Thu đã len lỏi trên khắp các con phố Hà Nội, thu chen chân trên các tán lá bàng, thu ập đến trong chiếc chăn mỏng mỗi đêm.
Thu đến, tưởng chừng như lòng người thi thoảng cũng phải cựa quậy với một miền kí ức theo cái chuyển mình khe khẽ của mùa thu.
Đạp xe trên con đường Láng quen thuộc, đắm mình vào không gian khá yên tĩnh của Hà Nội vào một buổi sáng sớm, reo lên khe khẽ trước một chiếc lá vàng rụng vội trước giỏ xe…. tôi yêu những khoảnh khắc như thế đến lạ lùng. Và Hà Nội đã để lại trong tôi rất nhiều khoảnh khắc đáng nhớ như thế.
Đó là khoảnh khắc những buổi sáng mùa hè nóng bức, tôi tung tăng tản bộ trong vườn thú Thủ Lệ, say sưa ngắm nhìn những con thú đang lim dim đôi mắt. Rồi như một đứa trẻ hồn nhiên, tôi say sưa kiếm tìm con vật nào có dáng ngủ dễ thương nhất, con vật nào ngủ buồn cười nhất, lạ nhất… rồi chụp ảnh lại... rồi cười sảng khoái
Đó là khoảnh khắc nô nức hân hoan của ngày Nôen, tôi xúng xính vào Big C sắm đồ và mua quà cùng đứa bạn. Hai đứa trố mắt lên trước hình ông già Nôen cùng cỗ xe trượt tuyết chiễm chệ trong siêu thị. Và không ai bảo ai, cả hai đứa thi nhau tí tách chụp ảnh... và cười.
Và Hà Nội giúp tôi có những khoảnh khắc khó quên với người ấy - mối tình đầu trong sáng, đẹp đẽ và cả ngốc xít. Và người ấy cũng đã giúp tôi thêm hiểu Hà Nội nhiều hơn, hiểu những con đường, góc phố, quán ăn, hiểu cả những điều bình thường, nhỏ nhoi nhưng rất đẹp đẽ của Hà Nội mà nếu không chú ý, tôi sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được.
Đó là những ngày hai đứa đạp xe trên những con phố Hà Nội, đường Nguyễn Chí Thanh nhộn nhịp, đường Hoàng Diệu phủ bóng râm mát và bình yên hay chỉ đơn giản là thi đạp xe vòng quanh sân trường Bách Khoa rộng lớn. Những phút giây ấy, Hà Nội có lúc hiện lên như một thủ đô hiện đại với những dãy nhà cao tầng nằm san sát nhau hay có lúc, tôi cảm nhận như một thủ đô cổ kính và tĩnh lặng, có lúc ở giữa lòng Hà Nôị mà tưởng như đang ở nhà nội khi được say sưa đọc sách và ngắm cảnh trong chùa Láng.
Hà Nội thi vị hơn trong một buổi chiều lành lạnh của mùa đông, được ngồi bên cạnh người ấy và ngắm nhìn Hồ Tây đang ngả bóng về đêm. Ánh đèn hắt xuống bờ hồ huyền ảo lung linh và tim ai bỗng đập rộn ràng khi lần đầu tiên, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay người kia và khe khẽ thì thào “yêu ấy lắm ấy ơi”.
Hà Nội cho cái dạ dày người ta không phải mệt mỏi tìm tòi quán ăn như ở các vùng quê. Cắm cúi ăn ốc quên cả người đối diện rồi để người ta phàn nàn “Sao có người ăn được nhiều đến thế?” rồi lại la cà đến cái quán chè Sài Gòn quen thuộc gần trường, đi tìm những quán ăn ngon và rẻ như thế vốn là một cái thú vui mà Hà Nội mang đến cho những sinh viên như tôi.
Và Hà Nội không quên cho những đôi tình nhân những món quà bất ngờ của ngày quốc tế phụ nữ. Nhớ một ai kia đã từng ngại ngùng thốt lên “Tặng ấy nè” trên chiếc thuyền con ngỗng trong công viên thống nhất. Ánh mắt người nhận tròn lên một cách đáng ngạc nhiên trước bó hoa sưa trắng muốt, loài hoa bé nhỏ nhưng quý hiếm mà người ta hái vội trong lúc chơi thuyền. Rôì ai kia lại nở nụ cười mãn nguyện khi mọi người xung quanh xúm lại hỏi thăm “Hoa sữa đấy, hái ở đâu thế? Hoa này quý lắm...”
Từng khoảnh khắc qua đi, Hà Nội lại thêu thêm trong tôi những miền kí ức đẹp đẽ. Miền kí ức ấy đủ an ủi tôi trong những lúc thất bại, buồn bã và lo âu. Và tôi biết rằng tôi phải làm một cái gì đó cho Hà Nội mến yêu.
Trần Thị Hoàng (Hà Nội)
Thu đến, tưởng chừng như lòng người thi thoảng cũng phải cựa quậy với một miền kí ức theo cái chuyển mình khe khẽ của mùa thu.
Đạp xe trên con đường Láng quen thuộc, đắm mình vào không gian khá yên tĩnh của Hà Nội vào một buổi sáng sớm, reo lên khe khẽ trước một chiếc lá vàng rụng vội trước giỏ xe…. tôi yêu những khoảnh khắc như thế đến lạ lùng. Và Hà Nội đã để lại trong tôi rất nhiều khoảnh khắc đáng nhớ như thế.
Đó là khoảnh khắc những buổi sáng mùa hè nóng bức, tôi tung tăng tản bộ trong vườn thú Thủ Lệ, say sưa ngắm nhìn những con thú đang lim dim đôi mắt. Rồi như một đứa trẻ hồn nhiên, tôi say sưa kiếm tìm con vật nào có dáng ngủ dễ thương nhất, con vật nào ngủ buồn cười nhất, lạ nhất… rồi chụp ảnh lại... rồi cười sảng khoái
Đó là khoảnh khắc nô nức hân hoan của ngày Nôen, tôi xúng xính vào Big C sắm đồ và mua quà cùng đứa bạn. Hai đứa trố mắt lên trước hình ông già Nôen cùng cỗ xe trượt tuyết chiễm chệ trong siêu thị. Và không ai bảo ai, cả hai đứa thi nhau tí tách chụp ảnh... và cười.
Và Hà Nội giúp tôi có những khoảnh khắc khó quên với người ấy - mối tình đầu trong sáng, đẹp đẽ và cả ngốc xít. Và người ấy cũng đã giúp tôi thêm hiểu Hà Nội nhiều hơn, hiểu những con đường, góc phố, quán ăn, hiểu cả những điều bình thường, nhỏ nhoi nhưng rất đẹp đẽ của Hà Nội mà nếu không chú ý, tôi sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được.
Đó là những ngày hai đứa đạp xe trên những con phố Hà Nội, đường Nguyễn Chí Thanh nhộn nhịp, đường Hoàng Diệu phủ bóng râm mát và bình yên hay chỉ đơn giản là thi đạp xe vòng quanh sân trường Bách Khoa rộng lớn. Những phút giây ấy, Hà Nội có lúc hiện lên như một thủ đô hiện đại với những dãy nhà cao tầng nằm san sát nhau hay có lúc, tôi cảm nhận như một thủ đô cổ kính và tĩnh lặng, có lúc ở giữa lòng Hà Nôị mà tưởng như đang ở nhà nội khi được say sưa đọc sách và ngắm cảnh trong chùa Láng.
Hà Nội thi vị hơn trong một buổi chiều lành lạnh của mùa đông, được ngồi bên cạnh người ấy và ngắm nhìn Hồ Tây đang ngả bóng về đêm. Ánh đèn hắt xuống bờ hồ huyền ảo lung linh và tim ai bỗng đập rộn ràng khi lần đầu tiên, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay người kia và khe khẽ thì thào “yêu ấy lắm ấy ơi”.
Hà Nội cho cái dạ dày người ta không phải mệt mỏi tìm tòi quán ăn như ở các vùng quê. Cắm cúi ăn ốc quên cả người đối diện rồi để người ta phàn nàn “Sao có người ăn được nhiều đến thế?” rồi lại la cà đến cái quán chè Sài Gòn quen thuộc gần trường, đi tìm những quán ăn ngon và rẻ như thế vốn là một cái thú vui mà Hà Nội mang đến cho những sinh viên như tôi.
Và Hà Nội không quên cho những đôi tình nhân những món quà bất ngờ của ngày quốc tế phụ nữ. Nhớ một ai kia đã từng ngại ngùng thốt lên “Tặng ấy nè” trên chiếc thuyền con ngỗng trong công viên thống nhất. Ánh mắt người nhận tròn lên một cách đáng ngạc nhiên trước bó hoa sưa trắng muốt, loài hoa bé nhỏ nhưng quý hiếm mà người ta hái vội trong lúc chơi thuyền. Rôì ai kia lại nở nụ cười mãn nguyện khi mọi người xung quanh xúm lại hỏi thăm “Hoa sữa đấy, hái ở đâu thế? Hoa này quý lắm...”
Từng khoảnh khắc qua đi, Hà Nội lại thêu thêm trong tôi những miền kí ức đẹp đẽ. Miền kí ức ấy đủ an ủi tôi trong những lúc thất bại, buồn bã và lo âu. Và tôi biết rằng tôi phải làm một cái gì đó cho Hà Nội mến yêu.
Trần Thị Hoàng (Hà Nội)
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: