Tình Yêu trong đời là quí giá nhất
Ngày xửa ngày xưa trên trái đất này có một hòn đảo, nơi cư ngụ tất cả mọi giá trị tinh thần. Nhưng có một hôm chúng bỗng nhận ra rằng hòn đảo đang chìm dần vào nước biển. Tất cả mọi giá trị ấy leo lên thuyền vào đất liền lánh nạn. Trên hòn đảo chỉ còn một mình Tình Yêu ở lại. Tình Yêu đợi chờ đến giây phút cuối nhưng đến lúc hiểu ra là đã không còn gì để đợi thì mới quyết định ra đi.
Tình Yêu nhờ Giàu Có cho mình đi theo nhưng Giàu Có trả lời: “Trên thuyền của ta có quá nhiều vàng bạc nên không còn chỗ để cho em”. Khi đó Tình Yêu nhờ Nỗi Buồn thì Nỗi Buồn cũng nói: “Xin lỗi nhé, Tình Yêu, ta buồn nên lúc nào cũng cần sự cô đơn”. Tình Yêu bèn nhờ xin Hãnh Diện nhưng Hãnh Diện trả lời rằng sợ Tình Yêu làm mất đi sự hài hòa ở trên thuyền. Hỏi sang nhờ Hân Hoan thì Hân Hoan mải mê với Vui Mừng nên không nghe ra lời khẩn khoản. Tình Yêu hoàn toàn tuyệt vọng…
Bỗng nhiên Tình Yêu nghe một giọng nói từ phía sau: “Nào Tình Yêu, em hãy theo ta!” Tình Yêu quay lại thấy một ông già. Ông già này chở Tình Yêu vào đến đất liền rồi lại quay ra biển. Sau đấy, Tình Yêu sực nhớ là mình quên hỏi tên cái người đã giúp. Khi đó Tình Yêu hỏi Nhận Thức:
– Nhận Thức có biết là ai đã giúp cho em không? Cái ông già kia là ai vậy?
Nhận Thức trả lời:
– Đấy là Thời Gian.
– Thời Gian? – Tình Yêu hỏi lại – thế tại sao Thời Gian lại giúp em?
Nhận Thức vừa trả lời Tình Yêu, vừa bơi đi theo ông già lúc nãy:
– Bởi vì chỉ có Thời Gian biết rằng Tình Yêu trong đời là quí giá nhất! …
Một hôm Điên Rồ mời bạn bè đến nhà mình uống nước. Tất cả mọi người đều đến vui vẻ. Họ cùng ăn bánh ngọt, uống trà atisô và hát hò. Sau đó Điên Rồ đề nghị mọi người cùng chơi trò ú tim: “Tôi đếm đến một trăm, còn các bạn hãy chạy trốn. Người nào bị tìm ra đầu tiên lại sẽ tiếp tục đếm đến một trăm”. Tất cả đồng ý, chỉ trừ Sợ Hãi và Lười Nhác.
– Một, hai, ba… – Điên Rồ bắt đầu đếm.
Tất cả chạy đi trốn. Hân Hoan chạy trốn ra vườn. Nỗi Buồn ngồi khóc cho kiếp phù sinh. Ghen Tỵ chạy đến bên Vui Mừng đang nấp sau vách đá dựng. Tuyệt Vọng thấy mất hết niềm tin khi Điên Rồ đếm đến gần số 99.
– Một trăm! – Điên Rồ kêu lên – Tôi đi tìm!
Người đầu tiên bị tìm ra là Tò Mò. Tay này đang ghé mắt nhìn xem ai sẽ bị bắt đầu tiên. Sau đó Điên Rồ tìm thấy Nghi Ngờ vắt vẻo trên bờ giậu, đang lưỡng lự không biết nên trốn về phía nào…
Tất cả đã bị tìm ra. Và Tò Mò bỗng hỏi:
– Thế Tình Yêu ở đâu?
Tất cả chạy đi tìm Tình Yêu. Điên Rồ chạy đi xa nhất và đến lúc lạc vào một khu vườn ngát hương. Trong một bụi cây có tiếng ồn. Điên Rồ khẽ rung một cành hồng thì bỗng có tiếng kêu. Đấy là Tình Yêu. Tình Yêu bị gai hoa hồng đâm vào mắt. Điên Rồ cuống quít, gãi đầu gãi tai rồi quì xuống xin tha thứ. Sau đó, Điên Rồ hứa với Tình Yêu rằng sẽ mãi mãi đi bên nàng. Và Tình Yêu đồng ý.
Kể từ ngày đó cho đến bây giờ, Tình Yêu mù quáng luôn đi cùng với Điên Rồ.
Tình yêu
Nhà thần học, nhà văn Osho viết về tình yêu:
“Đừng dành dụm tình yêu của bạn và đừng tính đếm. Đừng hà tiện. Bạn sẽ đánh mất tình yêu. Ngược lại, hãy để cho tình đâm hoa kết trái, hãy chia sẻ, hãy phân phát tình, hãy để cho tình lớn lên.
Một ông vua có ba đứa con trai và ông vua này muốn chọn một người thừa kế. Đấy là việc vô cùng khó, bởi cả ba người đều khôn ngoan, dũng cảm và tài hoa. Họ lại là những người anh em sinh ba – cùng một tuổi. Nhà vua đem chuyện này hỏi một nhà thông thái và nhận được một lời khuyên.
Nhà vua trở về nhà, cho gọi ba đứa con. Ông trao cho mỗi người một túi hạt giống hoa và nói với họ là ông phải làm một chuyến hành hương về miền đất thánh.
– Chuyến hành hương phải mất mấy năm. Một năm, hai năm, ba năm, mà có thể còn lâu hơn. Đây sẽ là sự thử thách đối với các con. Những hạt giống này các con trả lại cho cha khi cha quay trở lại, ai người bảo quản giống tốt hơn, người ấy sẽ là người thừa kế của cha.
Và nhà vua bắt đầu chuyến hành hương về miền đất thánh.
Người con trai thứ nhất chẳng biết làm gì với túi hạt giống kia bèn đem cho vào tủ cất, để khi cha trở về những hạt giống vẫn đúng là những hạt giống mà cha trao cho ngày trước.
Người con trai thứ hai nghĩ: “Nếu ta đem cất vào tủ như người anh thì những hạt giống này sẽ hỏng. Mà hạt giống hỏng thì không còn là hạt giống”. Người này mang túi hạt giống ra chợ bán lấy tiền và nghĩ rằng: “Khi cha quay về mình sẽ ra chợ mua túi hạt giống mới, chúng sẽ tốt hơn những hạt giống của cha ngày trước”.
Còn người con trai thứ ba mang túi hạt giống ra vườn ươm, gieo những hạt này trên một vùng đất rộng.
Ba năm sau, vua cha quay trở về. Người con trai thứ nhất mở tủ ra, những hạt giống đã mốc meo. Vua cha bảo: “Đây có phải là những hạt giống mà cha đưa cho con đâu, những hạt giống kia có thể gieo thành những bông hoa và tỏa mùi hương, còn những hạt giống này có mùi thối”. Người con nhất mực phản đối, rằng đây chính là những hạt giống mà cha đã trao ngày trước, nhưng vua cha nói: “Con là người duy vật”.
Người con trai thứ hai chạy ra chợ mua một túi hạt giống mới đưa cho vua cha, nhưng vua cha bảo: “Đây là những hạt giống khác. Suy nghĩ của con quả là hay hơn, nhưng đấy không phải là phẩm chất mà cha muốn nhìn thấy ở người thừa kế. Con là một nhà tâm lý”.
Vua cha bước sang người con trai thứ ba với một niềm hy vọng, nhưng đồng thời cùng với một nỗi lo: “Không biết người con thứ ba đã làm gì?” Người này dẫn vua cha đi ra vườn, nơi có ngàn vạn bông hoa nở thắm và nói với vua cha: “Đây chính là những hạt giống mà cha đã giao cho con, đợi ít nữa hoa tàn con sẽ gom về và giao trả lại cho cha hạt giống”. Vua cha bảo: “Con là người thừa kế của ta. Với hạt giống hoa chính phải hành động là như thế!”
Những ai để dành là không hiểu cuộc đời, còn người tính toán thì cũng là người hiểu chưa thấu đáo, chỉ đầu óc sáng tạo có thể hiểu được cuộc đời. Đấy là vẻ đẹp của hoa – nó không thể nào dành dụm. Nó tượng trưng cho thần thánh – mà thánh thần thì không thể dành dụm để cho nhiều. Nó là biểu tượng của tình yêu – mà tình yêu thì không thể nào tích cóp.
Không ngẫu nhiên mà hoa là biểu tượng của tình yêu ở mọi thời đại, mọi thể chế, mọi quốc gia. Tình yêu cũng giống như hoa – nếu như tình đã nở hoa trong bạn – thì bạn cần đem chia sẻ, đem trao. Và bạn càng trao nhiều bao nhiêu thì khối tình càng lớn. Nếu bạn cứ tiếp tục đem trao tặng thì sẽ đến một ngày bạn sẽ trở thành một mạch nước nguồn không thay đổi của tình yêu.
Thần tình yêu và Tâm hồn
Ngày xưa ở xứ sở nọ có một ông vua và hoàng hậu sống với nhau rất hạnh phúc. Họ có ba cô con gái xinh đẹp mà cô út – tên là Tâm hồn – có sắc đẹp vượt xa sắc đẹp của Thần Vệ Nữ.
Điều này đã làm cho Thần Vệ Nữ rất bực tức và quyết định sẽ trừng phạt cô gái người trần mắt thịt kia. Thần Vệ Nữ cho gọi con trai của mình – Thần Tình yêu – và bảo chàng: “Con hãy làm sao cho Tâm hồn yêu một kẻ hèn mạt nhất và suốt đời bất hạnh với hắn ta”.
Thần Tình yêu bay đi thực hiện điều mẹ chàng ra lệnh nhưng tất cả lại xảy ra không như mong muốn của Thần Vệ Nữ. Nhìn thấy Tâm hồn, Thần Tình yêu vô cùng kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nàng cũng như dáng vẻ của một công chúa mà không còn nghi ngờ gì nữa, tình yêu đối với nàng đã bao trùm lấy con tim của vị thần tình ái. Thần quyết định rằng người đẹp phải trở thành vợ mình và Thần đã làm cho tất cả các chàng trai khác phải rời bỏ nàng.
Còn nhà vua và hoàng hậu cứ băn khoăn một điều: hai cô chị đều đã đi lấy chồng thế mà Tâm hồn dù có đẹp xinh như hương trời sắc nước vẫn sống với cha mẹ mà không thấy một chàng trai nào giạm hỏi.
Nhà vua đem chuyện này thưa với một nhà tiên tri, còn nhà tiên tri này (theo lời của Thần Tình yêu) nói rằng công chúa có một số phận không bình thường. Nhà tiên tri nói rằng vua về mặc áo cưới cô dâu cho công chúa rồi dẫn nàng lên đồi cao chờ một chàng rể mà công chúa chưa biết mặt.
Cả vua và hoàng hậu đều tỏ ra lo lắng và buồn phiền nhưng không dám trái ý thần thánh nên họ đã làm theo lời của nhà tiên tri.
Nàng công chúa tội nghiệp trong bộ áo cưới cô dâu một mình trên đỉnh đồi với một nỗi sợ hãi không biết điều gì sẽ xảy ra với mình. Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ bao trùm lấy Tâm hồn, mang nàng từ trên đỉnh đồi trơ trọi xuống giữa thung lũng xanh và đặt nàng lên thảm cỏ. ở gần đó có một cánh rừng, trong rừng cây có một cung điện bằng đá cẩm thạch. Nhận thấy rằng không có gì nguy hiểm xảy ra với mình, công chúa đã đến gần để xem cung điện. Cửa chính tự mở ra trước mặt công chúa và nàng rụt rè bước vào trong cung điện.
Chưa bao giờ công chúa được nhìn thấy toà lâu đài nguy nga tráng lệ như thế. Những bức tường được dát vàng và bạc, trần nhà được làm bằng ngà voi, còn sàn nhà, nơi nàng giẫm chân lên, được ghép bằng đá quí.
Một giọng nói từ đâu đó vang lên: “Xin chào công chúa xinh đẹp! Nàng hãy là người chủ của cung điện này”. Suốt cả ngày Tâm hồn đi dạo trong cung điện nhưng không thể nào đi hết được tất cả các phòng. Những người đầy tớ vô hình đã hộ tống công chúa và thực hiện những điều nàng mong muốn.
Buổi chiều, khi đã mệt, Tâm hồn lên giường nằm ngủ thiếp đi và Thần Tình yêu cũng nằm xuống bên nàng. Tâm hồn không nhìn thấy mà chỉ cảm thấy có người chồng chưa biết mặt, tuy vậy nàng đã yêu chàng tha thiết. Buổi sáng, trước khi bình minh xuất hiện Thần Tình yêu đã ra đi và lại trở về trong đêm tối.
Tâm hồn vô cùng hạnh phúc sống trong lâu đài tráng lệ với người chồng của mình, cho dù người đó nàng chưa biết mặt. Chỉ một điều làm cho nàng lo lắng: nàng biết rằng cha mẹ và các chị của nàng đang đau khổ vì nghĩ rằng nàng đã chết.
Một lần, trong đêm, Tâm hồn nói với Thần Tình yêu: “Chồng yêu dấu của em! Em không thể nào yên tâm và sống hạnh phúc bên anh khi mà cha mẹ em đang sống trong đau khổ vì em. Cho phép em được báo tin cho cha mẹ rằng em còn sống và mạnh khoẻ”. Nhưng Thần Tình yêu trả lời: “Tốt nhất em đừng làm điều này kẻo lại rước về tai hoạ”.
Tâm hồn không dám đòi hỏi nhưng từ hôm đó nàng trở nên trầm tư, buồn bã cho dù chồng có âu yếm hết lời. Còn Thần Tình yêu không chịu nổi cảnh khi nhìn thấy vợ mình buồn bã, chàng nói: “Ta sẽ thực hiện điều mong muốn của em. Em sẽ gặp lại các cô chị của em nhưng hãy coi chừng họ có thể khuyên em làm điều dại dột”.
Chàng sai Thần gió đi đón các chị gái của Tâm hồn và họ được đưa đến cung điện. Nhìn thấy cô em gái còn sống và khoẻ mạnh họ vô cùng mừng rỡ. Nhưng khi Tâm hồn kể cho họ nghe rằng nàng vô cùng hạnh phúc và dẫn họ đi quanh cung điện, chỉ cho họ thấy sự giàu có của mình thì trong lòng các cô chị trỗi dậy điều ghen tỵ.
Khi các cô chị hỏi về người chồng thì Tâm hồn đã hồn nhiên trả lời rằng chồng của nàng tốt bụng, luôn dịu dàng và có lẽ còn rất trẻ nhưng nàng không khẳng định được điều này vì chồng chỉ đến với nàng trong đêm tối. Nghe xong những điều này thì các cô chị lại càng ghen hơn nữa bởi trong số họ một người có ông chồng già và đầu hói trọc như quả bí ngô còn người kia có chồng bị bệnh thấp khớp co quắp lại, suốt ngày bôi thứ thuốc mỡ hôi hám.
Trở về nhà các cô chị thậm chí không nói cho cha mẹ biết rằng Tâm hồn còn sống khoẻ mạnh mà lại đi nghĩ ra mưu kế hòng chiếm đoạt hạnh phúc của cô em…
Sau một thời gian Tâm hồn lại muốn được gặp các cô chị và cũng như lần trước, họ lại được Thần gió mang đến cung điện.
Vừa nhìn thấy Tâm hồn các cô chị với vẻ mặt đau khổ đã kêu lên: “Thật là tai hoạ cho em. Chồng em là một con rắn ác độc và kinh tởm. Những người dân ở đây đã nhiều lần nhìn thấy nó bò qua sông rồi vào trong cung điện. Em hãy coi chừng! Một ngày nào đó nó sẽ cắn em và em sẽ chết một cái chết khủng khiếp”. Rồi cả hai người cùng khóc nức nở.
Khi đó Tâm hồn hoảng sợ hỏi hai cô chị: “Thế em phải làm gì bây giờ?” Hai cô chị nói: “Em hãy giấu vào dưới chăn một con dao sắc và đêm đến, khi nó vào giường em hãy giết nó đi”. Thế rồi hai cô chị nham hiểm trở về nhà, bỏ lại cô em trong sợ hãi và đau khổ.
Sau khi hoàn hồn lại Tâm hồn tỏ ra nghi ngờ những lời các cô chị và nàng quyết định trước khi giết chồng phải nhìn rõ mặt để xem có đúng chồng mình là con rắn ác độc và kinh tởm như lời các cô chị hay không. Nàng giấu một ngọn đèn ở dưới gối.
Đến đêm, như thường lệ, Thần Tình yêu đến với Tâm hồn. Khi chàng ngủ thiếp đi Tâm hồn lặng lẽ châm đèn và lặng đi vì sợ hãi nhìn lên người chồng của mình. Nhưng nàng đã vô cùng sung sướng khi thay vì con rắn ác độc và kinh tởm nàng nhìn thấy thiên thần đôi cánh bạc.
Cánh tay của Tâm hồn run run, ngọn đèn nghiêng xuống và một giọt dầu nóng rơi xuống vai người chồng đang ngủ. Ngay lập tức Thần Tình yêu tỉnh dậy. Nhìn thấy Tâm hồn với cây đèn trong tay, chàng kêu lên trong giận dữ và đau đớn: “Em đã nghe theo lời xui của các cô chị, đã giết chết hạnh phúc của chúng mình. Ta có thể trừng phạt em một cách nghiệt ngã nhưng ta chỉ trừng phạt em bằng sự xa cách với ta”. Nói xong Thần Tình yêu vỗ cánh bay đi.
Tâm hồn còn lại một mình suốt ngày chỉ biết khóc và thầm nguyền rủa sự nông nỗi, cả tin của mình. Sau đó nàng từ giã cung điện nguy nga kia để lên đường đi tìm kiếm người chồng yêu dấu.
Còn Thần tình yêu thì đã bay về cung điện của Thần Vệ Nữ. Bờ vai bị bỏng càng đau thêm khiến chàng kêu lên đau đớn.
Thần Vệ Nữ giận đứa con của mình vì không hỏi ý mẹ đã cưới cho mình cô gái mà Nữ Thần mong cho điều ác nhưng Nữ Thần tức giận Tâm hồn còn nhiều hơn nữa. Nữ Thần cấm các thiên thần và người trần giúp đỡ cô gái bất hạnh kia, cấm không được ai che chở hoặc an ủi Tâm hồn.
Còn Tâm hồn sau một thời gian dài phiêu bạt kỳ hồ, từ chối biết bao người, cuối cùng nàng cũng đến được cung điện của Thần Vệ Nữ.
Nữ Thần đón Tâm hồn bằng những lời chửi rủa và nhạo báng. Cho rằng Tâm hồn chỉ đáng làm một người hầu, Nữ Thần đã sai lấy hạt kê, đại mạch, hạt anh túc và đậu ván trộn lẫn vào nhau trong một thúng to rồi sai Tâm hồn phải nhặt chúng ra từng loại.
Tâm hồn chỉ biết ngồi khóc vì công việc không biết đến bao giờ mới xong nhưng có một chú kiến đã tỏ lòng thương. Kiến về gọi cả đàn ra và chỉ trong giây lát đã làm xong việc mà Nữ Thần giao.
Khi đó Nữ Thần ra lệnh cho Tâm hồn đi vào rừng, nơi có bầy cừu lông vàng đang gặm cỏ để lấy lông của chúng mang về. Nhưng bầy cừu rất dữ và hay đánh nhau, không cho ai đến gần mình. Tâm hồn chỉ biết đứng bên bờ suối, không dám đến gần bầy cừu đang gặm cỏ.
Bỗng có tiếng xào xạc rồi một cây sậy bên bờ suối lên tiếng: “Con hãy đợi đến giữa trưa, khi đó bầy cừu sẽ ngủ thì con đi vào rừng và sẽ thấy có rất nhiều lông bị mắc lại trên những bụi cây”. Tâm hồn làm theo lời khuyên của cây sậy và đã mang về cho Thần Vệ Nữ một bó lông cừu vàng.
Nhưng Thần Vệ Nữ vẫn chưa hài lòng và ra lệnh cho Tâm hồn phải lấy một bình nước nguồn từ con suối trên đỉnh vách đá cao dựng đứng.
Khi Tâm hồn ôm chiếc bình pha lê đứng dưới chân vách đá nhìn lên tuyệt vọng thì có một con đại bàng bay ngang qua. Đại bàng chộp lấy bình pha lê rồi bay lên đỉnh vách đá múc đầy bình nước nguồn xuống trao cho Tâm hồn.
Thần Vệ Nữ tức giận, nghĩ ra một việc mới, bắt Tâm hồn đi xuống âm phủ, vào vương quốc Thần chết hỏi xin Ngài một cái hòm, không được mở ra rồi mang về cho Thần Vệ Nữ.
Nàng công chúa bất hạnh nghĩ rằng thà chết còn hơn là đi làm việc này. Nàng leo lên một cái tháp cao để nhảy xuống tự tử. Vẻ đau đớn của nàng đã làm cho những viên đá trên tháp tỏ lòng thương xót. Những viên đá này lên tiếng an ủi Tâm hồn và chỉ cho nàng con đường đi xuống âm phủ, bảo nàng hãy cho người lái đò qua con sông ngăn cách cõi dương thế và âm phủ hai đồng tiền và ném cho con chó canh cổng âm phủ hai miếng bánh mỳ.
Thần chết trao cho Tâm hồn một chiếc hòm. Nàng nhớ rằng Thần Vệ Nữ đã dặn nàng không được mở ra nhưng nàng đã không kiềm chế được sự tò mò. Vừa bước chân lên cõi trần gian nàng liền mở nắp đậy chiếc hòm. Trong chiếc hòm này là một giấc ngủ giống như cái chết. Một làn khói đen bao trùm lấy Tâm hồn, nàng ngã xuống đất và ngủ thiếp đi.
Lúc này vết bỏng trên vai Thần Tình yêu cũng đã lên da, cả cơn đau và cơn giận Tâm hồn cũng đã đi qua. Chàng bay đi tìm vợ và tìm thấy nàng đang ngủ say. Chàng đánh thức nàng bằng một nụ hôn nồng thắm. Tâm hồn kể cho chồng nghe về những chuyện mà Thần Vệ Nữ đã làm đối với nàng. Chàng hứa với vợ rằng từ nay sẽ không bao giờ xảy ra điều đó nữa. Chàng bay đến Thần Dớt nhờ ngài hoà giải mẹ và vợ mình.
Thần Dớt cho gọi Thần Vệ Nữ: “Con gái của ta! Con chớ buồn phiền rằng con trai của con đã chọn cho mình người vợ không phải là thần tiên mà người trần mắt thịt. Ta sẽ ban cho nàng sự bất tử và nàng sẽ trở thành tiên”. Nói rồi Ngài rót đầy một cốc nước tiên đưa cho Tâm hồn uống.
Từ đó Tâm hồn trở thành tiên như người chồng của mình. Các vị thần ngợi ca sắc đẹp và phẩm hạnh của nàng. Thần Vệ Nữ cũng đành hoà giải và nhận Tâm hồn là con dâu của mình.
Sau này vợ chồng Thần Tình yêu và Tâm hồn sinh một đứa con gái có tên là Hạnh Phúc. Câu chuyện về Thần Tình yêu và Tâm hồn đã trở thành đề tài của rất nhiều tác phẩm nghệ thuật – thơ, ca, nhạc, hoạ, kịch và điêu khắc.
Còn nếu như bạn đã từng đọc tiểu thuyết Con lừa vàng thì câu chuyện này biên soạn từ tác phẩm nói trên. Câu chuyện này có nguồn gốc Hy Lạp nhưng trở thành nổi tiếng qua tác phẩm của nhà văn La Mã (thế kỉ thứ 2) – Apulei. Nhân vật của tiểu thuyết là một bà ở, trước khi kể chuyện này đã nói: “Tôi biết nhiều câu chuyện hay của ngày xửa ngày xưa… ”. Như vậy, Apulei muốn nối đến nguồn gốc dân gian của câu chuyện về Thần tình yêu và Tâm hồn.
Apulei gọi các vị thần bằng tên La Mã: Amour, Venus, Jupiter... nhưng tên Psyche – từ tiếng Hy Lạp – nghĩa là “Tâm hồn”. Sau này câu chuyện Thần Tình yêu và Tâm hồn được người đời giải thích ngụ ý nói về sự phiêu du của tâm hồn con người khát khao được hòa nhập với tình yêu làm một.