Nhỏ tình cờ quen hắn trong một ngày hè…Hôm ấy, trời mưa lâm thâm, ba đi làm, mẹ đi đám tang, bỏ nhỏ ở nhà một mình buồn ơi là buồn. Thế là nhỏ lên mạng…mà trong lòng hồi hộp lo lo vì lời cảnh báo của mẹ “Đừng bày đặt chát chít rồi bị người ta dụ bán đi Campuchia…” và đủ thứ lời dặn dò mà nhỏ nghe đến thuộc lòng luôn kể từ khi nhà nhỏ gắn mạng …
Nhỏ nhớ lời nhỏ bạn chỉ vào phòng chát…và rồi nhỏ cũng vào được một phòng chát ở Sài Gòn….Nhỏ phân vân lắm giữa cả mấy chục tên nick hiền lành lẫn quái dị và cả những tên nick khó đọc, mà mỗi lần nhỏ đọc đến thấy ngại ngần và tự hỏi sao lại có người lấy tên nick gì thấy mà ghê! Thế rồi nhỏ gặp tên nick của hắn. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt nhỏ là cái ông già này khoái chát lắm đây, bởi vậy mới lấy tên là “onggiathichchat(80t)”. Xí, đã già mà còn sợ người ta hổng biết ổng già nên còn mở ngoặc và đóng ngoặc để nhấn mạnh tuổi của mình nữa chứ! Nhỏ cũng hơi lạ là ngoại nhỏ ở nhà chưa đầy 80 tuổi mà mắt ngoại đã mờ còn cái ông già này kì ghê, bộ ổng có phép tiên hay sao ấy. Già chát như vậy mà sao khi đánh chữ vẫn nhanh ơi là nhanh. Thế rồi, nhỏ chào hắn ta : “Chào ông!”
-Chào cháu!
Sau màn chào hỏi nhỏ và hắn nói qua nói lại những chuyện trên trời dưới đất, đến nổi khi hết cả giờ làm việc của hắn- hắn làm công ty xây dựng- mà nhỏ và hắn cũng vẫn chưa biết tên nhau ngoài cái tên nick. Nhỏ hiểu về hắn, đó là một ông lão đặc biệt nhất mà nhỏ gặp vì đã 80 tuổi mà vẫn chưa nghỉ hưu. Còn hắn biết nhỏ là một nhỏ…xaute95 - đó là tên nick của nhỏ. Hằng ngày, sau mỗi buổi đi học về là nhỏ lên mạng lại gặp hắn và rồi nhiều chuyện. Vẫn là những chuyện mưa nắng, trên trời dưới biển hoài hoài vẫn không hết chuyện- đúng là ông lão nhiều chuyện gặp nhỏ nít cũng chuyện nhiều luôn. Dần dần, nhỏ hiểu rõ hắn ta chỉ có 30 tuổi thôi, vậy mà ban đầu nhỏ cũng tin là hắn ta 80 tuổi cơ chứ! Lạ ghê, nhưng lần lần nhỏ phát hiện ra nếu hắn già vậy ai cho hắn đi làm. Thế rồi, mỗi ngày như mọi ngày, hễ nhỏ lên mạng và gọi “Ông ơi, ông có ở đây hôn ông?” là y như rằng hắn chờ sẵn để trả lời: “Ông nè, cháu ơi!”. Thời gian như thoi đưa, mới đó mà đã một tháng tròn, nhỏ quen hắn vậy mà hắn với nhỏ vẫn chưa biết tên thật của nhau, hắn cứ gọi nhỏ là tên Xấu Tệ còn nhỏ cũng gọi hắn là ông già. Điều làm nhỏ quí nhất ở hắn là hắn rất tài, chỉ nhỏ rất nhiều về vi tính và mọi hiểu biết của hắn về toán, và Tiếng Anh và cả tài văn thơ của hắn làm nhỏ thật khâm phục. Còn nhỏ ư, nhỏ chỉ tài lanh tài lẹt về Văn thôi, còn mấy môn khác nhỏ chạy trối chết…Hôm ấy sau hơn 30 ngày quen nhỏ, hắn hỏi tên nhỏ, nhỏ cũng giả bộ hỏi lại hắn: “Ủa cháu nhớ nói cho ông biết rồi mà, chắc tại ông già rồi nên hổng nhớ đó thôi”, và nhỏ bắt hắn đoán. Sau một hồi hù cho hắn đoán già đoán non, nhỏ mới nói tên mình cho hắn biết. Và rồi thời gian cứ trôi mãi, hắn và nhỏ vẫn nhiều chuyện hoài hoài đến cả năm tháng mà vẫn chưa biết mặt nhau. Bởi vì mẹ nhỏ không hề cho nhỏ chụp hình lưu trên máy, nói tới là mẹ nhỏ ca cẩm đủ thứ nào là sợ nhỏ bị thiên hạ dụ, mẹ làm như mặt nhỏ luôn có chữ ngu trên ấy vậy. Mẹ làm đôi lúc nhỏ tự ái dễ sợ luôn. Bởi vậy, mấy người bạn nhỏ nói nhỏ chuyên gia ăn gian tụi nó, khi tụi nó ưa bật wc khi nói chuyên và cả khi nhăn nhó làm trò cho nhỏ coi còn nhỏ thì chỉ cười trừ …
Nhỏ cũng chẳng ngờ, con người ta chưa hề biết mặt, chưa nghe giọng nói nhưng qua cách viết trên khung chát vậy mà hắn và nhỏ thật là thân, nhỏ thấy mến hắn ghê đi và hắn cũng vậy. Ở hắn có một cái gì đó đôi lúc giống một ông anh quỉ quái - người con thứ hai của bác 2 - anh của ba nhỏ, bởi vậy, nhớ lại lần đầu quen hắn, tự dưng hắn đoán về nhỏ y chang làm nhỏ hết hồn, cứ tưởng ông kẹ này biết nhỏ vào phòng chát nên cố tình giả bộ tạo nick mới để trêu nhỏ đây. Bởi vậy, khi đang nói chuyện với hắn, nhỏ vội chạy qua nhà bác 2 coi có ổng lên mạng hôn! Khi chắc chắn ông kẹ nhà nhỏ hổng có lên mạng, từ đó nhỏ mới tin là hắn là một nhân vật ở xa lơ xa lắc cách nhỏ tới 100 km lận…chứ nào phải cái ông anh đáng ghét con bác 2 của nhỏ- mà nhỏ hay gọi là anh nhỏ (nhà bác 2 có 2 người con trai, mà nhỏ hay gọi là anh lớn và anh nhỏ)…
…Thế rồi một hôm cuối năm học lớp 8 mấy đứa bạn của nhỏ chụp hình lưu vào điện thoại cho nhỏ và cả nhóm cửu cô nương, khi ấy nhỏ lén mẹ lưu vào máy và nhỏ mang cho hắn xem hình nhỏ chụp chung với nhỏ bạn, nhỏ còn bắt hắn đoán. Vậy là hắn đoán sai bét, hắn đoán nhỏ là cái mặt đang cười, nào dè nhỏ là cái mặt nghiêm nghị như công an! Hắn thua nhỏ làm nhỏ khoái chí khi thấy mình thắng hắn được một bàn, còn ngoài ra cái gì hắn cũng hơn nhỏ cả! Sau đó hắn cũng cho nhỏ biết mặt hắn. Điểm nổi bật ở hắn là cái trán cao và đôi mắt to gần bằng của nhỏ luôn, và cái môi mỏng nhiều chuyện giống nhỏ ghê…Người hắn cao, hơi gầy, nhỏ mang hình hắn cho nhỏ bạn thân coi nó bảo tên này đúng là “cơm mà áo” đây ta.
Dần dần, nhỏ có cảm giác như những chuyện nhỏ làm hắn đều có ở bên cạnh để khuyên răn nhỏ, từng bước khi nhỏ đến trường như có dấu chân hắn dõi theo. Có lúc nhỏ nghĩ hắn như là một ông Bụt bước ra từ thế giới cổ tích để giúp nhỏ, khi nhỏ cần là hắn hiện lên mọi lúc và mọi nơi…
Cho đến một ngày, mẹ cho nhỏ xài di động và nhỏ liền cho hắn số của mình và rồi khi tối đến hắn gọi cho nhỏ. Tự dưng có giọng lạ hoắc lạ hơ thật ấm gọi đến mình, nhỏ bắt máy mà hết hồn đâu ngờ hắn điện cho nhỏ, nếu hắn hổng nói, nhỏ cứ ngỡ mấy tên bạn nhỏ đang cố tình gọi để trêu nhỏ mà. Nhỏ a lô thì nghe giọng a lô lại kèm theo câu nói : “Ông đây!”
Nhỏ quên phắc là mình quen một ông già, nhưng giọng thật trẻ, nhỏ hỏi lại:
-Xin hỏi ông nào cháu hổng nhớ…
-Trời nhỏ TQ lại quên ông rồi hén, ông già đây!
-Ủa ông hả ông, ai biểu ông khoái già vậy chi, cho nên cháu quên mất tiêu luôn!
Và hôm ấy nhỏ với hắn nhiều chuyện đến cháy túi hắn luôn- đúng là tên nhiều chuyện giống nhỏ ghê đi- nhỏ thật khoái chí với ý nghĩ thì ra mình đã truyền cho hắn cái bệnh nhiều chuyện rồi...hì ...hì...
Vài ngày sau, công ty hắn tổ chức du lịch ở tận nơi xa ơi là xa, hình như là Vũng Tàu, hay Bình Thuận gì đó thì phải, biết nhỏ hổng thể nào đi được, vậy mà hắn cũng bày đặt rủ rê nhỏ và nhỏ bạn thân theo, làm nhỏ bạn đòi đi quá chừng…Riêng nhỏ, có ăn gan rồng nhỏ cũng hổng dám vì nhỏ mà vắng mặt chừng 15’ ở nhà là bảo đảm có tin tìm trẻ lạc trên báo ngay… Xí, nếu nhỏ đi được, nhỏ với nhỏ bạn thân đi cho hắn ớn luôn, cho bỏ cái tật giả bộ mời lơi. Nhỏ chợt buồn cười khi nhớ tới câu nói mà ngoại hay nói: “Mời lơi dứt chơi một bụng, mời thiệt cứ việc quất no”, để nói về những ai giả bộ mời lơi người ta ăn cơm…Hì…hì…hắn đúng là tên giả bộ nhất thế gian…
Hôm ấy, trên đường về, hổng biết hắn mê ngắm bóng hồng nào mà để ai đó mượn tạm rồi quên trả cái ví đầy ắp tiền luôn…nào giấy tờ xe, bằng lái, giấy chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên…vân vân và vân vân. Đã vậy, về tới nhà tối thui tối thít, đói bụng gần chết mà hổng có một đồng xu cắc bạc trong mình. Hắn thê thảm nhất trên đời và khi điện đến nhỏ còn khóc hu hu, làm nhỏ phải dỗ dành hắn như chị gái đang dỗ em bé của mình – thiệt đó, nhỏ hổng có nói thách đâu dù nhỏ vốn là nhỏ hay nói thách nhất nhất... Nhỏ chợt nhớ hắn giống như lời thơ của Hàn Mặc Tử:
“Trời ơi nó đói, đói làm sao
Gió trăng có sẵn làm sao ăn…”
Hên là điện thoại hắn còn nên liên lạc được với nhỏ, sau đó nhỏ còn làm quân sư cho hắn là điện cho ông anh Hai của hắn –đang đi chơi chưa về nhà (Hắn ở chung nhà với ông anh Hai để đi làm cho tiện, hổng ở với ba mẹ) - mua cho hai cái bánh bao ăn cho đỡ đói. Trời cái tên đáng ghét đã đói vậy mà nhỏ cố vấn cho còn thắc mắc hỏi lại:
-Ủa sao lại là hai cái bánh bao mà không là một cái?
-Ai biết, tại nhỏ ưa ăn hai cái mới no nên nhỏ nghĩ phải mua hai cái. Ai biết ông ăn chỉ có một cái bởi vậy người…cứ như cây tre miễu ấy!
Hôm đó, nhỏ chê hắn ghê đi vậy mà hắn hổng giận nhỏ, có lẽ nhớ ơn nhỏ đang dỗ hắn nên hắn quên cả giận nhỏ luôn, chứ bình thường nhỏ mà nói vậy hả…, hắn sẽ quay quắt 180 độ và giận nhỏ luôn…Hắn đúng là tên đáng ghét nhất thế gian, khi đói bụng là thế, mà còn sĩ diện, hổng thèm điện cho anh Hai nhờ mua bánh dùm. Đúng là cái tên giỏi chịu đói, chứ nhỏ mà đói vậy nhỏ khóc hu hu luôn cho coi. Cái gì chứ bao tử mình phải lo trước, nhỏ luôn tâm đắc câu nói của người xưa “có thực mới vực được đạo mà”…
Thế rồi lão già đáng ghét ây chấp nhận ôm cái bụng đói mà nghe nó đánh lô tô biểu tình…Nhỏ thấy vậy, ra sức phát huy vai trò quân sư của mình, cố suy nghĩ, vắt óc ra tìm cách cố vấn cho hắn, đi tìm con heo đất moi ruột nó, ai biết hắn đâu có nuôi heo…Sau cả chục giải pháp nhỏ đưa ra hắn đều hổng có, cuối cùng hắn lục lại bộ đồ trên người…hên là còn sót được vài đồng bạc lẻ, cũng đủ để hắn ngốn hai tô mì gõ… giúp hắn qua cơn réo gọi biểu tình của cái bao tử…
Và rồi ngày thê thảm ấy cũng qua mau…Sáng dậy, hắn bắt đầu chạy vạy đi mượn tiền sống cho qua ngày chờ tới lương…cũng như đi lo làm lại giấy tờ…Qua việc ấy, hắn hứa với nhỏ là hắn sẽ nuôi con heo đất, vậy mà lúc sau này nhỏ cũng quên hỏi hắn có nuôi hôn nữa…chắc bây giờ hắn đã quên mất những giây phút thê thảm của mình rồi…Nhưng hắn đừng hòng quên khi bên cạnh hắn lúc nào cũng có một “quân sư tài ba” là nhỏ - trời, nói tới đây, mũi nhỏ chợt to ơi là to luôn vậy đó…nhỏ sẽ nhắc đi nhắc lại cho hắn nhớ, chứ hắn đừng hòng giống như câu:
“Được mùa chớ phụ ngô khoai
Đến khi thất bát lấy ai bạn cùng”
Nhỏ vui thật là vui khi nhớ lại giây phút nhỏ ăn hiếp hắn mà hắn hổng dám chống cự lại nhỏ, vì đang nhờ vả nhỏ mà…Chứ bình thường ấy hả…hắn là chuyên gia la nhỏ không hà…
Thắm thoát vậy mà nhỏ quen hắn được hơn hai năm…Rồi đến một ngày, nhỏ chẳng còn gọi hắn bằng “ông” nữa mà thay bằng tiếng “anh”…làm hắn khoái ơi là khoái, còn nhỏ thì hay lẫn lộn, một hồi “anh” một hồi “ông”…
Một hôm, khi trường nhỏ sắp nghỉ hè, hắn xuất hiện bất ngờ chỗ gần trường . Nhỏ thật không ngờ, hắn tài ghê khi biết trường của nhỏ mà nhỏ nhớ là mình chưa hề nói cho hắn biết…Khi ra về nhỏ hoảng hốt khi nhìn một khuôn mặt vừa lạ vừa quen và hắn - có lẽ cũng thế…
Ấn tượng đầu tiên khi nhỏ gặp hắn… là hắn chụp hình không ăn ảnh, và chắc hắn cũng nghĩ về nhỏ như vậy, vì qua ánh mắt tròn xoe ngỡ ngàng của hắn khi nhìn nhỏ…Có lẽ, hắn nghĩ nhỏ là đứa nhu mì duyên dáng đây- hì…hì…nhỏ cười thầm trong bụng khi cùng hắn ghé vào một quán nước hơi xa trường một tí- sợ mấy nhỏ bạn mà biết thì hắn có mà cháy túi…Nhỏ chưa muốn để mấy bạn nhỏ hành hạ hắn đâu, dành riêng hắn để một mình nhỏ hành hạ hắn cho hắn biết thế nào là “nhỏ nhiều chuyện” - TQ!
Thế rồi nhỏ mum kem còn hắn thì mum cà phê đá…Trời, hôm nay tự dưng nhỏ cảm thấy thật ngại ngần làm sao, bởi vậy, hồi nãy nhỏ kịp “hú” nhỏ bạn thân theo, nhưng nó bảo là có hẹn và hứa sẽ “bảo vệ” nhỏ dù nó đang đi với bạn nó…Nó bảo nhỏ khi ghé quán nào thì nhắn tin cho nó biết…Nhỏ biết, nó nói cho nhỏ yên lòng thôi chứ đi với “ấy” của nó còn thì giờ đâu mà nghĩ đến nhỏ để bảo vệ nhỏ nữa. Nhìn hắn bình thản nhâm cà phê trong khi nhỏ hồi hộp và run run, tự dưng nhỏ chợt thấy ghét hắn ghê đi. Nhưng sau đó, nhỏ tự động viên mình… “Ta là TQ mà đâu dễ dàng cho ai ăn hiếp đâu, hãy trổ tài cho hắn thấy thế nào là “ nhỏ nhiều chuyện” đi TQ ơi!” Sau giây phút hồi hộp, nhỏ cũng lấy lại tinh thần khi nhìn ly kem với đủ màu đang reo vui chào đón. Nhỏ từ tứ múc kem đưa lên miệng và thú vị với cảm giác mát lạnh len dần trong miệng, như xoa dịu một ngày hè nóng bức…
Hắn hỏi, nhỏ trả lời và tiếp tục mum, hắn cứ nhìn nhỏ mum…Nhỏ hổng nhìn, nhưng biết hắn đang nhìn nhỏ, nhỏ cố tình mum để nhem nhem hắn và sau đó nhỏ giả bộ vô tình ngẩn mặt lên nhìn hắn và hỏi :
-Anh ơi, anh nhìn xem hình như mặt em có dính mực phải hôn anh?
-Đâu có- Hắn ngơ ngác…
-Ủa, hổng có thiệt hả anh?
-Thiệt mà!
-Vậy mà em thấy anh nhìn hoài em tưởng mặt mình dính mực chứ!
Nói xong, nhỏ không quên nhìn thẳng vào mặt hắn và nheo mắt chớp chớp vài cái…(Chiêu này nhỏ được các bạn hoan nghênh và từng làm xiêu lòng bao nhiêu trái tim trai lẫn gái khi định nhờ vả cái gì đó - Bởi vậy mấy nhỏ bạn hay bắt nhỏ làm mỗi khi định nhờ cậy ai việc gì… Ban đầu, nhỏ thấy cũng vui vui, nhưng sau nghĩ lại, nhỏ thấy kì ghê nên hổng xài nữa, nhưng hôm nay, nhỏ mang ra áp dụng với tên đáng ghét này!)
Không ngờ hắn ta cũng nheo mắt lại với nhỏ và cười cười…
Sau đó, nhỏ tấn công tiếp khi thấy hắn vẫn không rời mắt mình…
-Anh ơi anh ăn kem hôn anh? Kem này ngon lắm đó.
-Không, anh nhìn nhỏ ăn cũng thấy ngon rồi, nhỏ ăn thêm nha.
-Dạ!
Không chờ hắn nói tiếng thứ hai, nhỏ dạ thật lẹ. Có lẽ, hắn từng biết danh tụi nhỏ khi đi với chú - (Chú là một người lính chiến binh mà tình cờ nhóm cửu cô nương tụi nhỏ quen trong dịp giao lưu ngày lễ Quân Đội nhân dân- và rất thích tụi nhỏ, cũng hay đãi nhóm cửu cô nương mum mỗi đứa tới ba ly). Nhỏ dạ mà lòng nghe hoảng hốt, hồi đi với chú là cả nhóm chín đứa, lỡ có mang tiếng thì cả chùm. Còn riêng hắn, trời ơi hắn mà về Sài Gòn đồn lên thì nhỏ có nước là “ê sắc ế” mất thôi…Ủa, nhưng làm gì mà nhỏ sợ cơ chứ, nhỏ vẫn còn nhỏ mà, nếu có lỡ ở giá thì má sẽ nhờ mà…hì hì…Nghĩ tới đó, nhỏ vui ơi và vui khi cứ từ đưa từng muỗng kem vào miệng…Vị ngọt của đường, vị béo và thơm của dừa, sầu riêng như hòa quyện cùng nhau và cả vị giòn giòn của dậu phộng, dừa sợi, mức chùm ruột…Ôi, sao thật tuyệt vời…nhất là nhỏ được ăn miễn phí nữa cơ chứ. Nhỏ vừa ăn và nghĩ bụng…nhỏ Bagiawadat mà thấy chắc nó sẽ bảo là “chuyện lạ có thật” đây mà. Chứ từ nào nhỏ đâu có đi với ai một mình thế này mà mum tới ba ly. Thôi nhỏ tiêu rồi, mang bệnh xoang mà mum kiểu này …tí nữa về mình phải lo uống thuốc vào mới được …Nhỏ chợt nhớ mình giờ sao giống ông già Khốttabit quá đi…(Một nhân vật thần thoại thời hiện đại của Liên Xô mà nhỏ đọc ở nhà Má 2 của nhỏ- Ông là một vị thần đèn, cũng bị nhốt trong cái chai và được mấy nhỏ nít giải thoát cho ông, dẫn ông vào quán kem ông cũng mum nhiều ơi là nhiều đến nổi về nhà ông bị viêm họng…) vừa nghĩ đến nhân vật ấy, nhỏ thấy mắc cười ghê và khẽ mĩm cười. Nhỏ quên rằng nãy giờ hắn đang nhìn nhỏ mum! Nhỏ nhìn lên và gặp hắn cũng đang nhìn nhỏ cười cười…
Sau một hồi nói chuyện trên trời dưới đất, hắn và nhỏ đi ăn phở, nhỏ định đãi lại hắn nhưng hắn lại giành trả tiền…Sau đó nhỏ và hắn chia tay với lời hứa mai mốt hắn lên dẫn nhỏ đi mum nữa…
Hắn thật dễ thương, đó là lời nhận xét của riêng nhỏ về hắn, còn hắn hổng biết hắn nghĩ về nhỏ thế nào… nhưng nhỏ hiểu mình hổng đến nổi tệ cho hắn ghét! Hì …hì…
Từ hôm hắn lên đãi nhỏ mum, tự dưng nhỏ thấy giữa hắn và nhỏ sao gần gũi thân mật ghê đi…Bởi vậy, mỗi lúc đi đâu, làm gì hắn cũng hay điện cho nhỏ và nhỏ cũng vậy. Đã thế, hắn còn hứa mai mốt nhỏ xuống Sài Gòn thi Đại học, hắn sẽ làm quân sư cho nhỏ chỗ ở, trường thi và cả việc làm xe ôm để đưa đón luôn, hổng ôm là hắn hổng chịu.…Xí, hắn đúng là cái tên đáng ghét nhất…Mà lạ nha, miệng nói vậy chứ thật lòng nhỏ hổng bao giờ ghét hắn!
Nhỏ nhớ lời nhỏ bạn chỉ vào phòng chát…và rồi nhỏ cũng vào được một phòng chát ở Sài Gòn….Nhỏ phân vân lắm giữa cả mấy chục tên nick hiền lành lẫn quái dị và cả những tên nick khó đọc, mà mỗi lần nhỏ đọc đến thấy ngại ngần và tự hỏi sao lại có người lấy tên nick gì thấy mà ghê! Thế rồi nhỏ gặp tên nick của hắn. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt nhỏ là cái ông già này khoái chát lắm đây, bởi vậy mới lấy tên là “onggiathichchat(80t)”. Xí, đã già mà còn sợ người ta hổng biết ổng già nên còn mở ngoặc và đóng ngoặc để nhấn mạnh tuổi của mình nữa chứ! Nhỏ cũng hơi lạ là ngoại nhỏ ở nhà chưa đầy 80 tuổi mà mắt ngoại đã mờ còn cái ông già này kì ghê, bộ ổng có phép tiên hay sao ấy. Già chát như vậy mà sao khi đánh chữ vẫn nhanh ơi là nhanh. Thế rồi, nhỏ chào hắn ta : “Chào ông!”
-Chào cháu!
Sau màn chào hỏi nhỏ và hắn nói qua nói lại những chuyện trên trời dưới đất, đến nổi khi hết cả giờ làm việc của hắn- hắn làm công ty xây dựng- mà nhỏ và hắn cũng vẫn chưa biết tên nhau ngoài cái tên nick. Nhỏ hiểu về hắn, đó là một ông lão đặc biệt nhất mà nhỏ gặp vì đã 80 tuổi mà vẫn chưa nghỉ hưu. Còn hắn biết nhỏ là một nhỏ…xaute95 - đó là tên nick của nhỏ. Hằng ngày, sau mỗi buổi đi học về là nhỏ lên mạng lại gặp hắn và rồi nhiều chuyện. Vẫn là những chuyện mưa nắng, trên trời dưới biển hoài hoài vẫn không hết chuyện- đúng là ông lão nhiều chuyện gặp nhỏ nít cũng chuyện nhiều luôn. Dần dần, nhỏ hiểu rõ hắn ta chỉ có 30 tuổi thôi, vậy mà ban đầu nhỏ cũng tin là hắn ta 80 tuổi cơ chứ! Lạ ghê, nhưng lần lần nhỏ phát hiện ra nếu hắn già vậy ai cho hắn đi làm. Thế rồi, mỗi ngày như mọi ngày, hễ nhỏ lên mạng và gọi “Ông ơi, ông có ở đây hôn ông?” là y như rằng hắn chờ sẵn để trả lời: “Ông nè, cháu ơi!”. Thời gian như thoi đưa, mới đó mà đã một tháng tròn, nhỏ quen hắn vậy mà hắn với nhỏ vẫn chưa biết tên thật của nhau, hắn cứ gọi nhỏ là tên Xấu Tệ còn nhỏ cũng gọi hắn là ông già. Điều làm nhỏ quí nhất ở hắn là hắn rất tài, chỉ nhỏ rất nhiều về vi tính và mọi hiểu biết của hắn về toán, và Tiếng Anh và cả tài văn thơ của hắn làm nhỏ thật khâm phục. Còn nhỏ ư, nhỏ chỉ tài lanh tài lẹt về Văn thôi, còn mấy môn khác nhỏ chạy trối chết…Hôm ấy sau hơn 30 ngày quen nhỏ, hắn hỏi tên nhỏ, nhỏ cũng giả bộ hỏi lại hắn: “Ủa cháu nhớ nói cho ông biết rồi mà, chắc tại ông già rồi nên hổng nhớ đó thôi”, và nhỏ bắt hắn đoán. Sau một hồi hù cho hắn đoán già đoán non, nhỏ mới nói tên mình cho hắn biết. Và rồi thời gian cứ trôi mãi, hắn và nhỏ vẫn nhiều chuyện hoài hoài đến cả năm tháng mà vẫn chưa biết mặt nhau. Bởi vì mẹ nhỏ không hề cho nhỏ chụp hình lưu trên máy, nói tới là mẹ nhỏ ca cẩm đủ thứ nào là sợ nhỏ bị thiên hạ dụ, mẹ làm như mặt nhỏ luôn có chữ ngu trên ấy vậy. Mẹ làm đôi lúc nhỏ tự ái dễ sợ luôn. Bởi vậy, mấy người bạn nhỏ nói nhỏ chuyên gia ăn gian tụi nó, khi tụi nó ưa bật wc khi nói chuyên và cả khi nhăn nhó làm trò cho nhỏ coi còn nhỏ thì chỉ cười trừ …
Nhỏ cũng chẳng ngờ, con người ta chưa hề biết mặt, chưa nghe giọng nói nhưng qua cách viết trên khung chát vậy mà hắn và nhỏ thật là thân, nhỏ thấy mến hắn ghê đi và hắn cũng vậy. Ở hắn có một cái gì đó đôi lúc giống một ông anh quỉ quái - người con thứ hai của bác 2 - anh của ba nhỏ, bởi vậy, nhớ lại lần đầu quen hắn, tự dưng hắn đoán về nhỏ y chang làm nhỏ hết hồn, cứ tưởng ông kẹ này biết nhỏ vào phòng chát nên cố tình giả bộ tạo nick mới để trêu nhỏ đây. Bởi vậy, khi đang nói chuyện với hắn, nhỏ vội chạy qua nhà bác 2 coi có ổng lên mạng hôn! Khi chắc chắn ông kẹ nhà nhỏ hổng có lên mạng, từ đó nhỏ mới tin là hắn là một nhân vật ở xa lơ xa lắc cách nhỏ tới 100 km lận…chứ nào phải cái ông anh đáng ghét con bác 2 của nhỏ- mà nhỏ hay gọi là anh nhỏ (nhà bác 2 có 2 người con trai, mà nhỏ hay gọi là anh lớn và anh nhỏ)…
…Thế rồi một hôm cuối năm học lớp 8 mấy đứa bạn của nhỏ chụp hình lưu vào điện thoại cho nhỏ và cả nhóm cửu cô nương, khi ấy nhỏ lén mẹ lưu vào máy và nhỏ mang cho hắn xem hình nhỏ chụp chung với nhỏ bạn, nhỏ còn bắt hắn đoán. Vậy là hắn đoán sai bét, hắn đoán nhỏ là cái mặt đang cười, nào dè nhỏ là cái mặt nghiêm nghị như công an! Hắn thua nhỏ làm nhỏ khoái chí khi thấy mình thắng hắn được một bàn, còn ngoài ra cái gì hắn cũng hơn nhỏ cả! Sau đó hắn cũng cho nhỏ biết mặt hắn. Điểm nổi bật ở hắn là cái trán cao và đôi mắt to gần bằng của nhỏ luôn, và cái môi mỏng nhiều chuyện giống nhỏ ghê…Người hắn cao, hơi gầy, nhỏ mang hình hắn cho nhỏ bạn thân coi nó bảo tên này đúng là “cơm mà áo” đây ta.
Dần dần, nhỏ có cảm giác như những chuyện nhỏ làm hắn đều có ở bên cạnh để khuyên răn nhỏ, từng bước khi nhỏ đến trường như có dấu chân hắn dõi theo. Có lúc nhỏ nghĩ hắn như là một ông Bụt bước ra từ thế giới cổ tích để giúp nhỏ, khi nhỏ cần là hắn hiện lên mọi lúc và mọi nơi…
Cho đến một ngày, mẹ cho nhỏ xài di động và nhỏ liền cho hắn số của mình và rồi khi tối đến hắn gọi cho nhỏ. Tự dưng có giọng lạ hoắc lạ hơ thật ấm gọi đến mình, nhỏ bắt máy mà hết hồn đâu ngờ hắn điện cho nhỏ, nếu hắn hổng nói, nhỏ cứ ngỡ mấy tên bạn nhỏ đang cố tình gọi để trêu nhỏ mà. Nhỏ a lô thì nghe giọng a lô lại kèm theo câu nói : “Ông đây!”
Nhỏ quên phắc là mình quen một ông già, nhưng giọng thật trẻ, nhỏ hỏi lại:
-Xin hỏi ông nào cháu hổng nhớ…
-Trời nhỏ TQ lại quên ông rồi hén, ông già đây!
-Ủa ông hả ông, ai biểu ông khoái già vậy chi, cho nên cháu quên mất tiêu luôn!
Và hôm ấy nhỏ với hắn nhiều chuyện đến cháy túi hắn luôn- đúng là tên nhiều chuyện giống nhỏ ghê đi- nhỏ thật khoái chí với ý nghĩ thì ra mình đã truyền cho hắn cái bệnh nhiều chuyện rồi...hì ...hì...
Vài ngày sau, công ty hắn tổ chức du lịch ở tận nơi xa ơi là xa, hình như là Vũng Tàu, hay Bình Thuận gì đó thì phải, biết nhỏ hổng thể nào đi được, vậy mà hắn cũng bày đặt rủ rê nhỏ và nhỏ bạn thân theo, làm nhỏ bạn đòi đi quá chừng…Riêng nhỏ, có ăn gan rồng nhỏ cũng hổng dám vì nhỏ mà vắng mặt chừng 15’ ở nhà là bảo đảm có tin tìm trẻ lạc trên báo ngay… Xí, nếu nhỏ đi được, nhỏ với nhỏ bạn thân đi cho hắn ớn luôn, cho bỏ cái tật giả bộ mời lơi. Nhỏ chợt buồn cười khi nhớ tới câu nói mà ngoại hay nói: “Mời lơi dứt chơi một bụng, mời thiệt cứ việc quất no”, để nói về những ai giả bộ mời lơi người ta ăn cơm…Hì…hì…hắn đúng là tên giả bộ nhất thế gian…
Hôm ấy, trên đường về, hổng biết hắn mê ngắm bóng hồng nào mà để ai đó mượn tạm rồi quên trả cái ví đầy ắp tiền luôn…nào giấy tờ xe, bằng lái, giấy chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên…vân vân và vân vân. Đã vậy, về tới nhà tối thui tối thít, đói bụng gần chết mà hổng có một đồng xu cắc bạc trong mình. Hắn thê thảm nhất trên đời và khi điện đến nhỏ còn khóc hu hu, làm nhỏ phải dỗ dành hắn như chị gái đang dỗ em bé của mình – thiệt đó, nhỏ hổng có nói thách đâu dù nhỏ vốn là nhỏ hay nói thách nhất nhất... Nhỏ chợt nhớ hắn giống như lời thơ của Hàn Mặc Tử:
“Trời ơi nó đói, đói làm sao
Gió trăng có sẵn làm sao ăn…”
Hên là điện thoại hắn còn nên liên lạc được với nhỏ, sau đó nhỏ còn làm quân sư cho hắn là điện cho ông anh Hai của hắn –đang đi chơi chưa về nhà (Hắn ở chung nhà với ông anh Hai để đi làm cho tiện, hổng ở với ba mẹ) - mua cho hai cái bánh bao ăn cho đỡ đói. Trời cái tên đáng ghét đã đói vậy mà nhỏ cố vấn cho còn thắc mắc hỏi lại:
-Ủa sao lại là hai cái bánh bao mà không là một cái?
-Ai biết, tại nhỏ ưa ăn hai cái mới no nên nhỏ nghĩ phải mua hai cái. Ai biết ông ăn chỉ có một cái bởi vậy người…cứ như cây tre miễu ấy!
Hôm đó, nhỏ chê hắn ghê đi vậy mà hắn hổng giận nhỏ, có lẽ nhớ ơn nhỏ đang dỗ hắn nên hắn quên cả giận nhỏ luôn, chứ bình thường nhỏ mà nói vậy hả…, hắn sẽ quay quắt 180 độ và giận nhỏ luôn…Hắn đúng là tên đáng ghét nhất thế gian, khi đói bụng là thế, mà còn sĩ diện, hổng thèm điện cho anh Hai nhờ mua bánh dùm. Đúng là cái tên giỏi chịu đói, chứ nhỏ mà đói vậy nhỏ khóc hu hu luôn cho coi. Cái gì chứ bao tử mình phải lo trước, nhỏ luôn tâm đắc câu nói của người xưa “có thực mới vực được đạo mà”…
Thế rồi lão già đáng ghét ây chấp nhận ôm cái bụng đói mà nghe nó đánh lô tô biểu tình…Nhỏ thấy vậy, ra sức phát huy vai trò quân sư của mình, cố suy nghĩ, vắt óc ra tìm cách cố vấn cho hắn, đi tìm con heo đất moi ruột nó, ai biết hắn đâu có nuôi heo…Sau cả chục giải pháp nhỏ đưa ra hắn đều hổng có, cuối cùng hắn lục lại bộ đồ trên người…hên là còn sót được vài đồng bạc lẻ, cũng đủ để hắn ngốn hai tô mì gõ… giúp hắn qua cơn réo gọi biểu tình của cái bao tử…
Và rồi ngày thê thảm ấy cũng qua mau…Sáng dậy, hắn bắt đầu chạy vạy đi mượn tiền sống cho qua ngày chờ tới lương…cũng như đi lo làm lại giấy tờ…Qua việc ấy, hắn hứa với nhỏ là hắn sẽ nuôi con heo đất, vậy mà lúc sau này nhỏ cũng quên hỏi hắn có nuôi hôn nữa…chắc bây giờ hắn đã quên mất những giây phút thê thảm của mình rồi…Nhưng hắn đừng hòng quên khi bên cạnh hắn lúc nào cũng có một “quân sư tài ba” là nhỏ - trời, nói tới đây, mũi nhỏ chợt to ơi là to luôn vậy đó…nhỏ sẽ nhắc đi nhắc lại cho hắn nhớ, chứ hắn đừng hòng giống như câu:
“Được mùa chớ phụ ngô khoai
Đến khi thất bát lấy ai bạn cùng”
Nhỏ vui thật là vui khi nhớ lại giây phút nhỏ ăn hiếp hắn mà hắn hổng dám chống cự lại nhỏ, vì đang nhờ vả nhỏ mà…Chứ bình thường ấy hả…hắn là chuyên gia la nhỏ không hà…
Thắm thoát vậy mà nhỏ quen hắn được hơn hai năm…Rồi đến một ngày, nhỏ chẳng còn gọi hắn bằng “ông” nữa mà thay bằng tiếng “anh”…làm hắn khoái ơi là khoái, còn nhỏ thì hay lẫn lộn, một hồi “anh” một hồi “ông”…
Một hôm, khi trường nhỏ sắp nghỉ hè, hắn xuất hiện bất ngờ chỗ gần trường . Nhỏ thật không ngờ, hắn tài ghê khi biết trường của nhỏ mà nhỏ nhớ là mình chưa hề nói cho hắn biết…Khi ra về nhỏ hoảng hốt khi nhìn một khuôn mặt vừa lạ vừa quen và hắn - có lẽ cũng thế…
Ấn tượng đầu tiên khi nhỏ gặp hắn… là hắn chụp hình không ăn ảnh, và chắc hắn cũng nghĩ về nhỏ như vậy, vì qua ánh mắt tròn xoe ngỡ ngàng của hắn khi nhìn nhỏ…Có lẽ, hắn nghĩ nhỏ là đứa nhu mì duyên dáng đây- hì…hì…nhỏ cười thầm trong bụng khi cùng hắn ghé vào một quán nước hơi xa trường một tí- sợ mấy nhỏ bạn mà biết thì hắn có mà cháy túi…Nhỏ chưa muốn để mấy bạn nhỏ hành hạ hắn đâu, dành riêng hắn để một mình nhỏ hành hạ hắn cho hắn biết thế nào là “nhỏ nhiều chuyện” - TQ!
Thế rồi nhỏ mum kem còn hắn thì mum cà phê đá…Trời, hôm nay tự dưng nhỏ cảm thấy thật ngại ngần làm sao, bởi vậy, hồi nãy nhỏ kịp “hú” nhỏ bạn thân theo, nhưng nó bảo là có hẹn và hứa sẽ “bảo vệ” nhỏ dù nó đang đi với bạn nó…Nó bảo nhỏ khi ghé quán nào thì nhắn tin cho nó biết…Nhỏ biết, nó nói cho nhỏ yên lòng thôi chứ đi với “ấy” của nó còn thì giờ đâu mà nghĩ đến nhỏ để bảo vệ nhỏ nữa. Nhìn hắn bình thản nhâm cà phê trong khi nhỏ hồi hộp và run run, tự dưng nhỏ chợt thấy ghét hắn ghê đi. Nhưng sau đó, nhỏ tự động viên mình… “Ta là TQ mà đâu dễ dàng cho ai ăn hiếp đâu, hãy trổ tài cho hắn thấy thế nào là “ nhỏ nhiều chuyện” đi TQ ơi!” Sau giây phút hồi hộp, nhỏ cũng lấy lại tinh thần khi nhìn ly kem với đủ màu đang reo vui chào đón. Nhỏ từ tứ múc kem đưa lên miệng và thú vị với cảm giác mát lạnh len dần trong miệng, như xoa dịu một ngày hè nóng bức…
Hắn hỏi, nhỏ trả lời và tiếp tục mum, hắn cứ nhìn nhỏ mum…Nhỏ hổng nhìn, nhưng biết hắn đang nhìn nhỏ, nhỏ cố tình mum để nhem nhem hắn và sau đó nhỏ giả bộ vô tình ngẩn mặt lên nhìn hắn và hỏi :
-Anh ơi, anh nhìn xem hình như mặt em có dính mực phải hôn anh?
-Đâu có- Hắn ngơ ngác…
-Ủa, hổng có thiệt hả anh?
-Thiệt mà!
-Vậy mà em thấy anh nhìn hoài em tưởng mặt mình dính mực chứ!
Nói xong, nhỏ không quên nhìn thẳng vào mặt hắn và nheo mắt chớp chớp vài cái…(Chiêu này nhỏ được các bạn hoan nghênh và từng làm xiêu lòng bao nhiêu trái tim trai lẫn gái khi định nhờ vả cái gì đó - Bởi vậy mấy nhỏ bạn hay bắt nhỏ làm mỗi khi định nhờ cậy ai việc gì… Ban đầu, nhỏ thấy cũng vui vui, nhưng sau nghĩ lại, nhỏ thấy kì ghê nên hổng xài nữa, nhưng hôm nay, nhỏ mang ra áp dụng với tên đáng ghét này!)
Không ngờ hắn ta cũng nheo mắt lại với nhỏ và cười cười…
Sau đó, nhỏ tấn công tiếp khi thấy hắn vẫn không rời mắt mình…
-Anh ơi anh ăn kem hôn anh? Kem này ngon lắm đó.
-Không, anh nhìn nhỏ ăn cũng thấy ngon rồi, nhỏ ăn thêm nha.
-Dạ!
Không chờ hắn nói tiếng thứ hai, nhỏ dạ thật lẹ. Có lẽ, hắn từng biết danh tụi nhỏ khi đi với chú - (Chú là một người lính chiến binh mà tình cờ nhóm cửu cô nương tụi nhỏ quen trong dịp giao lưu ngày lễ Quân Đội nhân dân- và rất thích tụi nhỏ, cũng hay đãi nhóm cửu cô nương mum mỗi đứa tới ba ly). Nhỏ dạ mà lòng nghe hoảng hốt, hồi đi với chú là cả nhóm chín đứa, lỡ có mang tiếng thì cả chùm. Còn riêng hắn, trời ơi hắn mà về Sài Gòn đồn lên thì nhỏ có nước là “ê sắc ế” mất thôi…Ủa, nhưng làm gì mà nhỏ sợ cơ chứ, nhỏ vẫn còn nhỏ mà, nếu có lỡ ở giá thì má sẽ nhờ mà…hì hì…Nghĩ tới đó, nhỏ vui ơi và vui khi cứ từ đưa từng muỗng kem vào miệng…Vị ngọt của đường, vị béo và thơm của dừa, sầu riêng như hòa quyện cùng nhau và cả vị giòn giòn của dậu phộng, dừa sợi, mức chùm ruột…Ôi, sao thật tuyệt vời…nhất là nhỏ được ăn miễn phí nữa cơ chứ. Nhỏ vừa ăn và nghĩ bụng…nhỏ Bagiawadat mà thấy chắc nó sẽ bảo là “chuyện lạ có thật” đây mà. Chứ từ nào nhỏ đâu có đi với ai một mình thế này mà mum tới ba ly. Thôi nhỏ tiêu rồi, mang bệnh xoang mà mum kiểu này …tí nữa về mình phải lo uống thuốc vào mới được …Nhỏ chợt nhớ mình giờ sao giống ông già Khốttabit quá đi…(Một nhân vật thần thoại thời hiện đại của Liên Xô mà nhỏ đọc ở nhà Má 2 của nhỏ- Ông là một vị thần đèn, cũng bị nhốt trong cái chai và được mấy nhỏ nít giải thoát cho ông, dẫn ông vào quán kem ông cũng mum nhiều ơi là nhiều đến nổi về nhà ông bị viêm họng…) vừa nghĩ đến nhân vật ấy, nhỏ thấy mắc cười ghê và khẽ mĩm cười. Nhỏ quên rằng nãy giờ hắn đang nhìn nhỏ mum! Nhỏ nhìn lên và gặp hắn cũng đang nhìn nhỏ cười cười…
Sau một hồi nói chuyện trên trời dưới đất, hắn và nhỏ đi ăn phở, nhỏ định đãi lại hắn nhưng hắn lại giành trả tiền…Sau đó nhỏ và hắn chia tay với lời hứa mai mốt hắn lên dẫn nhỏ đi mum nữa…
Hắn thật dễ thương, đó là lời nhận xét của riêng nhỏ về hắn, còn hắn hổng biết hắn nghĩ về nhỏ thế nào… nhưng nhỏ hiểu mình hổng đến nổi tệ cho hắn ghét! Hì …hì…
Từ hôm hắn lên đãi nhỏ mum, tự dưng nhỏ thấy giữa hắn và nhỏ sao gần gũi thân mật ghê đi…Bởi vậy, mỗi lúc đi đâu, làm gì hắn cũng hay điện cho nhỏ và nhỏ cũng vậy. Đã thế, hắn còn hứa mai mốt nhỏ xuống Sài Gòn thi Đại học, hắn sẽ làm quân sư cho nhỏ chỗ ở, trường thi và cả việc làm xe ôm để đưa đón luôn, hổng ôm là hắn hổng chịu.…Xí, hắn đúng là cái tên đáng ghét nhất…Mà lạ nha, miệng nói vậy chứ thật lòng nhỏ hổng bao giờ ghét hắn!