alita_sara
New member
- Xu
- 0
Lẽ ra nhỏ chỉ là một người bình thường, nhưng bị tôi gán cái tên " ngốc" thật là tức cười. Với nhỏ ngốc, tình cảm là một thứ bí ẩn. Trước đây, nhỏ mến cũng nhiều người, nhưng có lẽ nhỏ đã bị ngộ nhận về tình cảm. Thực chất đó là những gì mà nhỏ ngốc hoang tưởng. Ai tốt với nhỏ, nhỏ đều tốt lại nhưng nhỏ không phân biệt được đâu là yêu đâu là quý mến. Nhỏ đã ngu ngơ đắm chìm trong sự ngu ngốc do chính mình tạo ra. Nhỏ ngốc ấy không hề biết tình yêu là gì, tất cả những sự cảm mến trước đây đều là hư ảo, thật thật không không vì những người bạn mà nhỏ ngốc kia quen đa phần là ở trên net.
Cho đến một ngày, nhỏ đi uống cafe với một người bạn. Người đó ra ngoài dắt nhỏ vào quán cafe, lần đầu tiên nhìn người đó, có cái gì chạy qua người nhỏ nhưng rất nhẹ nhàng. Nhỏ vào quán cafe uống mà im re, chỉ biết dán mắt vào cái tivi, người đó hỏi gì nhỏ nói nấy, ít khi nhỏ bắt chuyện trước. Một vài lần nữa nhỏ cũng đi cafe. Càng lúc nhỏ càng yêu cafe. Nhỏ thấy thật hạnh phúc khi nhìn quán cafe mà đặc biệt có người đó bên cạnh. Khi ở bên người đó, nhỏ cảm thấy vui, người đó kể nhỏ ngốc nghe những chuyện vui và làm nhỏ ngốc cười. Và đến khi biết một tí về sở thích của người đó thì nhỏ ngốc còn yêu hơn nữa. Thì ra người đó cũng mê bún chả cá như nhỏ, làm cho nhỏ ngốc càng yêu hơn tô bún hàng ngày của mình. Nhìn nó sao mà thấy thích . Người đó còn rủ nhỏ ngốc đi sinh nhật chị của nhỏ, hôm đó thật vui. Nhỏ ngốc cười mãi thôi. Và lúc hồi tưởng lại, nhỏ ngốc thấy xung quanh mình những màu sắc thật đáng yêu, phải chăng đó là màu của hạnh phúc. Khi bạn yêu thương ai đó thì xung quanh bạn là những màu hạnh phúc, câu nói đó giờ nhỏ nghe sao mà đúng ghê. Nhiều khi đi dạo 1 mình, nhỏ hay nhìn mọi người tay nắm tay, nói chuyện cười rôm rả và nhỏ ước sao mình cũng được như họ. Nhỏ ngốc cũng là người, biết yêu thương và ghét. Dù có thất bại bao nhiêu lần trong chuyện tình cảm đi chăng nữa thì nhỏ vẫn muốn được ai đó yêu thương và chăm sóc. Nhỏ muốn mình được như người ta, tay trong tay cùng nhau đi dạo, đi xem film, và rất nhiều nơi mà nhỏ muốn mình cùng người đó đi đến. Nhỏ muốn như vậy lắm chứ nhưng sao không như nhỏ muốn nhỉ? Phải chăng nhỏ quá ngốc. Đêm hôm kia, nhỏ hỏi người đó có dành chút gì cho nhỏ không? Người đó bảo rằng có nhưng đó chỉ là tình cảm bạn bè. Chắc đối với nhỏ ngốc thì điều đó nên dừng lại ở cụm từ "bạn bè". Đi xa quá sợ rớt luôn xuống sông sâu. Nhiều khi con người cần phải biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình, thì dù làm gì nó cũng không thuộc về nhỏ. Nhiều lần khuyên nhỏ như thế mà nhỏ không chịu nghe. Đến bây giờ trong đầu nhỏ còn vang vọng những gì người đó nói.
Phải chăng nhỏ ngốc này ngốc quá. Biệt danh này gắn với nó chẳng sai tẹo nào. Nhỏ không biết nhìn ngoằn nghèo mà chỉ biết nhìn thẳng, con đường đi bằng phẳng thì thường chông gai hơn đấy nhỏ ngốc. Sớm hãy tỉnh ra đừng mộng mị nhiều.
Tỉnh lại đi nhỏ ngốc ơi!
Cho đến một ngày, nhỏ đi uống cafe với một người bạn. Người đó ra ngoài dắt nhỏ vào quán cafe, lần đầu tiên nhìn người đó, có cái gì chạy qua người nhỏ nhưng rất nhẹ nhàng. Nhỏ vào quán cafe uống mà im re, chỉ biết dán mắt vào cái tivi, người đó hỏi gì nhỏ nói nấy, ít khi nhỏ bắt chuyện trước. Một vài lần nữa nhỏ cũng đi cafe. Càng lúc nhỏ càng yêu cafe. Nhỏ thấy thật hạnh phúc khi nhìn quán cafe mà đặc biệt có người đó bên cạnh. Khi ở bên người đó, nhỏ cảm thấy vui, người đó kể nhỏ ngốc nghe những chuyện vui và làm nhỏ ngốc cười. Và đến khi biết một tí về sở thích của người đó thì nhỏ ngốc còn yêu hơn nữa. Thì ra người đó cũng mê bún chả cá như nhỏ, làm cho nhỏ ngốc càng yêu hơn tô bún hàng ngày của mình. Nhìn nó sao mà thấy thích . Người đó còn rủ nhỏ ngốc đi sinh nhật chị của nhỏ, hôm đó thật vui. Nhỏ ngốc cười mãi thôi. Và lúc hồi tưởng lại, nhỏ ngốc thấy xung quanh mình những màu sắc thật đáng yêu, phải chăng đó là màu của hạnh phúc. Khi bạn yêu thương ai đó thì xung quanh bạn là những màu hạnh phúc, câu nói đó giờ nhỏ nghe sao mà đúng ghê. Nhiều khi đi dạo 1 mình, nhỏ hay nhìn mọi người tay nắm tay, nói chuyện cười rôm rả và nhỏ ước sao mình cũng được như họ. Nhỏ ngốc cũng là người, biết yêu thương và ghét. Dù có thất bại bao nhiêu lần trong chuyện tình cảm đi chăng nữa thì nhỏ vẫn muốn được ai đó yêu thương và chăm sóc. Nhỏ muốn mình được như người ta, tay trong tay cùng nhau đi dạo, đi xem film, và rất nhiều nơi mà nhỏ muốn mình cùng người đó đi đến. Nhỏ muốn như vậy lắm chứ nhưng sao không như nhỏ muốn nhỉ? Phải chăng nhỏ quá ngốc. Đêm hôm kia, nhỏ hỏi người đó có dành chút gì cho nhỏ không? Người đó bảo rằng có nhưng đó chỉ là tình cảm bạn bè. Chắc đối với nhỏ ngốc thì điều đó nên dừng lại ở cụm từ "bạn bè". Đi xa quá sợ rớt luôn xuống sông sâu. Nhiều khi con người cần phải biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình, thì dù làm gì nó cũng không thuộc về nhỏ. Nhiều lần khuyên nhỏ như thế mà nhỏ không chịu nghe. Đến bây giờ trong đầu nhỏ còn vang vọng những gì người đó nói.
Phải chăng nhỏ ngốc này ngốc quá. Biệt danh này gắn với nó chẳng sai tẹo nào. Nhỏ không biết nhìn ngoằn nghèo mà chỉ biết nhìn thẳng, con đường đi bằng phẳng thì thường chông gai hơn đấy nhỏ ngốc. Sớm hãy tỉnh ra đừng mộng mị nhiều.
Tỉnh lại đi nhỏ ngốc ơi!