Lan man những cơn mưa
Chiều thu, mưa rơi nhẹ. Gió mang hơi thu như từ đâu thổi về… từng giọt mưa nhanh dần, nhanh dần như muốn làm cho núi đồi mát dịu bởi cái nóng hạn hán đã lâu.
Tôi như muốn nhoà theo dòng mưa, dòng thời gian, mà với tôi, hình như trên trần gian này chỉ có mưa là đẹp nhất, thơ mộng nhất, đáng yêu nhất. Không hiểu cái tình yêu mưa này đã có trong tôi từ bao lâu? Chắc từ lâu lắm rồi, có thể là một thứ tình yêu di truyền từ tiền kiếp!Mưa Đà Lạt thường nhẹ nhàng gợi lên một cái gì bâng quơ, một nỗi buồn mơ màng với những kỷ niệm lãng mạn. Mưa Đà Lạt không giống mưa Sài Gòn - những cơn mưa xối xả làm bốc khói mặt đường. Những cơn mưa ào ạt như những lần xốc nỗi của đời người. Nhớ một mùa mưa Sài Gòn mà chiều nào cũng ngồi quán cà phê, ngắm những dòng mưa chảy theo mặt kính, nghe hồn dâng lên khúc gì vu vơ… Có buổi chiều mưa thật lớn, nước ngập tràn mặt đường lênh láng, chợt thấy mình xa lạ giữa mông mênh.
Có lẽ càng yêu mưa thì tôi càng sợ nắng! Tôi vốn sợ, rất sợ, và thường bực bội với những cơn nắng toé lửa. Một lần, như bỏ chạy trước sự nóng bức của những tia nắng mặt trời; nghe dự báo thời tiết ở miền Bắc có mưa, vội vàng làm một cuộc phiêu bồng, và hôm sau, đã một mình lang thang dưới mưa trên con đường có nhiều hoa sữa, trong lòng Hà Nội, để được thấy mình thật sung sướng.
Núi và mây luôn làm cho mình thấy được điề gì đó dường như rất cao cả và bí ẩn; mưa núi, thật khó để diễn tả được hết vẻ đẹp của cảnh vật và của tâm hồn đơn độc, mưa lúc ấy dường như chỉ để làm ướt nỗi buồn. Mưa nơi thành phố biên giới Lào Cai có lẽ là nhàn nhã nhất; cả thành phố im vắng, không người qua lại.
Tất cả những cơn mưa đều có nét gì đó thật buồn, thật thơ và thật mong manh như nỗi niềm của thân phận. Một cái gì đó không thực hay chỉ bình thường là những cơn mưa…?
Đêm đã khuya, ngoài kia trời vẫn chưa thôi mưa!
sưu tầm!