Ngoc Nga 49
New member
- Xu
- 0
Thơ Mặc Giang
Ai bảo em là quê hương
Ai bảo em là quê hương
Cho tôi ươm lòng tình tự
Ai bảo em là quê cũ
Cho tôi mơ vọng lối về
Ai bảo em là tình quê
Cho tôi đong đầy kỷ niệm
Ai bảo em là trúc biếc
Cho tôi bao lũy tre xanh
Ai bảo em đứng đầu gành
Cho tôi bờ xa biển rộng
Ai bảo em là làn sóng
Cho tôi nước chảy sông dài Ai bảo em bông cỏ may
Cho tôi dặm trường đan kín
Đầu thôn, đường xưa in bóng
Cuối xóm, lối nhỏ in hình
Có dòng sông quyện xinh xinh
Bờ cây gió lồng trưa nắng
Vẽ lên bên bờ cát trắng
Quê hương dịu ngọt trong lành
Ấm nồng bếp lửa mái tranh
Tình quê nuôi ta khôn lớn
Ra đi chân trời góc biển
Ở đâu cũng nhớ nhung về
Bởi em là nẻo tình quê
Chiếm trọn con tim khối óc
Hố thẳm, đồi cao, đỉnh dốc
Đèo heo, hút gió, sơn khê
Bởi em là cả tình quê
Trong tôi đong đầy kỷ niệm Thu úa, thu vàng, thu tím
Xuân sang, xuân đến, xuân đi
Hạ nồng, hạ trắng, hạ vi
Đông về, đông se, đông lạnh
Bởi em, quê hương muôn thuở
Nên tôi không mất bao giờ
Quê hương, một cõi trời mơ
Gởi về cho em tất cả.
Tháng 02 – 2009
Tôi vẫn mang theo
Ngồi nơi đây
Tôi vẫn thấy một trời quê lồng lộng
Hiện rõ ra mồn một, chẳng hao mòn
Dù mấy chục năm trường vạn lý mù sương
In thật đậm trong thềm hoang ký ức
Bởi quê hương là nhất
Không ở đâu đẹp bằng quê hương
Không có đâu sánh bằng quê hương
Tràn sức sống trong tình thương dịu ngọt
Ra sau hè, hái một chùm bò ngót
Khi thì chùm rau đắng nấu canh
Khi lá giang, rau húng, cải xanh
Hạt gạo mới mỗi vụ mùa thơm ngát
Dưới đồng sâu, cô thôn nữ ca hát
Trên đồng cạn, anh dân quê vọng hò
Đêm trăng thanh, giã gạo nhẹ tay cho
Để hạt ngọc không vãi vung ngoài đất
Đàn trẻ thơ giỡn chơi trò cút bắt
Bếp lửa hồng đã un chín ngô khoai
Cùng quây quần xúm xít đứng ngồi
Vừa thổi vừa ăn nói cười rộn rã
Tình tự quê hương là thế đó
Khi xa rồi, nhung nhớ quá đi thôi
Mấy chục năm trong kiếp sống xa khơi
Tôi không thấy giữa thành đô phố thị
Cái chơn chất, vậy mà tuyệt mỹ
Cái bình dân, vậy mà tuyệt vời
Tôi vẫn cưu mang sâu thẳm trong đời
Quê là đất, đất nở hoa
Cất một chỗ sâu xa trong tâm hồn
Không có gì bù đắp
Nếu một ngày mai tôi mất
Trước khi nhắm mắt lìa đời
Tôi vẫn ôm chặt trong tôi
Lội xuống hoàng tuyền
Rắt reo chốn suối vàng
Trong từng cơn ấm lạnh.
