NapoléonIII
New member
- Xu
- 0
“ Có những điều trôi qua, có những người trôi qua, có những tình cảm trôi qua, và có những thứ đọng lại trong ta thì đó là nỗi nhớ…”
Hôm qua, ngồi lật lại những kỉ niệm lần đầu tiên gặp gỡ bạn! Cũng tình cờ tôi quen đc bạn! Thật sự nhìn lại tôi cũng thấy vui vì điều đó. Lần đó, câu nói đầu tiên mà bạn hỏi tôi là: Anh tên chi đã? Khi đó tôi không trả lời, đôi co mãi tôi vội đi và thật bất ngờ khi bạn chạy theo đến tận nhà giữ xe của trường để đưa vật đó cho tôi. Nó bất ngờ đến nỗi tôi đứng đơ người....Lặng thin...ko nói nỗi 1 câu cảm ơn. Nhưng cũng chính vì điều đó mà tôi đã tìm cách cảm ơn, tôi xin bạn bè tôi yahoo của bạn, còn hỏi 1 số người về bạn....Mọi kết quả cho thấy bạn quá hoàn hảo....Điều đó khiến tôi càng khó tiếp xúc vs bạn và cũng chưa bao giờ có ý định bước chân đến lớp bạn, tìm gặp bạn và nói lời xin lỗi! Hì! Một thời gian sau đó, bạn vs tôi lại gặp lại nhau và khi tôi chưa nói lời cảm ơn thì lần này tôi lại vô tình làm bạn buồn và rồi bạn cùng vs lớp bạn giận tôi. Điều đó khiến tôi càng thấy có lỗi vs lương tâm hơn bao giờ khác. Tôi cũng đã giải thích về sự vô tình của mình và cũng đã tìm cách xin lỗi bạn!
Còn dớ như in mấy tin nhắn bạn gửi cho tôi. Híc! Đọc mà đau đớn lắm! Và rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó. Hôm đó, tôi nhớ là thứ 7. Tôi có hứa làm giúp cì đĩa nhạc cho đứa bạn cùng lớp bạn, tôi lên trường chờ nó để đưa. Tôi đứng ở cổng trường, lúc đó bạn đi học thể dục. Tôi nhìn bạn, nhưng bạn cứ bước đi. Bất chợt tôi gọi tên bạn.................Bạn quay lại mỉm cười vs tôi! Điều đó khiến tôi, có thêm chút tự tin và đã đến nói chuyện vs bạn. Mà lúc đó tôi nhưng 1 kẻ mất trí, tôi lại quên nói lời xin lỗi bạn! Sau đó bạn vào học bồi dưỡng. Còn tôi ra khỏi cổng trường mới nhớ là chưa nói lời xin lỗi bạn 1 cách chân thành.
Hôm đó, tôi quyết định chờ bạn đến khi 15 phút ra chơi. Tôi nhờ đứa em gọi bạn ra để tôi gặp nhưng hắn lại ko hoàn thành nhiệm vụ( hắn gọi nhầm người)
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.....Và rồi ngày tôi ra trường cũng đã đến, ngày đó tôi hứa gặp bạn và cho bạn kẹo! Hì! Cái điều mà tôi ko bao giờ đối vs ai. Bạn là người con gái đầu tiên mà tôi hẹn gặp và nói chuyện. Hì!
Hôm đó, tôi và bạn gặp nhau ở chân cầu thang của trường. Tôi đưa cho bạn mấy cái kẹo, và bạn thích 1 quả bong bóng to. Tôi phải vào lớp năn nỉ mãi mấy đứa bạn mới cho. Tôi cho bạn 2 quả bong bóng luôn. Hì. Tôi thấy bạn vui vì điều đó. Bạn vui thì tôi cũng vui. Nói thật vs bạn là trc đó 1 hôm lớp tôi xảy ra nhiều chuyện và khiến tôi mất ngủ, và buồn....! Sáng đi tôi đi tổng kết và cùng tâm trạng vs mấy đứa. Dường như tôi quá mệt mỏi. Thấy bạn cười tôi cũng thấy vui lên! Và lúc đó....tôi rất muốn nói những điều chôn tận đáy lòng mình nhưng.....tôi đã ko thốt thành lời. Tôi vội chào bạn và quay vào lớp.
Càng về đêm, nỗi nhớ về bạn cứ lớn dần. Tôi lại không sao ngủ đc. Thế là cũng bắt đầu bước qua những khoảnh khắc đầu tiên của ngày mới, HN đỡ lạnh hơn, nhưng lòng tôi thì vẫn giữ nguyên nhiệt độ lạnh lẽo ấy.
Viết tiếp câu chuyện....Sau khi chia tay bạn ở buổi tổng kết, tôi lao vào chuẩn bị nhiều hơn cho kì thi tốt nghiệp và đh. Sau đó, khoảng cách về địa lý giữa 2 chúng ta xa hơn. Thời gian sau đó, chúng ta lại ít liên lạc vs nhau, tưởng chừng như tôi đã hết hy vọng nhưng rồi 1 ngày tôi lại gặp bạn trên yahoo và sau đó, tôi lại nuôi hy vọng nhiều hơn. Đã rất nhiều lần hy vọng của tôi tưởng chừng như bị dập tắt thì chính bạn, chính những người bạn của tôi lại nhen nhóm lên trong lòng tôi chút can đảm để bước tiếp chặng đường chinh phục trai tim bạn. Rồi từng ngày, mong chờ, ngóng mong 1 lần bạn online trên yahoo....Ngày qua ngày, tình yêu trong tôi lớn dần hơn tôi nghĩ và rồi tôi cũng đã đủ sức can đảm để nói qua điện thoại: W yêu.....
Chắc bạn còn nhớ rất rỏ lúc đó. Khi tôi nói xong câu đó, tôi cũng nhận lại đc sự hò hét và tiếng vọng lại của một số người bạn của bạn cái câu tôi vừa nói. Tôi đã rất tức giận và nghỉ bạn cho các bạn của bạn nghe cùng điện thoại. Sau đó, tôi hiểu ra đó chỉ là sự tình cờ. Tôi xin lỗi bạn. Điều đó khiến tôi chưa nhận đc câu trả lời trực tiếp vs bạn. Thật sự là khó có thể nói đc câu ấy lần thứ 2 qua điện thoại or gặp mặt trực tiếp. Có 1 điều tôi chắc chắn là tôi có thể kể lại câu chuyện này lên đây và dám gửi 3 chữ i love you qua yahoo or điện thoại!
Hôm đó, thật sự là tôi đã không là chính mình, tôi ko xuất hiện khi bạn cần tôi và cũng ko mở miệng đc khi gặp trưc tiếp bạn lúc đi xe máy. Hôm ấy, tôi cũng muốn và rất muốn gặp bạn nhưng thật sự tôi không biết là gì khi quá nhiều sự lựa chọn ùa đến. Tôi xin lỗi! Không biết có phải vì điều này mà bạn nghỉ tôi yêu bạn chỉ cho vui, đùa giỡn phải ko? Hay là bạn nhìn lại quá khứ dữ dội của tôi! Tôi cũng không biết nữa! Tôi yêu bạn và dù sau này tình cảm của tôi có đc đáp lại hay không thì tôi cũng sẽ mỉm cười và thấy hạnh phúc vì đã cố gắng hết mình. Yêu bạn nhiều lắm
Hôm qua, ngồi lật lại những kỉ niệm lần đầu tiên gặp gỡ bạn! Cũng tình cờ tôi quen đc bạn! Thật sự nhìn lại tôi cũng thấy vui vì điều đó. Lần đó, câu nói đầu tiên mà bạn hỏi tôi là: Anh tên chi đã? Khi đó tôi không trả lời, đôi co mãi tôi vội đi và thật bất ngờ khi bạn chạy theo đến tận nhà giữ xe của trường để đưa vật đó cho tôi. Nó bất ngờ đến nỗi tôi đứng đơ người....Lặng thin...ko nói nỗi 1 câu cảm ơn. Nhưng cũng chính vì điều đó mà tôi đã tìm cách cảm ơn, tôi xin bạn bè tôi yahoo của bạn, còn hỏi 1 số người về bạn....Mọi kết quả cho thấy bạn quá hoàn hảo....Điều đó khiến tôi càng khó tiếp xúc vs bạn và cũng chưa bao giờ có ý định bước chân đến lớp bạn, tìm gặp bạn và nói lời xin lỗi! Hì! Một thời gian sau đó, bạn vs tôi lại gặp lại nhau và khi tôi chưa nói lời cảm ơn thì lần này tôi lại vô tình làm bạn buồn và rồi bạn cùng vs lớp bạn giận tôi. Điều đó khiến tôi càng thấy có lỗi vs lương tâm hơn bao giờ khác. Tôi cũng đã giải thích về sự vô tình của mình và cũng đã tìm cách xin lỗi bạn!
Còn dớ như in mấy tin nhắn bạn gửi cho tôi. Híc! Đọc mà đau đớn lắm! Và rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó. Hôm đó, tôi nhớ là thứ 7. Tôi có hứa làm giúp cì đĩa nhạc cho đứa bạn cùng lớp bạn, tôi lên trường chờ nó để đưa. Tôi đứng ở cổng trường, lúc đó bạn đi học thể dục. Tôi nhìn bạn, nhưng bạn cứ bước đi. Bất chợt tôi gọi tên bạn.................Bạn quay lại mỉm cười vs tôi! Điều đó khiến tôi, có thêm chút tự tin và đã đến nói chuyện vs bạn. Mà lúc đó tôi nhưng 1 kẻ mất trí, tôi lại quên nói lời xin lỗi bạn! Sau đó bạn vào học bồi dưỡng. Còn tôi ra khỏi cổng trường mới nhớ là chưa nói lời xin lỗi bạn 1 cách chân thành.
Hôm đó, tôi quyết định chờ bạn đến khi 15 phút ra chơi. Tôi nhờ đứa em gọi bạn ra để tôi gặp nhưng hắn lại ko hoàn thành nhiệm vụ( hắn gọi nhầm người)
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.....Và rồi ngày tôi ra trường cũng đã đến, ngày đó tôi hứa gặp bạn và cho bạn kẹo! Hì! Cái điều mà tôi ko bao giờ đối vs ai. Bạn là người con gái đầu tiên mà tôi hẹn gặp và nói chuyện. Hì!
Hôm đó, tôi và bạn gặp nhau ở chân cầu thang của trường. Tôi đưa cho bạn mấy cái kẹo, và bạn thích 1 quả bong bóng to. Tôi phải vào lớp năn nỉ mãi mấy đứa bạn mới cho. Tôi cho bạn 2 quả bong bóng luôn. Hì. Tôi thấy bạn vui vì điều đó. Bạn vui thì tôi cũng vui. Nói thật vs bạn là trc đó 1 hôm lớp tôi xảy ra nhiều chuyện và khiến tôi mất ngủ, và buồn....! Sáng đi tôi đi tổng kết và cùng tâm trạng vs mấy đứa. Dường như tôi quá mệt mỏi. Thấy bạn cười tôi cũng thấy vui lên! Và lúc đó....tôi rất muốn nói những điều chôn tận đáy lòng mình nhưng.....tôi đã ko thốt thành lời. Tôi vội chào bạn và quay vào lớp.
Càng về đêm, nỗi nhớ về bạn cứ lớn dần. Tôi lại không sao ngủ đc. Thế là cũng bắt đầu bước qua những khoảnh khắc đầu tiên của ngày mới, HN đỡ lạnh hơn, nhưng lòng tôi thì vẫn giữ nguyên nhiệt độ lạnh lẽo ấy.
Viết tiếp câu chuyện....Sau khi chia tay bạn ở buổi tổng kết, tôi lao vào chuẩn bị nhiều hơn cho kì thi tốt nghiệp và đh. Sau đó, khoảng cách về địa lý giữa 2 chúng ta xa hơn. Thời gian sau đó, chúng ta lại ít liên lạc vs nhau, tưởng chừng như tôi đã hết hy vọng nhưng rồi 1 ngày tôi lại gặp bạn trên yahoo và sau đó, tôi lại nuôi hy vọng nhiều hơn. Đã rất nhiều lần hy vọng của tôi tưởng chừng như bị dập tắt thì chính bạn, chính những người bạn của tôi lại nhen nhóm lên trong lòng tôi chút can đảm để bước tiếp chặng đường chinh phục trai tim bạn. Rồi từng ngày, mong chờ, ngóng mong 1 lần bạn online trên yahoo....Ngày qua ngày, tình yêu trong tôi lớn dần hơn tôi nghĩ và rồi tôi cũng đã đủ sức can đảm để nói qua điện thoại: W yêu.....
Chắc bạn còn nhớ rất rỏ lúc đó. Khi tôi nói xong câu đó, tôi cũng nhận lại đc sự hò hét và tiếng vọng lại của một số người bạn của bạn cái câu tôi vừa nói. Tôi đã rất tức giận và nghỉ bạn cho các bạn của bạn nghe cùng điện thoại. Sau đó, tôi hiểu ra đó chỉ là sự tình cờ. Tôi xin lỗi bạn. Điều đó khiến tôi chưa nhận đc câu trả lời trực tiếp vs bạn. Thật sự là khó có thể nói đc câu ấy lần thứ 2 qua điện thoại or gặp mặt trực tiếp. Có 1 điều tôi chắc chắn là tôi có thể kể lại câu chuyện này lên đây và dám gửi 3 chữ i love you qua yahoo or điện thoại!
Hôm đó, thật sự là tôi đã không là chính mình, tôi ko xuất hiện khi bạn cần tôi và cũng ko mở miệng đc khi gặp trưc tiếp bạn lúc đi xe máy. Hôm ấy, tôi cũng muốn và rất muốn gặp bạn nhưng thật sự tôi không biết là gì khi quá nhiều sự lựa chọn ùa đến. Tôi xin lỗi! Không biết có phải vì điều này mà bạn nghỉ tôi yêu bạn chỉ cho vui, đùa giỡn phải ko? Hay là bạn nhìn lại quá khứ dữ dội của tôi! Tôi cũng không biết nữa! Tôi yêu bạn và dù sau này tình cảm của tôi có đc đáp lại hay không thì tôi cũng sẽ mỉm cười và thấy hạnh phúc vì đã cố gắng hết mình. Yêu bạn nhiều lắm