• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Những bóng ma trong đêm

  • Thread starter Thread starter shark1
  • Ngày gửi Ngày gửi

các bạn thấy truyện này thế nào?


  • Số thành viên bình chọn
    1
  • Poll closed .

shark1

New member
Xu
0
Những bóng ma trong đêm (Kỳ 1)

Khi đặt chân vào trong phòng, anh có cảm giác mọi thứ trong anh trở nên tối sầm như thể bóng đêm đang ép sát da thịt của anh, nó đang đè lên đầu anh với một trọng lượng khổng lồ và cùng lúc đó, đầu của anh dường như cứ lớn dần lên, hoàn toàn trống rỗng, nó tựa hồ muốn tách rời cơ thể anh và trôi lửng lơ. Anh dấn bước sâu vào trong phòng và rồi choáng váng, anh ngã sụp xuống sàn nhà như một người chết…

Đầu tiên xuất hiện Blue, sau đó đến White, sau đó nữa là Black và trước khi câu chuyện còn có Brown. Địa điểm nơi câu chuyện xảy ra là New York. Trước đây, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cho đến khi White đến văn phòng. White muốn Blue theo dõi một người đàn ông có tên là Black. Blue cần công việc. Anh đoán chắc đây là một vụ dính dáng đến chuyện hôn nhân và White là một anh chồng có máu ghen. Họ ký hợp đồng.

Blue lấy cái túi đeo vai nhỏ màu xám từ trên giá xuống và nhét vào trong đó một khẩu súng lục cỡ 38 ly, một ống nhòm, một cuốn sổ và những đồ nghề khác. Vén tấm màn cửa sổ, anh thấy Black đang ngồi bên kia phố của y. Kiểm tra bằng ống nhòm anh thấy Black đang ghi chép gì đó vào một cuốn sổ. Blue ghi lại toàn bộ những gì anh nhìn thấy về Black.

Hai ngày sau, Blue dậy sớm và chạy ngay đến bưu điện Brookly để kiểm tra số thư anh đã gửi đi. Đến quá trưa, lúc bưu điện bắt đầu đông dần, có một người đeo mặt nạ bước vào. Blue không lưu ý đến anh ta, một phần bởi khi có đó có quá nhiều người qua lại, nhưng lúc người đàn ông đó tách khỏi đám đông và bắt đầu bước về chỗ đặt những hộp thư gắn số, thì Blue nhìn thấy tấm mặt nạ.

Ngoại trừ chiếc mặt nạ, trông người đàn ông đó hoàn toàn bình thường và Blue có linh cảm ngay người đằng sau tấm mặt nạ kia chính là White. Người đàn ông đeo mặt nạ chạm vào hộp thư số 1001, xoay ổ khóa số và mở hộp thư. Ngay khi Blue nhận ra đó chính xác là người mà anh đang cần, anh bắt đầu tiến đến về phía hắn. Nhưng, người đàn ông ấy đã quá cảnh giác, nhét bức thư vào túi và khóa hộp thư lại, hắn vội liếc mắt ra xung quanh, thấy Blue đang đến gần, liền đánh tháo, chạy ra cửa thật nhanh. Blue bị bỏ lại phía sau, miệng thở dốc và đứng ngây ra như một tên ngớ ngẩn.

Hai ngày sau, Blue nhận được tấm ngân phiếu qua đường bưu điện, kèm với vài dòng của White gửi đến – “đừng đùa nữa”. White chỉ viết có vậy, cho dù đó không hẳn là một lời nhắn nhe nhưng Blue của thầy vui mừng khi nhận được nó vì cuối cùng anh cũng phá vỡ được bức tường im lặng của White. Dù có thế nào đi nữa thì chìa khóa cho vụ việc này vẫn là hành động. Anh phải tiếp tục phá vỡ từng thứ ở bất cứ nơi nào có thể. Mấy tuần sau đó, Blue trở lại bưu điện vài lần, hi vọng có thể bắt gặp lại White một lần nữa.

Sau một năm làm công việc theo dõi, Blue chỉ nhận ra rằng chính anh mới là người bị theo dõi và anh cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình. Trong trường hợp này, chính Black là kẻ chiếm lấy cái vị trí mà Blue vẫn tưởng là của mình trong suốt thời gian vừa qua, và Blue lại giữ vai trò của Black. Có một điều gì đó uẩn khúc trong chuyện này. Mặt khác, cũng rất có thể Black là đồng bọn với White và cả hai người cùng âm mưu gài Blue kẹt vào tình thế này.

Blue chọn một chỗ thích hợp phía bên kia phố để nhập vai một người ăn xin, Black xuất hiện, bước xuống bậc thềm nhà mình và đi về phía nhà Blue. Black không chú ý gì đến người hành khất. Blue cất giọng hỏi một cách nhã nhặn:

- Ngài làm ơn bố thí cho kẻ nghèo khó này ít đồng lẻ…

Blue mừng vì đã có sự tiếp xúc ban đầu với Black, nhưng Black là một người rất bí hiểm. Đến lúc phải nộp kết quả cho khách hàng nhưng chẳng có gì khả quan. Anh cứ nghĩ rằng Black là cộng sự của White.

Đến hôm sau, anh bám theo Black vào khu Mahattan trên chuyến xe điện ngầm, lần này anh ăn mặc bình thường. Khoảng chín giờ, Black bước vào hành lang khách sạn Algonquin, và Blue theo sát xin phép được ngồi cạnh Black. Anh hỏi Black làm nghề gì và anh ta thẳng thắn trả lời rằng anh ta là một thám tử tư. Black kể về vụ việc mà anh ta đang theo dõi, nó giống với công việc của Blue, Blue bắt đầu choáng váng. Anh an ủi Black và khuyên anh nên từ bỏ vụ việc nhàm chán đó. Blue hỏi:

- Liệu đối tượng của anh có biết anh đang theo dõi hắn?

- Tất nhiên là hắn biết.

Blue thấy một giọt nước mắt lăn xuống má Black, nhưng trước khi anh có thể nói một điều gì đó, trước khi anh có thể lấy lại lợi thế của mình, Black đã vội vã đứng dậy và xin lỗi, nói y cần phải gọi điện thoại. Blue ngồi đợi chừng mười, mười lăm phút, nhưng rồi anh nhận ra mình đang tiêu phí thời gian. Black sẽ không trở lại. Blue trả tiền rượu rồi nhằm hướng cầu Brooklyn quay về. Khi đi xuống đến phố Organe, anh ngước nhìn lên cửa sổ nhà Black và nhận thấy căn phòng tối om.

Không sao cả, Blue tự nhủ, chẳng mấy chốc rồi y sẽ quay về. Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc chơi được. Vào trong nhà, Blue cứ đi đi lại lại tính xem tiếp theo phải làm gì. Tuy nhiên, anh cũng đã đột phá được một điều gì đó, và đây là lần đầu tiên kể từ khi vụ việc này bắt đầu, anh không còn đứng ở vị trí cũ nữa. Rồi anh đi về phía cửa sổ, nhìn sang bên kia phố, anh thấy phòng của Black giờ đã sáng đèn.

Anh nằm vật xuống giường và nghĩ: Vậy là tạm biệt nhé, ông White. Ông chưa bao giờ tồn tại, đúng không… Chưa bao giờ có một người nào là White như thế cả. Và Black, y cũng thật đáng thương. Một thằng tội nghiệp.
 
Những bóng ma trong đêm (Kỳ 2)
Sáng hôm sau, Blue lại tất bật hóa trang cho mình thành một người khác. Lần này anh sẽ trở thành một người chào hàng các loại bàn chải của hãng Fuller. Khoảng sau 11 giờ một chút, anh sắp xếp đống bàn chải và túi và bước sang bên kia phố về phía tòa nhà nơi Black đang ở. Mục đích lần này của Blue chỉ là nhằm quan sát tận bên trong căn phòng của Black. Anh gõ cửa, cửa mở ra, Black đang đứng đó, bên cánh cửa với cây bút còn chưa đậy nắp trong tay phải, như thể y vừa phải bỏ dở công việc đang làm, tuy nhiên, ánh mắt của y lại như nói với Blue rằng y đang đợi anh, y đã biết sự thật là chuyện gì xảy ra rồi nhưng dường như cũng chẳng cần bận tâm nữa.

Blue vào đề bằng việc giới thiệu công việc của mình, chỉ vào cái túi đựng các loại bàn chải, xin lỗi và xin phép được vào nhà. Họ xem qua đám bàn chải, và cuối cùng Black chọn một chiếc màu đỏ. Tất nhiên, Blue đã hoàn thành công tác thực sự của mình, nhưng anh vẫn phải tiếp tục nhập vai, muốn làm một người chào hàng đúng mực, cho dù điều đó cũng không quan trọng. Tuy nhiên, sau khi Black trả tiền cho những chiếc bàn chải và Blue đóng túi hàng để ra về, anh không thể không buột miệng đưa ra một nhận xét nhỏ. Ông hình như là nhà văn, anh nói, trỏ vào cái bàn, và Black xác nhận đúng, y là nhà văn.

Tôi từng nghĩ mình sắp hoàn thành công việc nhưng rồi tôi bỗng nhận ra mình vừa bỏ sót một điều quan trọng và thế là lại đành quay lại từ đầu.

Nhưng sau đó ba đêm, khi cuối cùng cũng tìm thấy được cơ hội. Vào chín giờ, Black đi ra ngoài, dạo quanh phố, rồi biến mất nơi góc phố. Dù Blue biết rằng Black đang thực sự muốn anh xuất thủ, nhưng đồng thời anh vẫn ngờ ngợ đây là sự sắp đặt. Mới đây thôi, anh còn tự tin bao nhiêu, thậm chí còn tự cao về khả năng của mình nữa thì bây giờ, khi thời khắc cuối cùng cho phép anh hành động sắp trôi qua, anh lại rơi vào trạng thái tự ngờ vực đầy khổ sở. Tại sao anh lại bất ngờ tin tưởng Black? Vì cớ gì anh lại nghĩ cả anh và y đều là những người cùng hội cùng thuyền? Anh đã để lãng phí thời gian cần thiết và bây giờ anh phải cấp tốc chạy sang bên kia phố, phấp phỏng là giờ vẫn không quá trễ. Black sẽ không ra đi vĩnh viễn đâu.

Blue hối hả leo lên bậc thềm của tòa nhà, tay bỗng lóng nga lóng ngóng khi phá khóa cánh cửa chính, liên tục ngoái lại phía sau để coi chừng, rồi cuối cùng anh cũng lên đến tầng nhà nơi Black ở. Nhưng, tình hình đã tệ hại nay còn trở nên tệ hại hơn. Khi đặt chân vào trong phòng của Black, Blue có cảm giác có cảm giác mọi thứ trong anh trở nên tối sầm như thể bóng đêm đang ép sát da thịt của anh, nó đang đè lên đầu anh với một trọng lượng khổng lồ và cùng lúc đó, đầu của anh dường như cứ lớn dần lên, hoàn toàn trống rỗng, nó tựa hồ muốn tách rời cơ thể anh và trôi lửng lơ. Anh dấn bước sâu vào trong phòng và rồi choáng váng, anh ngã sụp xuống sàn nhà như một người chết.

Chiếc đồng hồ của anh không chạy được nữa lúc anh ngã xuống như thế và khi anh tỉnh lại, anh không rõ mình đã ngất đi trong bao lâu. Thoạt đầu, đầu óc anh hãy còn lơ mơ, nhưng khi lấy lại tỉnh táo, anh có cảm giác mình đã từng ở trong căn phòng này rồi, có lẽ từ lâu lắm rồi kia, và khi nhìn thấy tấm màn cửa phất phơ trước khung cửa sổ bỏ ngỏ và những bóng đen đang động đậy một cách lạ lùng trên trần nhà, anh lại tưởng như mình đang nằm trên giường nhà mình, anh như được trở lại thời thơ bé, khi đó, trong những đêm mùa hè nóng nực như thế này, anh rất khó ngủ và anh mường tượng nếu chú ý lắng nghe, anh còn có thể nghe thấy tiếng của bố và mẹ mình đang nói chuyện rất khẽ ở phòng bên.

Nhưng, cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát. Anh bắt đầu cảm thấy đau ở đầu và buồn nôn, rồi cuối cùng, anh cũng nhận ra mình đang ở đâu, cảm giác hốt hoảng khi đột nhập vào căn phòng này sống dậy trong anh. Anh cố gượng dậy, vài ba lần tưởng như lại khụy ngã, anh nhủ thầm rằng phải đi, đi ngay lập tức. Anh chộp lấy cái nắm cửa nhưng rồi sực nhớ lý do ban đầu để mình đến đây, anh lục tìm cái bật lửa trong túi áo, lia ánh lửa khắp phòng cho đến khi tình cờ nó phản chiếu chồng giấy chất trên bàn của Black. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Blue vơ lấy đống giấy tờ ấy, lòng thầm nói với mình không có gì phải băn khoan cả, đây sẽ là bước đầu, rồi ra khỏi căn phòng.

Trở về căn phòng của mình bên kia phố, Blue rót cho mình một ly rượu mạnh, ngồi xuống giường, tự dặn mình phải bình tâm lại. Anh nhấp từng ngụm rượu, rồi lại rót thêm cho mình một ly nữa. Khi cảm giác hoảng hốt tạm lặng xuống, anh lại thấy xấu hổ.

Anh nhặt đống giấy tờ mà mình đã lấy trộm được lên xem xét, hy vọng sẽ xua đuổi những ý nghĩ đó đi. Nhưng, việc này lại càng làm anh thất vọng hơn bởi vừa đọc mấy trang đầu tiên, anh bỗng nhận ra chúng không khác gì những bản báo cáo của anh cả. Hết tờ này sang tờ khác, tất cả đều cùng một giuộc, những bản báo cáo hàng tuần, trơ khấc, vô nghĩa, vô hồn, chẳng cho biết mảy may một điều gì về sự thật của vụ việc này, chẳng khác nào một sự câm lặng. Blue lầm bầm nguyền rủa đống giấy này, anh bần thần một lúc rồi nhìn lại những gì mà anh đã tìm thấy, đột nhiên anh bật cười. Không rõ là Blue có thật sự hồi tỉnh lại sau những gì xảy ra tối nay hay không.

Suốt mấy ngày, Blue chẳng buồn nhìn ra cửa sổ nữa. Những suy nghĩ miên man phong tỏa đầu óc anh đến độ với anh, Black dường như không còn hiện diện nữa. Vở kịch bây giờ bắt đầu chỉ còn trơ lại mỗi mình anh và nếu như theo một nghĩa nào đó, Black là nguyên nhân của vở kịch này thì có lẽ y đã diễn xong vai trò của mình rồi, y đã nói hết lời thoại dành cho mình và rời khỏi sân khấu. Giờ đây, Blue không thể nào chấp nhận được sự tồn tại của Black, anh phủ nhận nó.

Sau khi đã đột nhập vào căn phòng của Black, đứng một mình ở đó, nói một cách khác, khi đã bước vào cõi cô đơn của Black, anh không thể nào chịu đựng được sự tối tăm khi đặt chân vào đó, trừ phi anh thay nó bằng chính nỗi cô đơn của anh. Thâm nhập vào bên trong Black cũng chẳng khác nào thâm nhập chính con người anh, và một khi đã bước vào bên trong bản thân mình rồi, anh không hình dung được mình còn có thể ở bất cứ một nơi nào khác. Nhưng, nơi đây cũng chính là nơi Black trú ngụ cho dù Blue không biết điều đó.

Bởi vậy, một buổi chiều, so với nhiều ngày trước đây, Blue đến gần bên cửa sổ hơn cả, mặc dù khá tình cờ, anh dường như đứng lặng trước nó, và rồi, cái ý đồ ngày xưa như sống dậy mách bảo, anh vén tấm màn cửa và nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh của Black – không phải trong phòng y mà đang ngồi trước bậc cửa tòa nhà bên kia phố và đang ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng Blue. Y đã xong việc rồi ư? Blue băn khoăn. Điều đó có nghĩa chuyện đã kết thúc chăng?

Blue chạy vào trong phòng lấy cái ống nhòm rồi trở lại bên cửa sổ. Điều chỉnh ống nhòm ngắm vào đúng Black, anh ngắm nhìn khuôn mặt của y trong vài phút, chú ý từng đặc điểm một, đôi mắt, đôi môi, cái mũi, vân vân, xem xét từng chi tiết rồi lại quan sát tổng thể. Rất lâu sau khi Black rời thềm nhà để quay trở lại vào phòng, Blue vẫn đứng đó chằm chằm nhìn vào khoảng trống. Độ chừng một hai tiếng đồng hồ trước khi trời tối, anh thôi không đứng trước cửa sổ nữa mà quay vào trong nhà, nhìn thấy cảnh bừa bãi trong phòng mà anh đã để mặc mấy ngày qua, anh đành để thời gian thu xếp nó lại.

Đêm vừa buông xuống, anh đứng trước gương chỉnh lại cà vạt lần cuối rồi ra khỏi phòng, sang bên kia phố và bước vào tòa nhà nơi Black ở. Anh biết chắc Black đang ở trong phòng mình vì có một ngọn đèn nhỏ sáng trên bàn của y và khi leo lên từng bậc cầu thang, anh đã thử hình dung xem nét mặt của Black sẽ như thế nào khi anh nói với y ý nghĩ trong đầu mình. Anh gõ cửa hai lần, rất lịch sự và rồi nghe thấy tiếng của Black vọng ra: Cửa mở. Xin mời vào.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top