Tháng 02 – 2009
Đâu là quê hương
Nơi tôi đang sống
Cũng là đất, cũng là trời
Cũng nắng sớm ban mai
Cũng hoàng hôn chiều xuống
Đêm đêm, ngàn sao chiếu rọi
Khuya khuya, gõ nhịp canh thâu
Người già lấm tấm trắng đầu
Người trẻ tóc xanh óng mượt
Biển giỡn sóng đua làn nước biếc
Núi đùa rừng trùng điệp cây xanh Cũng cơn gió thoảng trong lành
Cũng hong tia nắng, soi nhành thùy dương
Hoa kia cũng có mùi hương
Lá kia cũng có giọt sương treo cành
Nhưng chừng như
Đi vào chiều sâu cô quạnh
Đi vào chiều rộng thê lương
Đãi qua lọc lại nghê thường
Nơi đây, không phải quê hương của mình
Dù cho, đánh tráo tự tình
Trần gian quán trọ lao linh làm gì
Nhưng
Lại cái chữ nhưng quay quắc
Lại cái chữ nhưng cay nghiệt hiện hình
Của người, đâu phải của mình
Nhận bừa đánh lận thật tình éo le
Người ta dù vểnh tai che
Còn mình sao chịu thả bè tuyệt vong
NênNơi tôi đang sống
Đất kia là đấtTrời kia là trời
Của người, không phải của tôi
Của tôi, thật quá xa rồi phải không Vẽ vòng tròn kín cong cong
Gởi về chót đỉnh mà hong cuối chiều
Đợi hoàng hôn xuống tịch liêu
Chờ sâu đêm lạnh quốc kêu canh trường
Hỏi đâu là chốn quê hương
Xa xa nghe tiếng trùng dương vọng về
Núi rừng tê tỉ sơn khê
Non sông réo rắc bốn bề mênh mông !
Tháng 02 – 2009
Vui với học đường
Này nhé, cứ vui với học đường
Đừng mong cho sớm được ra trường
Dễ gì sống mãi cùng đèn sách
Mai mốt xa rồi, vọng nhớ thương
Hai buổi an vui với mái trường
Học hành, bác học lẫn từ chương
Hiểu sâu kiến thức trong thiên hạ
Mai mốt tang bồng với bốn phương
Ươm tà áo trắng gió bay bay
Bụi phấn bản đen đeo tháng ngày
Dệt mộng thư sinh treo diễm ảo
Phương đài hóa cảnh nắm trên tay
Này, đàn em nhỏ của tôi ơi
Chuẩn bị hành trang cho cuộc đời
Rèn luyện, tô bồi nhân - trí - đức
Mai sau phụng hiến lại cho đời
Mài trang giấy trắng nhẵn sân trường
Quân tử trượng phu tô đậm gương
Nghĩa khí anh thư bồi phẩm chất
Hùng anh tiết liệt trau cương thường
Đá mòn, nước chảy chẳng lung lay
Vật đổi, sao dời, chẳng ngán thay
Bóng tối phù sinh đừng biến chất
Thiều quang sáng tỏa tựa ban ngày
Một mai, em sẽ bước vào đời
Trần thế nhân gian là cuộc chơi
Sắt thép vàng thau đem thử lửa
Rồi em mới biết mặt trong đời.
Thức tỉnh hồn mê
“Ba tấc lưỡi, mà gươm mà súng
Nhà cầm quyền, nghe gió cũng ghê gai
Một ngòi lông, mà trống mà chiêng
Nhà quân tử, đốt đèn thêm tỏ rạng”
Một câu thơ, mà còn hơn triều sóng
Một câu thơ, rúng động cả thiên thu
Xích Thố kia, tung bụi gió mịt mù
Chiến trường kia, tĩnh băng, im tiếng súng
Lửa con tim cháy bùng, tan thù hận
Tiếng lương tâm bừng dậy, nát tâm tư
Dã thú hoang sởn ốc, hết gầm gừ
Thế con người sao không nổi tóc gáy
Nếu cuồng nộ như cổ xe nóng máy
Biết đâm đầu xuống hố, vẫn cứ lao
Biết đâm vô núi đá, vẫn lộn nhào
Còn tệ hơn con thiêu thân bẻ bỏng
Cũng chỉ bởi, quyền uy danh vọng
Cũng chỉ bởi, bạo lực tham tàn Thời trung cổ, hung tợn, dã man
Thời đương đại, lượng suy đâu khác
Một khi đã phóng lao theo tánh ác
Thì tánh thiện tung cờ trắng đầu hàng
Có khi nghe lòng ủ dột tâm can
Nhưng không quật nổi lâu đài chế ngự
Chỉ có một con đường, quay đầu, thúc thủ
Chỉ có một lối đi, quẳng gánh tang bồng
Nước ở đâu, rồi cũng đổ về sông
Sông đi đâu, rồi cũng tìm ra biển
“Ba tấc lưỡi, mà gươm mà súng
Một ngòi lông, mà trống mà chiêng”
Nếu biết buông, thì kết quả nhãn tiền
Còn trói buột, chịt chằng đeo chí tử.
Thơ Mặc Giang
ĐNN
Truong THCS Tam Hiep
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: