng có một cây pháo, đến sáng mùng một, một số nhà đốt vào chiều, tiếng pháo tết rộn ràng, nghe đanh và vui tai đến lạ. Treo dây pháo vào đầu gậy dài, rồi một người châm cây hương vào dây cháy chậm, ra xa và bịt tai, tiếng nổ giòn tan, rồi sau đó là tìm lại những quả pháo cối ko nổ, những quả pháo lép, và thế là năm mới đang về...
Viết về bố mẹ thân yêu, về cuộc sống của hai con người vĩ đại trong cuộc đời mình: nếu không có bố mẹ, mình đã không có thể ngồi đây mà viết về những ngày xưa yêu dấu. Nhớ bố mẹ, nhớ những ngày bé, nhớ những giọt mồ hôi, nhớ những vất vả , nhớ những thân thương.
Hồi bé xíu, còn nước mắt nước mũi, còn quần đùi chạy nhông nhông quanh làng. Lúc ấy bố mẹ không in sâu lắm trong kí ức mình, khi đó mình còn quá ham chơi, chẳng nghĩ được cuộc sống có những vất vả thế nào. Cuộc sống của những hai con người vĩ đại, đã nuôi nấng và tạo nên thế hệ sau cho gia đình. Đúng là nuôi một người 21 năm đã khó, nhưng bố mẹ còn làm được nhiều hơn thế, anh cả, anh hai, em gái mình. Tất cả đều đã lớn khôn, thế mới thấy bố mẹ giỏi giang nhường nào…Hồi bé xíu, cả ngày gần như bố mẹ cùng mấy cô chú trong làng đi gánh lò, sớm đi tối về, gần như không có nhà. Có hôm nào bố mẹ đi đám hiếu, mà gần gần, thì còn chạy lon ton theo bố mẹ được, nhưng bố mẹ toàn về muộn, thế là lại phải chạy về sớm để còn lên giường đi ngủ...cho nhiều. Trẻ con chơi nhiều, mệt nên nhanh ngủ và ngủ nhiều lắm. Lỡ phải hôm đám hiếu ấy ở trong ngõ sâu sâu tí, thì lúc về mình, ráng phải chạy thật nhanh, vì hay được bà dỗ nín khóc bằng chuyện ông Ba bị, nên đi tối lúc nào cũng ghê. Thỉnh thoảng đôi lần được chạy theo bố mẹ đi xem văn công ở sân đình, còn nhớ những buổi sân chật kín chỗ, nào chiếu, nào ghế từ chiều tối, hàng bánh đa, hướng dương ,mực khô...xôn xao mà vui lạ. Nhớ những lần theo bố mẹ đến xem mọi người tập văn nghệ, hình như đoàn văn nghệ ấy trong làng giờ đã không còn. Nhớ cái lạnh năm nào, ngồi trong bọc của bố, được bố xoa bụng, thấy ấm áp và thích làm sao.
Lớn lên, năm lớp hai nghịch quá, học hành sa sút, mình bị lực học Trung bình, bố mẹ phạt ở nhà nấu cơm, lên năm lớp 3 biết đến chăn bò, năm lớp 7 biết đi làm đồng, biết tát nước năm lớp 8, cứ thế, mình theo ra đồng phụ bố mẹ. Anh cả đi đại học, anh hai vào Nam hè kết thúc cấp một của mình. Cuộc sống có quá nhiều điều trong chứa trong cái đầu tới 14 tỉ notron thần kinh này, mình ko thể kể hết, và cũng ko biết cách nào để kể hết. Kể ko phải PR bản thân, kể vì thấy nên thế, và tin mọi người cũng sẽ có những điều tốt lành, và thấy cuộc sống thật đẹp với những cảm xúc cho riêng mình khi đọc những dòng mình đã viết. Giống như một nơi bình yên, mà mọi người tìm đến sau cuộc sống bộn bề ngày thường
Hôm nay lạ thật, nhớ bố mẹ, nhớ những bình yên đến lạ lùng. Nhớ những buổi trưa hè đi cắt lúa , mồ hôi đẫm lưng áo. Nhớ những ngày gặt đồng trong, mưa rơi, hai bố con chuyển lúa lên bờ đẫm nước. Nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ những giọt mồ hôi trên mặt, nhớ cái nóng ngột trong lớp áo mồi ngày gặt. Nhớ cái vui ấu thơi đi chăn bò cùng cả xóm, chạy trong mưa với cả đàn về. Nhớ những ngày mưa bong bóng, vỏ trấu trôi đầy trên mặt sân, và nằm trên giường nghe bố gảy đàn bầu, mẹ ngồi bếp hát những làn điệu dân ca quê mình. Mặc dù mình ko hát, không thích hát, nhưng mình thích nghe, thứ văn hóa tinh thần nơi quê mình, nhẹ nhàng, mặn mà. Và hơn thế, cứ mỗi lần Tết, ra nhà chú thím mình ăn cơm, bật băng quan họ do Thúy Hường biểu diễn, trong cái không khí tết ấy, càng làm mình thấy thích nghe nó...Chắc không thể quên được cái lạnh năm nào, mình với bố lên nhà mới. Sáng hôm sau, về lại nhà cũ, chất đồ đạc lên xe cải tiến, cả nhà lên nhà mới, con mực lon ton chạy theo xe. Chuyển nhà, nhưng không là một niềm vui.
À, mà lạc đề mất rồi, mình chỉ muốn nói về Tết, cái tết ấm cúng, cái tết sum vầy. Mình cũng ko thể nhớ rõ những cái Tết năm ấy như thế nào, ăn những gì, làm những gì. Nhưng thực sự cái không khí tết thật tuyệt, đến nhà nào cũng ấm áp, vui tươi, ra đường nhộn nhịp, gặp ai trên môi cũng nở một nụ cười, lên chùa, lễ đền đình, những đám đông nhỏ tụ tập trên đường, rồi vui chơi, rồi nói chuyện, rồi nâng cốc chúc nhau....tất cả đều tạo nên một cảm xúc khó tả.
Năm mới, được bố mẹ mừng tuổi, 200 VND mới cứng, ko nhiều, nhưng ý nghĩa. Tiền bố mẹ làm ra bằng mồ hôi công sức mà. Bà cũng mừng tuổi , rồi có tết cô Thêm cũng mừng tuổi, anh Nam mừng tuổi...Tất cả đều thực sự ý nghĩa. Trẻ con được nhận quà thích, lúi húi đi mua con lợn nhựa 1200 đồng để về đút tiền , xem đó là cái quỹ nhỏ của mình. Có tiền mua kẹo, mua đồ chơi rùi...Có cái tết thì được mẹ mua cho quần áo mới, ơ, mà đúng là đến năm nay thì cũng duy nhất một lần mình đặt may quần ngoài cửa hiệu thì phải. Rồi nhớ ngồi trên xe của bố, hai anh em giữ nhau sau gacbaga xe đạp cho khỏi ngã. Thỉnh thoảng nhắm mắt lại, cảm giác mình đang chuyển động, nhưng ko rõ chuyển động như thế nào, một sự bất định, nghĩ cũng hay nhỉ...Nhiều khi có ai đó chắc được mình đang đi về đâu trong cái cuộc đời này cơ chứ. Live for today, and try for tomorrow…
Rồi cái cảm giác ngồi trên thuyền lướt qua sông, bên kia là Yên Dũng, sang chơi tết nhà dì, nhà bà. Đi gần như cả xã đi chơi tết...bạn bè cũng nhiều mà. Đến đâu cũng thấy vui. Nhưng chưa khi nào mình đi Tết quá xa, nhà họ hàng gần hết mà.. Vì thế đơn thuần, cảm giác mọi thứ thật gần gũi.
..............
Đến năm đầu đi học trong Quân đội về, cảm giác mình có một sự tự tin nhất định trong quan hệ với người xung quanh, nói nhiều hơn, tự nhiên hơn. Đi chúc tết thay bố mẹ, anh Nam còn bệnh, mình đi xông nhà tiên phong, ...Có sớm nào đó, được bố mẹ đánh thức, bảo khai bút đầu xuân, cũng thấy thích thích. Cảm giác làm cơm, ăn cơm chung cùng cả nhà, rồi xem truyền hình sáng mùng 1, sau khoảng 10h bắt đầu đi xông đất, thấy thú lắm chứ!
..........
Nhiều thứ quá, chẳng kể hết được....Mấy tết nữa mình sẽ về nhỉ? cũng có còn bé bỏng như ngày xưa nữa đâu, Không biết những tết tới sẽ thế nào?? Những cái gì cũng sẽ được như ý, mình đặc biệt mà, cố lên nào!!!
Sắp tết rồi, lại một tết nữa sắp đến, đây sẽ là cái Tết thứ tư mà không ngày nào tôi được ở bên gia đình . Nhưng vẫn vui, vì niềm vui mình đã có thể giúp phần nào cho bố mẹ, san sẻ trách nhiệm đỡ đần anh chị em trong một gia đình. Và vẫn vui, vì tình yêu vẫn cháy, vì tình bạn vẫn đơm hoa, và vì cả những xa cách sẽ càng làm niềm vui gặp gỡ thêm nồng đượm.
Sắp đến giỗ thứ ba của bà. Bà mất hôm 28 Tết, mình không về nhà được khi đó. Biết tin muộn đêm 30, đã khóc thật nhiều, khóc vì thương bà, khóc cả vì mình giống đứa cháu bất hiếu. Đêm mùng một Tết, bắt xa bus về quê. Xe đi thật lâu,qua Hà Nội không ồn ã, trời tối và lạnh, chạy bộ cả một dọc phố ở Gia Lâm tìm xe số 10, cuối cùng cũng về được đến nhà . Đèn trong nhà không sáng lắm, gặp bố mẹ, hai chú hàng xóm, Bé và mấy đứa bạn cùng khóa nó trong làng, xao xuyến lạ...Thắp cho bà nén hương, ngồi xuống im lặng,nghe kể lại hôm bà mất...Đã khóc, giờ vẫn khóc.
Sau những giọt nước mắt, nỗi đau sẽ vơi đi. Khóc không phải sợ hãi, không vì bất lực trước khó khăn, khóc nên vì xúc động điều gì đó. Khóc cho vơi, sau đó lại cố phấn đấu, cuộc sống còn rất dài nữa.
Bà, sắp giỗ bà lần thứ ba rồi...Con chưa về được, chúc bà ở bên kia cũng có một năm mới may mắn. Mỉm cười bà nhé, con đã thực sự lớn hơn rồi. Giá bà còn sống đến lúc con về nhỉ!? Con vẫn nhớ cái lạnh se se, hôm con ra đồng thắp hương cho bà , ....Mọi năm, con vẫn là người rủ mấy đứa em đi thắp hương chiều 30 mời các cụ, tổ tiên về ăn Tết, nhưng nhanh thật đấy, đã sắp qua bốn cái Tết con chưa có được cơ hội ấy nữa rồi. Vẫn sống, vẫn cười và vẫn nhớ.....
Tác phẩm văn xuôi : «Những ngày Tết vui giờ là kỉ niệm».
Họ và tên: CHU VĂN CHUNG.
Tuổi: 25.
Nghề nghiệp: Du học sinh.
_______o0o________
Có những người thích cuộc sống bên ngoài náo nhiệt, hình như tôi cũng thế, đơn giản đó là thứ trong tôi chưa có, sự ồn ào náo nhiệt. Nhưng tôi sợ sự hấp dẫn của nó lôi kéo, có thể phát triển con người ta, nhưng cũng có thể khiến con người ta thay đổi, đến nhưng thay đổi tiêu cực. Tôi thấy tôi đã phần nào thay đổi, và tất nhiên, lớn dần, nhưng không hoàn toàn là tốt. Vì thế, đã làm nhiều người buồn.Trước đây, ước mơ được đến một nơi thật xa, đâu cũng được, xa lạ. Ở đó tôi có thời gian hoàn thiện mình, xa rời thực tại bon chen của cuộc sống và tôi chưa xác định rõ nét vai trò của mình trong đó. Được sống trong ngày hôm qua đẹp đẽ, hay một tương lai sáng phía trước cũng không phải không tốt. Nhưng đã là con người sống trong thực tại, cần mạnh mẽ sống đúng với hiện tại. Những lúc thế này, tôi hay cầm bút viết, cho tôi đặt tâm trí những hạt mầm cảm xúc nhiều khi thuần túy chỉ là cảm xúc miên man, không rõ ràng, viết ra thì sẽ tốt hơn .
Vậy là đã ba cái tết mình không được tận hưởng những ngày ấy, và không được ở cùng gia đình ngày nào hai trong số ba cái tết ấy. Hôm nay gặp đứa em, nhắc chuyện mừng tuổi, chợt thấy tết trong suy nghĩ.
Còn nhớ hồi bé xíu, theo chân anh cả chạy đi mua thuốc pháo với giấy cuốn, về nhà cuốn pháo và nhồi thuốc. Tết hồi đó, gần như nhà nào cũng có một cây pháo, đến sáng mùng một, một số nhà đốt vào chiều, tiếng pháo tết rộn ràng, nghe đanh và vui tai đến lạ. Treo dây pháo vào đầu gậy dài, rồi một người châm cây hương vào dây cháy chậm, ra xa và bịt tai, tiếng nổ giòn tan, rồi sau đó là tìm lại những quả pháo cối ko nổ, những quả pháo lép, và thế là năm mới đang về...
Viết về bố mẹ thân yêu, về cuộc sống của hai con người vĩ đại trong cuộc đời mình: nếu không có bố mẹ, mình đã không có thể ngồi đây mà viết về những ngày xưa yêu dấu. Nhớ bố mẹ, nhớ những ngày bé, nhớ những giọt mồ hôi, nhớ những vất vả , nhớ những thân thương.
Hồi bé xíu, còn nước mắt nước mũi, còn quần đùi chạy nhông nhông quanh làng. Lúc ấy bố mẹ không in sâu lắm trong kí ức mình, khi đó mình còn quá ham chơi, chẳng nghĩ được cuộc sống có những vất vả thế nào. Cuộc sống của những hai con người vĩ đại, đã nuôi nấng và tạo nên thế hệ sau cho gia đình. Đúng là nuôi một người 21 năm đã khó, nhưng bố mẹ còn làm được nhiều hơn thế, anh cả, anh hai, em gái mình. Tất cả đều đã lớn khôn, thế mới thấy bố mẹ giỏi giang nhường nào…Hồi bé xíu, cả ngày gần như bố mẹ cùng mấy cô chú trong làng đi gánh lò, sớm đi tối về, gần như không có nhà. Có hôm nào bố mẹ đi đám hiếu, mà gần gần, thì còn chạy lon ton theo bố mẹ được, nhưng bố mẹ toàn về muộn, thế là lại phải chạy về sớm để còn lên giường đi ngủ...cho nhiều. Trẻ con chơi nhiều, mệt nên nhanh ngủ và ngủ nhiều lắm. Lỡ phải hôm đám hiếu ấy ở trong ngõ sâu sâu tí, thì lúc về mình, ráng phải chạy thật nhanh, vì hay được bà dỗ nín khóc bằng chuyện ông Ba bị, nên đi tối lúc nào cũng ghê. Thỉnh thoảng đôi lần được chạy theo bố mẹ đi xem văn công ở sân đình, còn nhớ những buổi sân chật kín chỗ, nào chiếu, nào ghế từ chiều tối, hàng bánh đa, hướng dương ,mực khô...xôn xao mà vui lạ. Nhớ những lần theo bố mẹ đến xem mọi người tập văn nghệ, hình như đoàn văn nghệ ấy trong làng giờ đã không còn. Nhớ cái lạnh năm nào, ngồi trong bọc của bố, được bố xoa bụng, thấy ấm áp và thích làm sao.
Lớn lên, năm lớp hai nghịch quá, học hành sa sút, mình bị lực học Trung bình, bố mẹ phạt ở nhà nấu cơm, lên năm lớp 3 biết đến chăn bò, năm lớp 7 biết đi làm đồng, biết tát nước năm lớp 8, cứ thế, mình theo ra đồng phụ bố mẹ. Anh cả đi đại học, anh hai vào Nam hè kết thúc cấp một của mình. Cuộc sống có quá nhiều điều trong chứa trong cái đầu tới 14 tỉ notron thần kinh này, mình ko thể kể hết, và cũng ko biết cách nào để kể hết. Kể ko phải PR bản thân, kể vì thấy nên thế, và tin mọi người cũng sẽ có những điều tốt lành, và thấy cuộc sống thật đẹp với những cảm xúc cho riêng mình khi đọc những dòng mình đã viết. Giống như một nơi bình yên, mà mọi người tìm đến sau cuộc sống bộn bề ngày thường
Hôm nay lạ thật, nhớ bố mẹ, nhớ những bình yên đến lạ lùng. Nhớ những buổi trưa hè đi cắt lúa , mồ hôi đẫm lưng áo. Nhớ những ngày gặt đồng trong, mưa rơi, hai bố con chuyển lúa lên bờ đẫm nước. Nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ những giọt mồ hôi trên mặt, nhớ cái nóng ngột trong lớp áo mồi ngày gặt. Nhớ cái vui ấu thơi đi chăn bò cùng cả xóm, chạy trong mưa với cả đàn về. Nhớ những ngày mưa bong bóng, vỏ trấu trôi đầy trên mặt sân, và nằm trên giường nghe bố gảy đàn bầu, mẹ ngồi bếp hát những làn điệu dân ca quê mình. Mặc dù mình ko hát, không thích hát, nhưng mình thích nghe, thứ văn hóa tinh thần nơi quê mình, nhẹ nhàng, mặn mà. Và hơn thế, cứ mỗi lần Tết, ra nhà chú thím mình ăn cơm, bật băng quan họ do Thúy Hường biểu diễn, trong cái không khí tết ấy, càng làm mình thấy thích nghe nó...Chắc không thể quên được cái lạnh năm nào, mình với bố lên nhà mới. Sáng hôm sau, về lại nhà cũ, chất đồ đạc lên xe cải tiến, cả nhà lên nhà mới, con mực lon ton chạy theo xe. Chuyển nhà, nhưng không là một niềm vui.
À, mà lạc đề mất rồi, mình chỉ muốn nói về Tết, cái tết ấm cúng, cái tết sum vầy. Mình cũng ko thể nhớ rõ những cái Tết năm ấy như thế nào, ăn những gì, làm những gì. Nhưng thực sự cái không khí tết thật tuyệt, đến nhà nào cũng ấm áp, vui tươi, ra đường nhộn nhịp, gặp ai trên môi cũng nở một nụ cười, lên chùa, lễ đền đình, những đám đông nhỏ tụ tập trên đường, rồi vui chơi, rồi nói chuyện, rồi nâng cốc chúc nhau....tất cả đều tạo nên một cảm xúc khó tả.
Năm mới, được bố mẹ mừng tuổi, 200 VND mới cứng, ko nhiều, nhưng ý nghĩa. Tiền bố mẹ làm ra bằng mồ hôi công sức mà. Bà cũng mừng tuổi , rồi có tết cô Thêm cũng mừng tuổi, anh Nam mừng tuổi...Tất cả đều thực sự ý nghĩa. Trẻ con được nhận quà thích, lúi húi đi mua con lợn nhựa 1200 đồng để về đút tiền , xem đó là cái quỹ nhỏ của mình. Có tiền mua kẹo, mua đồ chơi rùi...Có cái tết thì được mẹ mua cho quần áo mới, ơ, mà đúng là đến năm nay thì cũng duy nhất một lần mình đặt may quần ngoài cửa hiệu thì phải. Rồi nhớ ngồi trên xe của bố, hai anh em giữ nhau sau gacbaga xe đạp cho khỏi ngã. Thỉnh thoảng nhắm mắt lại, cảm giác mình đang chuyển động, nhưng ko rõ chuyển động như thế nào, một sự bất định, nghĩ cũng hay nhỉ...Nhiều khi có ai đó chắc được mình đang đi về đâu trong cái cuộc đời này cơ chứ. Live for today, and try for tomorrow…
Rồi cái cảm giác ngồi trên thuyền lướt qua sông, bên kia là Yên Dũng, sang chơi tết nhà dì, nhà bà. Đi gần như cả xã đi chơi tết...bạn bè cũng nhiều mà. Đến đâu cũng thấy vui. Nhưng chưa khi nào mình đi Tết quá xa, nhà họ hàng gần hết mà.. Vì thế đơn thuần, cảm giác mọi thứ thật gần gũi.
..............
Đến năm đầu đi học trong Quân đội về, cảm giác mình có một sự tự tin nhất định trong quan hệ với người xung quanh, nói nhiều hơn, tự nhiên hơn. Đi chúc tết thay bố mẹ, anh Nam còn bệnh, mình đi xông nhà tiên phong, ...Có sớm nào đó, được bố mẹ đánh thức, bảo khai bút đầu xuân, cũng thấy thích thích. Cảm giác làm cơm, ăn cơm chung cùng cả nhà, rồi xem truyền hình sáng mùng 1, sau khoảng 10h bắt đầu đi xông đất, thấy thú lắm chứ!
..........
Nhiều thứ quá, chẳng kể hết được....Mấy tết nữa mình sẽ về nhỉ? cũng có còn bé bỏng như ngày xưa nữa đâu, Không biết những tết tới sẽ thế nào?? Những cái gì cũng sẽ được như ý, mình đặc biệt mà, cố lên nào!!!
Sắp tết rồi, lại một tết nữa sắp đến, đây sẽ là cái Tết thứ tư mà không ngày nào tôi được ở bên gia đình . Nhưng vẫn vui, vì niềm vui mình đã có thể giúp phần nào cho bố mẹ, san sẻ trách nhiệm đỡ đần anh chị em trong một gia đình. Và vẫn vui, vì tình yêu vẫn cháy, vì tình bạn vẫn đơm hoa, và vì cả những xa cách sẽ càng làm niềm vui gặp gỡ thêm nồng đượm.
Sắp đến giỗ thứ ba của bà. Bà mất hôm 28 Tết, mình không về nhà được khi đó. Biết tin muộn đêm 30, đã khóc thật nhiều, khóc vì thương bà, khóc cả vì mình giống đứa cháu bất hiếu. Đêm mùng một Tết, bắt xa bus về quê. Xe đi thật lâu,qua Hà Nội không ồn ã, trời tối và lạnh, chạy bộ cả một dọc phố ở Gia Lâm tìm xe số 10, cuối cùng cũng về được đến nhà . Đèn trong nhà không sáng lắm, gặp bố mẹ, hai chú hàng xóm, Bé và mấy đứa bạn cùng khóa nó trong làng, xao xuyến lạ...Thắp cho bà nén hương, ngồi xuống im lặng,nghe kể lại hôm bà mất...Đã khóc, giờ vẫn khóc.
Sau những giọt nước mắt, nỗi đau sẽ vơi đi. Khóc không phải sợ hãi, không vì bất lực trước khó khăn, khóc nên vì xúc động điều gì đó. Khóc cho vơi, sau đó lại cố phấn đấu, cuộc sống còn rất dài nữa.
Bà, sắp giỗ bà lần thứ ba rồi...Con chưa về được, chúc bà ở bên kia cũng có một năm mới may mắn. Mỉm cười bà nhé, con đã thực sự lớn hơn rồi. Giá bà còn sống đến lúc con về nhỉ!? Con vẫn nhớ cái lạnh se se, hôm con ra đồng thắp hương cho bà , ....Mọi năm, con vẫn là người rủ mấy đứa em đi thắp hương chiều 30 mời các cụ, tổ tiên về ăn Tết, nhưng nhanh thật đấy, đã sắp qua bốn cái Tết con chưa có được cơ hội ấy nữa rồi. Vẫn sống, vẫn cười và vẫn nhớ.....