Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Những giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="liti" data-source="post: 21958" data-attributes="member: 2098"><p><span style="color: Red"><span style="font-size: 18px"><p style="text-align: center"><strong>Con tim rộng mở</strong></p><p></span></span></p><p>Chuyện kể rằng vua nước Pháp Louis từng được nghe kể về một giáo sĩ của giáo phái thần bí có phép lạ, đã cứu được rất nhiều người, bèn quyết định thân hành đến ngọn núi, nơi giáo sĩ này hành đạo.</p><p>Nhà vua cải trang thành một người hành hương khắc khổ đến gõ cửa và xin gặp giáo sĩ. Người trông đền vào báo cho giáo sĩ rằng có một kẻ hành hương xa lạ muốn gặp ông. Giáo sĩ rất vui mừng, vội vàng chạy ra cổng. Họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại. Họ tỏ ra như những người yêu nhau chung thủy mà không một ai nói một lời nào. Và họ cứ im lặng như vậy cho đến lúc chia tay.</p><p>Sau đấy, những người coi đèn nghe rằng người hành hương xa lạ đó chính là nhà vua nước Pháp, đã nói với giáo sĩ:</p><p>– Sao cha lại dại dột vậy, sao cha không nói gì với nhà vua muốn đến nghe cha nói?</p><p>– Các con yêu quí của ta – giáo sĩ trả lời – các con chớ ngạc nhiên rằng cả ta và nhà vua không nói với nhau một lời nào, bởi vì khi hai hai người ôm nhau thì con tim của người đó rộng mở cho ta và con tim ta – cho người đó. Cả hai người đều nhìn thấy tất cả trong tấm gương của vĩnh hằng. Sự im lặng còn nói nhiều hơn những gì muốn nói, và cả những gì không thể nói.</p><p></p><p><span style="color: Red"><span style="font-size: 18px"><p style="text-align: center"><strong></strong></p></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="color: Red"><span style="font-size: 18px"><strong>Sức mạnh của tình yêu</strong></p><p></span></span></p><p>Ngày xưa ở một làng nọ có chàng trai trẻ yêu đơn phương một cô gái đẹp nhất làng. Cô gái có quá nhiều người muốn cầu hôn nên không nhận lời ai cả.</p><p>Chàng trai quyết định phải trở thành một người mạnh mẽ và can đảm. Chàng lên đường nhập ngũ. Sau 3 năm trở về làng như một anh hùng nhưng người đẹp vẫn không thèm để ý.</p><p>Chàng trai lại quyết định phải trở thành một người giàu có vì tin rằng các cô gái dễ ngã lòng trước những món quà tặng đắt tiền. Đầu tiên, chàng làm vệ sĩ cho một thương nhân và học được ở người này nhiều điều để sau mở công ty của mình. Sau một thời gian chàng trở về làng nổi tiếng là một người giàu có. Nhưng cô gái vẫn thế, không chỉ hững hỡ với những món quà đắt tiền mà còn chỉ sang những người đàn ông khác.</p><p>Thế là chàng trai lại lên đường, chàng quyết định đi học hỏi sự không ngoan. Chàng bỏ hết hết công việc kinh doanh để đi tìm trí tuệ. Mấy năm sau lại trở về làng và nổi tiếng là một nhà thông thái. Chàng đã hiểu về cuộc đời, không còn tìm đến nhà cô gái nữa mà sống cuộc đời lặng lẽ và chia sẻ trí tuệ của mình với bạn bè.</p><p>Thời gian cứ trôi đi mà cô gái kia vẫn không chịu lấy ai cả. Đến một hôm cô chợt nhận ra là mình đã không còn vẻ đẹp như xưa và cũng chẳng còn ai muốn lấy cô làm vợ. Một hôm cô tự tìm đến nhà thông thái và hỏi rằng ông có muốn lấy cô làm vợ. Và nhà thông thái đồng ý.</p><p>Thiên hạ ngạc nhiên hỏi:</p><p>– Tại sao ông lại lấy gái già, lấy cái người mà đã từng làm cho ông bao nhiêu điều ác?</p><p>Nhà thông thái trả lời:</p><p>– Tôi chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp. Nếu như không phải cô ta thì tôi đã không trở thành con người tôi như bây giờ.</p><p></p><p></p><p></p><p></p><p></p><p><span style="color: Red"><span style="font-size: 18px"><strong><p style="text-align: center">Ba người khách</p><p></strong></span></span></p><p>Một người đàn ông coi rừng sống với vợ và con gái trong ngôi nhà nhỏ ở trong rừng. Một buổi tối có tiếng gõ cửa. Người vợ chạy ra nhìn thấy ba người phụ nữ trùm khăn voan.</p><p>– Chúng tôi là – một người nói – May mắn, Giàu có và Tình yêu. Anh chị làm ơn cho một ngươi trong số chúng tôi vào nhà. Cho ai vào là do anh chị quyết định.</p><p>Người vợ quay vào hỏi ý kiến chồng và con gái.</p><p>– Em nghĩ là nên cho May mắn vào – người vợ nói – có may mắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp, trôi chảy.</p><p>– Không phải – người chồng nói – đợi cho mọi việc trôi chảy thì đến bao giờ? Tốt nhất là cho Giàu có vào nhà, ta sẽ hết khó khăn ngay lập tức.</p><p>– Ôi, bố mẹ ơi – cô con gái nài nỉ – bố mẹ hãy cho Tình yêu vào nhà. Con từ lâu ước ao được gặp Tình yêu.</p><p>Cả bố và mẹ nhìn nhau, nói với nhau điều gì rồi quyết định chiều theo ý của cô con gái. Người vợ đi ra cửa và nói:</p><p>– Chúng tôi chọn Tình yêu.</p><p>Tình yêu bước vào nhà nhưng dắt tay theo cả May mắn và Giàu có.</p><p></p><p><span style="color: Red"><span style="font-size: 18px"><p style="text-align: center"><strong></strong></p></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="color: Red"><span style="font-size: 18px"><strong>Con sóng và vách đá</strong></p><p></span></span></p><p>Ngày xửa ngày xưa có một con sóng. Con sóng này thích đùa với gió và vuốt ve lên bờ đá. Một hôm con sóng này đến một vịnh chưa hề quen biết, ở đó có một vách đá cao. Con sóng kết bạn với vách đá này, chúng trò chuyện với nhau hàng giờ không biết chán. Một hôm sóng hiểu rằng mình đã yêu vách đá, còn vách đá cũng cảm thấy thích con sóng vui vẻ và vô tư. Nhưng vách đá bảo sóng:</p><p>– Không, em không thể yêu ta. Ta là đá, là vách đá. Ta không hề biết yêu. Em sẽ làm cho ta tan nát mất.</p><p>Nhưng con sóng không hề dừng lại. Sóng vuốt ve lên bờ đá và tung toé lên những bọt nước trắng như bông. Sóng bắt mình trò chuyện cùng vách đá và gỡ ra tất cả những vỏ sò bám ở xung quanh. Nhưng vách đá nói với sóng:</p><p>– Ta là đá, ta cứng rắn vô cùng, ta không cần sự vỗ về âu yếm của em.</p><p>Nhưng con sóng vẫn xô vào vách đá và tung lên những bọt nước trắng như bông… Sau đó nhiều năm tình yêu của sóng dành cho vách đá vẫn không hề thuyên giảm. Vách đá làm ra vẻ không để ý đến những điều này nhưng sóng vẫn tiếp tục xô vào…</p><p>Một hôm con sóng tự nhiên biến mất. Buổi sáng tỉnh giấc vách đá không còn thấy sóng đâu. Nhưng vách đá bắt mình không nghĩ suy về sóng. Năm tháng nối đuôi nhau mà con sóng đã đi đến nơi nào không còn quay lại. Rất nhiều năm sau đấy, con sóng bỗng quay về nhưng sóng đã thay đổi nhiều so với ngày xưa. Bây giờ sóng hiểu về cuộc đời nhiều hơn, sóng đã không còn vui vẻ và vô tư nữa nhưng có một điều sóng vẫn yêu vách đá như xưa. Còn vách đá vẫn tỏ ra hững hờ, có vẻ không quan tâm đến việc sóng quay về gì cả. Bởi vì vách đá là vách đá, làm sao vách đá có thể tỏ ra vẻ mềm yếu của mình?</p><p>Sau một thời gian, sóng vẫn tiếp tục trò chuyện cùng vách đá nhưng đã không còn những câu chuyện tha thiết, kín thầm và những đêm thức trắng. Vách đá cũng có phần già đi theo năm tháng vì nước biển bào mòn. Còn con sóng vẫn du hành, sóng biết ngày một nhiều hơn về những xứ sở và những con người mới. Một hôm quay trở lại, sóng bỗng nhận ra rằng mình đã không còn yêu vách đá. Vách đá cũng hiểu điều này và hiểu thêm một điều: mình không thể nào thiếu sóng, không thể thiếu những câu chuyện bí ẩn, lạ lùng về những xứ sở xa xăm, không thể thiếu những lời âu yếm, thì thầm, những vuốt ve dịu ngọt… Vách đá bảo sóng:</p><p>– Vâng, ta là đá, là vách đá nhưng mà ta không thể sống thiếu em!</p><p>Và vách đổ kềnh lên con sóng… Còn con sóng chỉ còn biết hôn lên vách đá và nói lời vĩnh biệt.</p><p></p><p></p><p><span style="color: Red"><p style="text-align: center"><span style="font-size: 18px"><strong>Vì tình</strong></span></p><p></span></p><p>Ngày xưa ở một xóm đạo có chàng trai con nhà giàu yêu một cô gái xinh đẹp nhưng nhà rất nghèo. Họ yêu nhau tha thiết, một hôm chàng trai nói với cô gái:</p><p>– Anh yêu em.</p><p>– Em cũng yêu anh như vậy – cô gái trả lời.</p><p>– Nhưng chúng mình không thể lấy được nhau.</p><p>– Em biết – cô gái nói – nhưng em yêu anh nên điều này không quan trọng. Chúng mình không thể thành thành chồng vợ vì em nghèo nhưng em có thể trao anh tất cả.</p><p>– Không được em ạ – chàng trai trả lời – Trước tiên anh phải xin phép bố mẹ, rồi làm đám cưới ở nhà thờ, chỉ sau đó mình mới có thể với nhau được.</p><p>– Nhưng chuyện này không bao giờ có! – cô gái kêu lên – Bố mẹ anh sẽ không bao giờ đồng ý. Em thà chết còn hơn là sống mà chẳng có anh!</p><p>– Biết làm sao được, vậy thì chúng mình sẽ chết cùng nhau.</p><p>Họ tìm đến một vách núi và nhìn xuống vực sâu.</p><p>– Em sợ lắm – cô gái nói với chàng trai – anh hãy ôm hôn em lần cuối cùng và hãy nhảy xuống cùng em.</p><p>Chàng trai ôm hôn người yêu rồi đẩy cô rơi xuống trước. Sau đó nhìn xuống vực, đầu óc quay cuồng và không hiểu tại sao lại cảm thấy không muốn tự tử nữa. Chàng trai quay bước trở về nhà, sau đó cưới vợ và sống đến già mới chết.</p><p>Ngày phán xét, Đức Chúa Trời hỏi hai linh hồn:</p><p>– Ai là người đã nhảy xuống đầu tiên?</p><p>– Dạ, phụ nữ đi trước ạ. – Linh hồn chàng trai ngày trước trả lời.</p><p>Đức Chúa Trời quay sang hỏi linh hồn cô gái:</p><p>– Có phải con đã cố tình lầm lỗi và đã lôi kéo người yêu của mình?</p><p>– Dạ thưa vâng, nhưng con làm thế vì tình.</p><p>– Con xem thường Giáo luật phải không?</p><p>– Dạ, nhưng vì tình.</p><p>– Con không muốn nghe lời bố mẹ, không kính trọng bố mẹ của mình?</p><p>– Dạ, nhưng mà vì tình…</p><p>– Con mắc vào tội lỗi rất nặng là quyên sinh và muốn cho cả người yêu của mình cũng vậy?</p><p>– Dạ, nhưng mà chúng con…</p><p>– Con bắt người yêu cùng tự tử bởi vì con không thể một mình và như thế là làm cho người con yêu trở thành kẻ có tội?</p><p>– Dạ, nhưng…</p><p>– Về địa ngục!</p><p>Lời phán xét vang lên và quỉ sứ đến bắt linh hồn cô gái đi về địa ngục.</p><p>Đến lượt linh hồn chàng trai.</p><p>– Con không nghe lời bố mẹ và coi thường Giáo luật?</p><p>– Dạ, con không muốn thế, bởi vì Đức Chúa Trời và bố mẹ là trên hết – linh hồn chàng trai trả lời.</p><p>– Con đã từ chối cùng phạm tội với người yêu phải không?</p><p>– Dạ thưa, con đã làm như vậy.</p><p>– Nhưng mà con đã giết người con yêu.</p><p>– Dạ, tự người yêu của con muốn chết và yêu cầu con làm theo. Lỗi lầm là do cô ấy. Hơn nữa, con đã sám hối về việc đã làm.</p><p>– Thế thì được. Lên thiên đàng! – Lời phán xét vang lên.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="liti, post: 21958, member: 2098"] [COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER][B]Con tim rộng mở[/B][/CENTER][/SIZE][/COLOR] Chuyện kể rằng vua nước Pháp Louis từng được nghe kể về một giáo sĩ của giáo phái thần bí có phép lạ, đã cứu được rất nhiều người, bèn quyết định thân hành đến ngọn núi, nơi giáo sĩ này hành đạo. Nhà vua cải trang thành một người hành hương khắc khổ đến gõ cửa và xin gặp giáo sĩ. Người trông đền vào báo cho giáo sĩ rằng có một kẻ hành hương xa lạ muốn gặp ông. Giáo sĩ rất vui mừng, vội vàng chạy ra cổng. Họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại. Họ tỏ ra như những người yêu nhau chung thủy mà không một ai nói một lời nào. Và họ cứ im lặng như vậy cho đến lúc chia tay. Sau đấy, những người coi đèn nghe rằng người hành hương xa lạ đó chính là nhà vua nước Pháp, đã nói với giáo sĩ: – Sao cha lại dại dột vậy, sao cha không nói gì với nhà vua muốn đến nghe cha nói? – Các con yêu quí của ta – giáo sĩ trả lời – các con chớ ngạc nhiên rằng cả ta và nhà vua không nói với nhau một lời nào, bởi vì khi hai hai người ôm nhau thì con tim của người đó rộng mở cho ta và con tim ta – cho người đó. Cả hai người đều nhìn thấy tất cả trong tấm gương của vĩnh hằng. Sự im lặng còn nói nhiều hơn những gì muốn nói, và cả những gì không thể nói. [COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER][B] Sức mạnh của tình yêu[/B][/CENTER][/SIZE][/COLOR] Ngày xưa ở một làng nọ có chàng trai trẻ yêu đơn phương một cô gái đẹp nhất làng. Cô gái có quá nhiều người muốn cầu hôn nên không nhận lời ai cả. Chàng trai quyết định phải trở thành một người mạnh mẽ và can đảm. Chàng lên đường nhập ngũ. Sau 3 năm trở về làng như một anh hùng nhưng người đẹp vẫn không thèm để ý. Chàng trai lại quyết định phải trở thành một người giàu có vì tin rằng các cô gái dễ ngã lòng trước những món quà tặng đắt tiền. Đầu tiên, chàng làm vệ sĩ cho một thương nhân và học được ở người này nhiều điều để sau mở công ty của mình. Sau một thời gian chàng trở về làng nổi tiếng là một người giàu có. Nhưng cô gái vẫn thế, không chỉ hững hỡ với những món quà đắt tiền mà còn chỉ sang những người đàn ông khác. Thế là chàng trai lại lên đường, chàng quyết định đi học hỏi sự không ngoan. Chàng bỏ hết hết công việc kinh doanh để đi tìm trí tuệ. Mấy năm sau lại trở về làng và nổi tiếng là một nhà thông thái. Chàng đã hiểu về cuộc đời, không còn tìm đến nhà cô gái nữa mà sống cuộc đời lặng lẽ và chia sẻ trí tuệ của mình với bạn bè. Thời gian cứ trôi đi mà cô gái kia vẫn không chịu lấy ai cả. Đến một hôm cô chợt nhận ra là mình đã không còn vẻ đẹp như xưa và cũng chẳng còn ai muốn lấy cô làm vợ. Một hôm cô tự tìm đến nhà thông thái và hỏi rằng ông có muốn lấy cô