congtucoj92
New member
- Xu
- 0
sao mỗi khi bài hát đó được cất lên thì tôi lại nhớ đến người đó nhiều đến như vậy.nhớ nó là như vậy sao .bài hát đó cũng chỉ như bao bài hát khác thôi mà .
đúng không ?
không !
bài hát này chỉ là bài hát được nghe bé hát khi tôi và bé quen nhau và như 2 người bạn trên quãng đường về và bé hát cũng như những người khác hát thôi mà (xin lỗi vì gọi là bé coj ít hơn bé 1 tuổi .nhưng do coj quen rồi .xin lỗi ).đâu có gì là lạ chứ ?nhỉ
vậy mà vẫn để trong tâm chí tôi nhớ đến người ta mỗi khi bài hát đó được cất lên .và tôi cũng rất thích nghe bài hát đó.
từ ngày bé ra trường tới giờ là 3 năm.3 năm không 1 tin nhắn không 1 lời hỏi thăm.vậy mà làm tôi không thể quên được người con gái đó
nói là quen thì là rất buồn cười .bé hơi tôi 1 tuổi ! bé học sáng tôi học chiều hai đứa ngồi cùng nhau chỗ ngồi và hay ghịch nghợm
cả tôi và bé cứ viết linh tinh ra bàn rồi rần dần thế là quen nhau.và quen nhau từ lúc nào cũng không biết.và rồi cứ hàng ngày tôi và bé viết thư cho nhau (nói là thư thì nó hơi quá nhưng nó chỉ là 1/4 tờ giấy được cắt rất cẩn thận hay còn gọi là phiếu học tập)và nó được gài vào 1 góc bàn chứ.hjx.nghĩ lại thấy thật là buồn cười hàng ngày cứ tờ giấy đó được cắt và được 2 đứa là nơi nói chuyện suốt năm 12 với bé và năm 11 với tôi.có chuyện gì hai đứa cũng tâm sự cũng chia sẻ.cứ ngày nào bé không viết thế là biết ngay ngày hôm đấy bé nghỉ .tôi không nản chí và viết nhiều hơn hôm qua.nhiều hơn hôm mà bé không viết hỏi tại sao ?hỏi thế nọ thế kia?và bé cũng rất thật thà.bé cho tôi học được rất nhiều điều trong cuộc sống phải như thế nào .mặc dù khi đó bé chỉ hơi tôi 1 tuổi.nhưng đến giờ tôi vẫn không thể quên những gì bé nói .và tôi ngẫm cũng không sai
vậy mà cũng 3 năm trôi qua
tôi và bé đi về hai đường khác nhau không cùng nhau.nhưng bé năm cuối rồi mà,nên rất hay học thêm chiều và 2 đứa cũng hay gặp nhau và nói chuyện .nhưng hồi đó tôi còn khá thậy ngơ.chưa biết yêu chưa biết trân trọng tình cảm người khác dành cho mình.
thỉnh thoảng tôi cũng muốn tìm cách liên lạc lại với bé qua nhiều phương tiện.nhưng không thấy có phải hồi gì trở lại cho tôi.đến 1 ngày tôi và 1 cậu bạn đi chơivào khoảng tết năm ngoái mà bạn cậu ý lại ở gần nhà bé chứ.(với lại cậu cùng tuổi và cùng khu với bé) tôi liền hỏi về bé như thế nào ?mà không thấy nói 1 câu gì với tôi.và cạu bạn liền nói với tôi 1 câu làm tôi không thể quên được "bạn ý sang trung quốc làm và lấy chồng bên đó luôn nhưng nghe thấy không được tốt".vậy là trong lòng tôi liền nghĩ rất nhiều và đặt rất nhiều câu hỏi ?
tại sao chứ?
sao lại như vậy ?
mới có 2 năm không gặp thôi mà !
vì tôi không nghĩ rằng tính cách bé có thể dễ thay đổi như thế được
và tôi vẫn nghĩ trong lòng rằng tôi sẽ gặp được bé.và được nói chuyện được tâm sự với bé như những ngày 3 năm trước
nhưng đến giờ thì hy vọng của tôi vẫn chỉ là hy vọng
mỗi khi nhớ đến bé tôi chỉ biết lấy bài hát đó ra nghe và nghe thôi
đúng không ?
không !
bài hát này chỉ là bài hát được nghe bé hát khi tôi và bé quen nhau và như 2 người bạn trên quãng đường về và bé hát cũng như những người khác hát thôi mà (xin lỗi vì gọi là bé coj ít hơn bé 1 tuổi .nhưng do coj quen rồi .xin lỗi ).đâu có gì là lạ chứ ?nhỉ
vậy mà vẫn để trong tâm chí tôi nhớ đến người ta mỗi khi bài hát đó được cất lên .và tôi cũng rất thích nghe bài hát đó.
từ ngày bé ra trường tới giờ là 3 năm.3 năm không 1 tin nhắn không 1 lời hỏi thăm.vậy mà làm tôi không thể quên được người con gái đó
nói là quen thì là rất buồn cười .bé hơi tôi 1 tuổi ! bé học sáng tôi học chiều hai đứa ngồi cùng nhau chỗ ngồi và hay ghịch nghợm
cả tôi và bé cứ viết linh tinh ra bàn rồi rần dần thế là quen nhau.và quen nhau từ lúc nào cũng không biết.và rồi cứ hàng ngày tôi và bé viết thư cho nhau (nói là thư thì nó hơi quá nhưng nó chỉ là 1/4 tờ giấy được cắt rất cẩn thận hay còn gọi là phiếu học tập)và nó được gài vào 1 góc bàn chứ.hjx.nghĩ lại thấy thật là buồn cười hàng ngày cứ tờ giấy đó được cắt và được 2 đứa là nơi nói chuyện suốt năm 12 với bé và năm 11 với tôi.có chuyện gì hai đứa cũng tâm sự cũng chia sẻ.cứ ngày nào bé không viết thế là biết ngay ngày hôm đấy bé nghỉ .tôi không nản chí và viết nhiều hơn hôm qua.nhiều hơn hôm mà bé không viết hỏi tại sao ?hỏi thế nọ thế kia?và bé cũng rất thật thà.bé cho tôi học được rất nhiều điều trong cuộc sống phải như thế nào .mặc dù khi đó bé chỉ hơi tôi 1 tuổi.nhưng đến giờ tôi vẫn không thể quên những gì bé nói .và tôi ngẫm cũng không sai
vậy mà cũng 3 năm trôi qua
tôi và bé đi về hai đường khác nhau không cùng nhau.nhưng bé năm cuối rồi mà,nên rất hay học thêm chiều và 2 đứa cũng hay gặp nhau và nói chuyện .nhưng hồi đó tôi còn khá thậy ngơ.chưa biết yêu chưa biết trân trọng tình cảm người khác dành cho mình.
thỉnh thoảng tôi cũng muốn tìm cách liên lạc lại với bé qua nhiều phương tiện.nhưng không thấy có phải hồi gì trở lại cho tôi.đến 1 ngày tôi và 1 cậu bạn đi chơivào khoảng tết năm ngoái mà bạn cậu ý lại ở gần nhà bé chứ.(với lại cậu cùng tuổi và cùng khu với bé) tôi liền hỏi về bé như thế nào ?mà không thấy nói 1 câu gì với tôi.và cạu bạn liền nói với tôi 1 câu làm tôi không thể quên được "bạn ý sang trung quốc làm và lấy chồng bên đó luôn nhưng nghe thấy không được tốt".vậy là trong lòng tôi liền nghĩ rất nhiều và đặt rất nhiều câu hỏi ?
tại sao chứ?
sao lại như vậy ?
mới có 2 năm không gặp thôi mà !
vì tôi không nghĩ rằng tính cách bé có thể dễ thay đổi như thế được
và tôi vẫn nghĩ trong lòng rằng tôi sẽ gặp được bé.và được nói chuyện được tâm sự với bé như những ngày 3 năm trước
nhưng đến giờ thì hy vọng của tôi vẫn chỉ là hy vọng
mỗi khi nhớ đến bé tôi chỉ biết lấy bài hát đó ra nghe và nghe thôi
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: