Nhớ!

NguoiDien

Người Điên
Xu
0
Có lạnh không em giữa mùa đông băng giá?
Có nhớ không em khi lối cũ không về?
Giữ mùa đông trải lạnh giữa triền đê
Nơi con phố ngày nào cùng sóng bước.

Chiều ngồi nhìn hàng cây lá biếc
Đã chuyển màu, tơi tả trước đầu hiên
Nỗi nhớ em, nỗi nhớ chẳng có tên
Ấp trong mình ru lòng theo kỉ niệm.
 
Ta chẳng phải Đan - kô,
nên không thể xé tim mình đốt thành ngọn đuốc.
Chàng Ham - let đã chết,
mang theo câu hỏi chua xót về đời.
Chỉ là Ta, bé nhỏ, đơn giản thôi.
Từng ngày sống, vì riêng mình, đơn giản.
Lý tưởng cũ nhạt dần theo năm tháng,
Thanh cao nào đứng vững được mãi đâu?

Nhớ mà chi góc sân xưa gợi sầu,
Khi hiện tại mốc meo mùi lý tưởng.
Kiếp phù sinh chập chờn như gió thoảng,
Mong làm gì lối cũ bước chân qua.

Giữa thiên địa, sao Ta cốt là Ta,
Sống hữu nghĩa, nào sợ gì băng giá.
Người bên ấy phải chăng run rẩy quá,
Hay là cần chút rượu ấm chiều đông?
 
Giấu nỗi nhớ vào lòng
Nỗi nhớ không tên
Nghe vị mặn đượm dần
Chơi vơi nước mắt!

Len lén nhặt những vụn vằn xưa cũ
Ghép hình trái tim tôi
Sao lạc mất một tên người...

Nỗi nhớ không tên
(Hay là tôi không dám gọi?)
Chỉ biết, ngày xưa
Lỡ hẹn một tâm hồn...

(Mình biết thơ của mình giống bầy cóc trong hang, mọi người đùng cười.
Mình làm thơ giống như tự sự, kể về cuộc dời, tâm trạng của mình thôi nên rất ư là tự do, không theo nguyên tắc nào cả. Hic. Vậy mà mỗi khi đọc lại muốn khóc quá chừng! :2:)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top