làm vợ. Và nhà thông thái đồng ý. Thiên hạ ngạc nhiên hỏi: – Tại sao ông lại lấy gái già, lấy cái người mà đã từng làm cho ông bao nhiêu điều ác? Nhà thông thái trả lời: – Tôi chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp. Nếu như không phải cô ta thì tôi đã không trở thành con người tôi như bây giờ. [COLOR="Red"][SIZE="5"][B][CENTER]Ba người khách[/CENTER][/B][/SIZE][/COLOR] Một người đàn ông coi rừng sống với vợ và con gái trong ngôi nhà nhỏ ở trong rừng. Một buổi tối có tiếng gõ cửa. Người vợ chạy ra nhìn thấy ba người phụ nữ trùm khăn voan. – Chúng tôi là – một người nói – May mắn, Giàu có và Tình yêu. Anh chị làm ơn cho một ngươi trong số chúng tôi vào nhà. Cho ai vào là do anh chị quyết định. Người vợ quay vào hỏi ý kiến chồng và con gái. – Em nghĩ là nên cho May mắn vào – người vợ nói – có may mắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp, trôi chảy. – Không phải – người chồng nói – đợi cho mọi việc trôi chảy thì đến bao giờ? Tốt nhất là cho Giàu có vào nhà, ta sẽ hết khó khăn ngay lập tức. – Ôi, bố mẹ ơi – cô con gái nài nỉ – bố mẹ hãy cho Tình yêu vào nhà. Con từ lâu ước ao được gặp Tình yêu. Cả bố và mẹ nhìn nhau, nói với nhau điều gì rồi quyết định chiều theo ý của cô con gái. Người vợ đi ra cửa và nói: – Chúng tôi chọn Tình yêu. Tình yêu bước vào nhà nhưng dắt tay theo cả May mắn và Giàu có. [COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER][B] Con sóng và vách đá[/B][/CENTER][/SIZE][/COLOR] Ngày xửa ngày xưa có một con sóng. Con sóng này thích đùa với gió và vuốt ve lên bờ đá. Một hôm con sóng này đến một vịnh chưa hề quen biết, ở đó có một vách đá cao. Con sóng kết bạn với vách đá này, chúng trò chuyện với nhau hàng giờ không biết chán. Một hôm sóng hiểu rằng mình đã yêu vách đá, còn vách đá cũng cảm thấy thích con sóng vui vẻ và vô tư. Nhưng vách đá bảo sóng: – Không, em không thể yêu ta. Ta là đá, là vách đá. Ta không hề biết yêu. Em sẽ làm cho ta tan nát mất. Nhưng con sóng không hề dừng lại. Sóng vuốt ve lên bờ đá và tung toé lên những bọt nước trắng như bông. Sóng bắt mình trò chuyện cùng vách đá và gỡ ra tất cả những vỏ sò bám ở xung quanh. Nhưng vách đá nói với sóng: – Ta là đá, ta cứng rắn vô cùng, ta không cần sự vỗ về âu yếm của em. Nhưng con sóng vẫn xô vào vách đá và tung lên những bọt nước trắng như bông… Sau đó nhiều năm tình yêu của sóng dành cho vách đá vẫn không hề thuyên giảm. Vách đá làm ra vẻ không để ý đến những điều này nhưng sóng vẫn tiếp tục xô vào… Một hôm con sóng tự nhiên biến mất. Buổi sáng tỉnh giấc vách đá không còn thấy sóng đâu. Nhưng vách đá bắt mình không nghĩ suy về sóng. Năm tháng nối đuôi nhau mà con sóng đã đi đến nơi nào không còn quay lại. Rất nhiều năm sau đấy, con sóng bỗng quay về nhưng sóng đã thay đổi nhiều so với ngày xưa. Bây giờ sóng hiểu về cuộc đời nhiều hơn, sóng đã không còn vui vẻ và vô tư nữa nhưng có một điều sóng vẫn yêu vách đá như xưa. Còn vách đá vẫn tỏ ra hững hờ, có vẻ không quan tâm đến việc sóng quay về gì cả. Bởi vì vách đá là vách đá, làm sao vách đá có thể tỏ ra vẻ mềm yếu của mình? Sau một thời gian, sóng vẫn tiếp tục trò chuyện cùng vách đá nhưng đã không còn những câu chuyện tha thiết, kín thầm và những đêm thức trắng. Vách đá cũng có phần