Nhật Tận

suonglamchieu

New member
Xu
0
NHẬT TẬN

“- Bực mình, ai chẳng biết mấy người giỏi, đi làm bài tập mà cũng trốn đi, không rủ tui đi. Được thôi, đi thì đi đi, tui đây cũng chả cần.
Tôi lầm bầm trong cơn bực tức, ôm đống sách vở ngồi xuống ghế đá. Gió hiu hiu thổi, cái nắng thu phả hanh hanh làm mắt tôi cứ ríu lại, lim dim, lim dim. Tôi ngủ. Chợt giật mình, ai đó mang vào chân tôi làm cho tôi từ ghế đá té cắm đầu xuống nền công viên, sách vở, giấy bút đổ lung tung.
- Bộ đui hay sao mà mang ngang xương lòng rứa hả, đi với đứng kiểu chi lạ rứa. Cơn bực tức của tôi lại trào lên.
- Dạ..dạ, em..em không thấy anh, cho em xin lỗi.
Một giọng nữ ấp úng.
- Đi đứng mà mắt với mũi để đâu?
Tôi tiếp tục ném một câu chua chát.
- Dạ xin lỗi anh, em mù nên không thấy anh ngồi đây, em thật sự xin lỗi anh.
Tim tôi nhói một cái thật mạnh, cả người tôi tê lại, tôi quay phắt về phía có tiếng nói kia. Một gương mặt tròn, mái tóc dài xoã xuống hai vai, một cặp kính đen và một chiết gậy. Tôi ngớ người ra.
Lần này tôi lại là người lắp bắp.
- Tôi xin lỗi cô, tôi không biết cô...cô.... Và tôi phán một câu mà ngay sau lúc nói, tôi nghĩ là một câu thật rùng rợn, cũng không hiểu sao tôi lại phán nó ra nữa:
- Tôi cũng bị mù cô àh!
- Anh cũng là người mù, thật chứ? Em thật sự xin lỗi, để em nhặt sách giúp anh.
Vừa nói, cô gái vừa cuối xuống, hai tay mò mẫm nhặt sách và đặt ngay ngắn lại. Tôi không biết nói gì và làm gì cả, người tôi đờ đẫn ra.
- Hình như hết rồi, thưa anh.
Tôi giật phắt mình.
- Tôi cảm ơn cô, xin lỗi cô vì câu nói lúc nãy, thật sự tôi không biết hoàn cảnh của cô, tôi thật vô ý quá, mong cô thứ lỗi.
- Không phải đâu anh, lỗi là do em trước chính em đã mang vào anh mà, người xin lỗi phải là em mới đúng chứ, anh nói thế em giảm thọ mất.
Cô gái cười hóm hĩnh.
Lúc này đây tôi mới có dịp nhìn kĩ cô gái hơn, nước da trắng, mũi cao và cái miệng hơi có duyên.
- Nếu cô chấp nhận thì chúng ta hòa vậy, được chứ “tiểu thư”.
Tôi vừa nói vừa cười ra vẻ thân thiện
- Dạ, nếu anh đồng ý.
Và cô cũng nhoẻn miệng cười.
- Nếu như vậy thì xin “tiểu thư” cho biết quý danh để tiện xưng hô.
Tôi hỏi vui.
- Em là Tận, Tôn Trần Nhật Tận, 21 tuổi. Còn anh?
- Thanh Tuân, 22 tuổi.
- Vậy thì anh cứ yên tâm gọi em và xưng anh, cứ “tôi”, “cô” khách sáo quá. Mà cho em hỏi thật, anh mù hay chỉ đùa với em?
- Cô thấy tôi giống đùa?. Tôi kiên quyết.
- Vậy thì em tin. Ủa mà hình như anh không thắc mắc về cái tên của em.
- Có chứ, nhưng tôi nghĩ không tiện.
- Lại “tôi”. Cô gái cười.- Không có gì ngại cả anh ạ, nhiều người vẫn hỏi khi nghe em xưng tên và thậm chí còn hỏi: Vì sao bị mù?, Đui bao chừ? Tội nghiệp, trẻ mà bị đui?.v.v…Cô gái cười chua chát.
- Thế em trả lời họ như thế nào. Tôi đổi ngay cách xưng hô.
- Thì có sao trả lời vậy thôi, có gì phải ngại hả anh.
- Ừh, anh cũng nghĩ vậy. Tôi nói nhưng da mặt tê tái lại.
- Anh biết không. Cô gái ngập ngừng. - Mỗi cái tên đều mang một ý nghĩa riêng anh àh!. Anh có biết Nhật Tận là gì không?
- Xin lỗi cô, tôi ít được học, tôi thật sự không hiểu rõ lắm.
Trong trường hợp tôi chắc ai cũng trả lời như vậy mặc dầu biết rất rõ.
- Nhật Tận là một ngày đã hết, ánh sáng bắt đầu nhường chỗ cho bóng tối. Khi mẹ em sinh em ra là lúc ánh sáng của ngày đã hết và thời khắc chuyển sang đêm. Hơn nữa lúc sinh em ra thì em đã chẳng còn nhìn thấy được ánh sáng. Bởi vậy ba mẹ em đặt luôn tên em là Nhật Tận.
Tôi nghe lòng mình như se lại, da tôi tê tái, tim đập mạnh. Tôi không ngờ một cô gái mù mà có những cảm nhận sâu sắc đến vậy, một cái tên tưởng chừng như đơn giản mà đã nói lên tất cả.
- Còn anh? Cái tên Thanh Tuân nghe cũng lạ, anh có thể nói cho em nghe về cái tên được chứ.
- Ừh thì anh cũng nghe ba má nói “Thanh Tuân” là sự trong sáng, thanh cao gì đó, đại khái là như vậy đó em.
- Trong suốt, trong sang, thanh cao hay đấy, nó thể hiện tâm hồn của một con người. Vậy là hôm nay em là có thêm một người bạn đồng cảnh. À quên, mà không biết anh có đồng ý làm bạn với em không nữa.
- Được, nếu em đồng ý.
- Anh học bài nhanh đấy. Cô gái lại cười. – em chỉ sợ anh không đồng ý làm bạn với một đứa con gái vừa mù, vừa xấu như em chứ.
- Anh cũng rất muốn có được một cô bạn xinh xắn, giỏi giang.
Tôi cười đùa. Nhưng cái đùa tôi thật không đúng lúc và đúng chỗ. Trán cô gái xô lại, một cái nhíu mày, cúi mặt buồn rượi.
- Em đọc được ý nghĩ đó từ các anh mà.
Tiếng cô gái nhỏ nhẹ. Tôi tự hỏi sao lại là các anh, chẳng lẽ là…Dường như tôi cảm nhận được trên gương mặt kia sự đau khổ và hình như kèm theo một nỗi thất vọng. Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng tôi.
- Nhưng anh lại muốn có một cô bạn đồng cảm và biết chia sẻ với mình hơn. Như em chẳng hạn.
Tôi cười và cô gái cũng cười. Trông gương mặt cô bây giờ rạng rỡ hơn.
- Thôi anh phải về làm bài tập cho ngày mai kẻo “nhật tận” rồi thì là không kịp. Tôi cười đùa.
- Hẹn mai, đúng giờ này chúng ta sẽ gặp tại đây, sẽ nói chuyện nhiều hơn. Được chứ “quý cô”.
- Để mai tính.
- Chứ không phải là: “ nếu anh đồng ý”. Cả hai cùng cười.
Trên đường về tôi cứ suy nghĩ mãi về cô gái, cái tên lạ, một gương mặt dễ nhìn và cách nói chuyện khá cuốn hút. Tôi tự nghĩ phải chăng mình đã yêu cô ta, nhưng rồi tôi cố lắc cái đầu để lấy lại bình tĩnh. Không, bậy bạ, yêu đâu mà yêu, mới gặp có tí xíu, nghĩ bậy quá, để đầu óc mà học. Cố trấn tỉnh nhưng vẫn không xua được ý nghĩ cho thời gian qua mau để gặp cô gái.
Hôm sau, tôi đến hẹn hơi sớm, một mình suy nghĩ về chuyện hôm qua thì cô gái đến.
- Anh đến sớm không.
- Ừh, cũng vừa mới đến. Em vẫn khỏe chứ?
- Dạ, vẫn tốt. Cô gái lại cười.
Chúng tôi ngồi trò chuyện. Tôi được biết ba cô gái là người Huế, mẹ là người Quảng, cô vào đây được gần một năm. Và qua trò chuyện tôi cũng được hiểu thêm về suy nghĩ, về cảm xúc của những con người mà đối với họ thế giới đều là một màu đen tối. Hiểu những khó khăn, những tủi thân mà họ luôn mang và cả tinh thần kiên cường, mạnh mẽ của họ.
Càng trò chuyện, tôi càng thấy mình mến cô gái hơn, và cũng không hiểu tự bao giờ chúng tôi đã yêu nhau.
Hơn một năm trôi qua, tôi đồng cảm, chia sẽ với Nhật Tận mọi thứ và em cũng động viên tôi trong học tập cũng như những lần vấp ngã trong cuộc sống. Nhưng dường như trong em luôn có một niềm hoài nghi. Dần dà tôi cũng hiểu được niềm hoài nghi đó của em. Em luôn hỏi tôi, có phải thật sự tôi là người mù, và có phải tôi thật sự yêu em hay chỉ là lòng thương hại.
“Là người mù”, tôi không phải. Mặc dầu tôi đã cố hết sức đặt mình vào hoàn cảnh đó để có thể cảm nhận một cách sâu sắc cuộc sống của những người không ánh sáng, có lúc tôi tự bịt vải đen vào mắt để làm việc, nhưng tất cả đều nhận được kết quả là thất bại.
Còn “tình yêu tôi dành cho em”, đó là sự thật. Tôi yêu em chân thành không một lời giả dối, tôi muốn san sẻ cùng em mọi chuyện, mọi khó nhọc mà em phải đón nhận. có lúc em vấp ngã, tôi ước có thể ngã thay em để em khỏi phải chịu đau đớn hơn nữa. Tôi yêu em mặc cho những lời can ngăn của lũ bạn, mặc cho lời đồn của thiên hạ. Tôi yêu em bằng cả con tim, bằng cả sự sống. Nếu một ngày nào đó vắng em, có lẽ đối với tôi là “nhật tận” thật sự.
Kỉ niệm tròn một năm chúng tôi quen nhau, tôi cùng em đi ven bờ hồ đến địa điểm nơi mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Trên đường đi, mãi lo nói chuyện, em băng qua đường trước tôi nửa bước, bỗng tôi nghe tiếng rồ ga thật mạnh.
- Xe em!
Tôi chỉ kịp hét lên bấy nhiêu rồi nắm tay em giật ngược lại. Năm chiếc xe máy phóng hết tốc độ vụt qua, tôi và em nằm xòa trên mặt đất.
- Em có sao không? Tôi vội đỡ em dậy.
- Em không sao, nhưng mà kính của em.
Em cuối xuống mò mẫm.
- Đây, kính đây. Trời! máu chảy vậy mà em còn nói không sao.
Tôi nhìn vai áo em thấy máu loang lổ.
- Em phải đi viện với anh mới được. Tôi dìu em bước đi nhưng chỉ kịp thấy trán em nhíu lại, có lẽ là một cái nhíu mày rồi em bất tỉnh.
Hai tuần trong bệnh viện hình như em luôn lẩn tránh tôi, ngày xuất viện em cũng không cho tôi biết. Khi về nhà thì việc gặp em càng khó khăn hơn. Hầu như mỗi lần tôi đến em đều luôn tránh mặt. Trong lòng tôi dâng lên mối lo ngại. Hai tuần nữa trôi qua, không gặp được em tôi càng lo và càng nhớ quay quắc.
Một chiều, tôi bước đến công viên nơi chúng tôi lần đầu gặp. Quen nhau tròn một năm, biết bao nơi chúng tôi hẹn hò nhưng nơi đây để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm hơn cả. Lật lại từng trang kí ức, tôi cảm thấy đau đớn rã rời.
Phía cuối đường có tiếng guốc, em đang đến. Bước lại gần chiếc ghế đá năm xưa, tay em sờ soạn, nước mắt em cũng lăn dài trên gò má, trông em tiều tụy. Tôi bước đến.
- Anh! Em xin lỗi, em đã làm cho anh phải lo lắng cho em trong mấy tuần qua, cho em xin lỗi.
Tôi ôm chặt lấy em không nói một lời.
Tình cảm chúng tôi đã trở lại như xưa.
Hai tuần kể từ ngày chúng tôi thân nhau trở lại đã trôi qua. Một hôm Hiếu, bạn cùng phòng với tôi chạy về và giao cho tôi một bức thư.
- Của em Nhật Tận gởi mi đó, gặp nhau nói không nên lời hay răn mà còn bày đặt viết thư.
- Thật không ông, tui mới gặp hôm qua mà, ông đừng có xạo.
- Thì cứ đọc đi rồi biết, tui xạo ông làm gì. Chính tay má Nhật Tận đưa tui đó.
Tôi vội vả mở thư.
“ Anh mãi nhớ! Xin lỗi anh vì em đi mà không báo trước. Nhưng em biết rằng nếu nói với anh thì đời nào anh lại chấp nhận để em đi. Anh ạ, em đã biết hết tất cả, lẽ ra anh không nên giấu em về chuyện anh không phải là người mù. Nhưng anh ạ! Em không giận anh đâu. Em rất đau khổ khi phải nói lời xa anh, nhưng em biết đó là cách tốt nhất cho cả hai. Đến với anh, em chỉ làm khổ cho anh, em sẽ là gánh nặng cho cuộc đời anh. Em biết anh không nghĩ tới điều đó, nhưng với em, sống mà làm gánh nặng cho người khác, sống như vậy em rất khổ sở anh ạ. Bởi vậy em chọn con đường chia tay anh có lẽ là sáng suốt nhất, nó tốt cho cả hai chúng ta. Thời gian sẽ làm phai mờ hình bóng em trong anh. Rồi đây anh sẽ tìm được một tình yêu mới, một cô gái khác xứng đáng hơn em. Hãy quên em đi để em có thể sống một cuộc đời bình yên mới, nếu anh còn yêu em. Cảm ơn anh vì những ngày tháng vui vẻ, những gì tốt đẹp nhất anh đã giành cho em. Hãy quên tất cả những ngày chúng ta ở bên nhau trước đây, hãy chào đón một ngày mới tươi đẹp hơn. Chúc anh luôn hạnh phúc.” Nhật Tận.
Tôi không thể nói gì được nữa, hai mắt nhắm nghiền mặc cho nước mắt tuôn rơi. Trước mặt tôi giờ đây là bóng tối bao trùm, tôi với tay ra như để níu kéo trong bóng tối đó một ánh hào quang đang dần mất dạng. Nhật Tận...”
- Dậy, dậy. Trời, chừ mà còn ngủ hả trời, lại còn mơ với mộng nữa.
Nghe tiếng hét tôi choàng người dậy ngơ ngác.
- Không lo đi chợ nấu ăn, ở nhà lăn ra ngủ cha nội, ngủ chi lắm rứa.
Tôi hoàn hồn, thì ra là giấc mơ.
- Hết ngày rồi, dậy đi chợ nấu ăn, ngủ lắm rứa rồi đói cả lũ.
- Ừ phải, hết ngày rồi, hết ngày rồi.
Tôi lẩm bẩm.
- Ông lẩm bẩm chi đó.
- Ừ thì đi chợ kẻo “nhật tận”.
- Cái gì, ông vừa nhắc cái gì mà tận, tận.
- Thì nhật tận là trời tối đó cha, thôi đi chợ.

- HẾT-



 

CƠM MAI!

Trôi dạt xa quê nhà đã hơn năm mùa lá sắn rụng, sáng nay trời sang thu chớm lạnh, con chạnh lòng hoài nhớ về quê xưa, nơi mà mỗi sớm mai thức giấc, cả đất trời còn đang chìm trong màn sương núi chớm lạnh, bên bếp than củi đượm nồng, má đang chuẩn bị bữa cơm mai cho gia đình.

Bước vào biển người mênh mông của xã hội xô bồ, mỗi sớm thức dậy ăn vội ổ bánh mì, dĩa bánh bèo hay tô mì trộn, đôi khi chẳng ăn thứ gì vội vàng đến lớp, con dần quên bữa cơm mai của gia đình. Con dần quên đi lời má dặn lúc ra đi tìm tri thức: Không có má, có gia đình chăm lo con phải tự biết lo cho bản thân, nhất là phải ăn uống đầy đủ vào, bữa cơm mai là bữa quan trọng, bận gì thì con cũng phải ăn bữa mai rồi mới có sức học hành nghe con. Rồi cả câu nói mà má thường hay nhắc:

“ ai thương cũng để ngoài da
Cơm thương thì tới ruột già ruột non”.

Đối với má, hay đối với nhà nông nói chung, bữa cơm mai là bữa cơm quan trọng, sớm mai có một bữa cơm “chắc ruột” để rồi tận sức cho một ngày cày, bừa, cuốc, xới cật lực, không có bữa cơm thì là sao có sức mà lao động. Hơn thế nữa, bữa cơm nói chung và bữa cơm mai nói riêng có ý nghĩa quan trọng đối với gia đình người Việt, bữa cơm là dịp để đại gia đình sum họp, chuyện trò, các thành viên trong gia đình biết những khó khăn, giúp đỡ nhau, gắn bó nhau hơn. Bữa cơm mai, một buổi họp bàn công việc cho ngày mới, bữa cơm bắt đầu sự sống mới và thêm một tình yêu thương mới. Âý vậy mà giờ đây bưa cơm mai như rơi vào quên lãng, với những món ăn nhanh, tốc hành hỏi còn ai chạnh lòng nhớ về một thời ngồi bên gia đình trong một buổi mai với hơi ấm của chén cơm nồng đượm.

Sáng nay cái lạnh của hơi thu mặc dầu không giống cái lạnh hơi sương của núi rưng quê mình, nhưng không hiểu sao nó làm con nhớ quá chừng bữa cơm mai của má. Má! Con mong một ngày gần nhất được về ăn bữa cơm mai bên gia đình như bữa cơm má nấu năm xưa.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top