già đi theo năm tháng vì nước biển bào mòn. Còn con sóng vẫn du hành, sóng biết ngày một nhiều hơn về những xứ sở và những con người mới. Một hôm quay trở lại, sóng bỗng nhận ra rằng mình đã không còn yêu vách đá. Vách đá cũng hiểu điều này và hiểu thêm một điều: mình không thể nào thiếu sóng, không thể thiếu những câu chuyện bí ẩn, lạ lùng về những xứ sở xa xăm, không thể thiếu những lời âu yếm, thì thầm, những vuốt ve dịu ngọt… Vách đá bảo sóng: – Vâng, ta là đá, là vách đá nhưng mà ta không thể sống thiếu em! Và vách đổ kềnh lên con sóng… Còn con sóng chỉ còn biết hôn lên vách đá và nói lời vĩnh biệt. [COLOR="Red"][CENTER][SIZE="5"][B]Vì tình[/B][/SIZE][/CENTER][/COLOR] Ngày xưa ở một xóm đạo có chàng trai con nhà giàu yêu một cô gái xinh đẹp nhưng nhà rất nghèo. Họ yêu nhau tha thiết, một hôm chàng trai nói với cô gái: – Anh yêu em. – Em cũng yêu anh như vậy – cô gái trả lời. – Nhưng chúng mình không thể lấy được nhau. – Em biết – cô gái nói – nhưng em yêu anh nên điều này không quan trọng. Chúng mình không thể thành thành chồng vợ vì em nghèo nhưng em có thể trao anh tất cả. – Không được em ạ – chàng trai trả lời – Trước tiên anh phải xin phép bố mẹ, rồi làm đám cưới ở nhà thờ, chỉ sau đó mình mới có thể với nhau được. – Nhưng chuyện này không bao giờ có! – cô gái kêu lên – Bố mẹ anh sẽ không bao giờ đồng ý. Em thà chết còn hơn là sống mà chẳng có anh! – Biết làm sao được, vậy thì chúng mình sẽ chết cùng nhau. Họ tìm đến một vách núi và nhìn xuống vực sâu. – Em sợ lắm – cô gái nói với chàng trai – anh hãy ôm hôn em lần cuối cùng và hãy nhảy xuống cùng em. Chàng trai ôm hôn người yêu rồi đẩy cô rơi xuống trước. Sau đó nhìn xuống vực, đầu óc quay cuồng và không hiểu tại sao lại cảm thấy không muốn tự tử nữa. Chàng trai quay bước trở về nhà, sau đó cưới vợ và sống đến già mới chết. Ngày phán xét, Đức Chúa Trời hỏi hai linh hồn: – Ai là người đã nhảy xuống đầu tiên? – Dạ, phụ nữ đi trước ạ. – Linh hồn chàng trai ngày trước trả lời. Đức Chúa Trời quay sang hỏi linh hồn cô gái: – Có phải con đã cố tình lầm lỗi và đã lôi kéo người yêu của mình? – Dạ thưa vâng, nhưng con làm thế vì tình. – Con xem thường Giáo luật phải không? – Dạ, nhưng vì tình. – Con không muốn nghe lời bố mẹ, không kính trọng bố mẹ của mình? – Dạ, nhưng mà vì tình… – Con mắc vào tội lỗi rất nặng là quyên sinh và muốn cho cả người yêu của mình cũng vậy? – Dạ, nhưng mà chúng con… – Con bắt người yêu cùng tự tử bởi vì con không thể một mình và như thế là làm cho người con yêu trở thành kẻ có tội? – Dạ, nhưng… – Về địa ngục! Lời phán xét vang lên và quỉ sứ đến bắt linh hồn cô gái đi về địa ngục. Đến lượt linh hồn chàng trai. – Con không nghe lời bố mẹ và coi thường Giáo luật? – Dạ, con không muốn thế, bởi vì Đức Chúa Trời và bố mẹ là trên hết – linh hồn chàng trai trả lời. – Con đã từ chối cùng phạm tội với người yêu phải không? – Dạ thưa, con đã làm như vậy. – Nhưng mà con đã giết người con yêu. – Dạ, tự người yêu của con muốn chết và yêu cầu con làm theo. Lỗi lầm là do cô ấy. Hơn nữa, con đã sám hối về việc đã làm. – Thế thì được. Lên thiên đàng! – Lời phán xét vang lên. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Những giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống
Top