Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký ngày không anh
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Mắt Biếc" data-source="post: 75407"><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Em vẫn sống như báo người đã sống.</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong> Em vẫn cười dù biết đã mất nhau!</strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>*Nỗi đau chưa nguôi ngoai theo ngày tháng, chưa được nhấn chìm trong sâu thẳm cùng với lo toan, bộn bề những ham muốn nhỏ nhen ích kỷ của đời người. Thế mà hôm qua, vô tình anh chạm phải, vô tình anh làm em một lần nữa tự xây cho trái tim của mình một nỗi đau bao quanh như một bức tường thành vững chắc, chẳng thể nào ra nối nó đây.</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong></strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Em xin lỗi! Nhưng thực sự thì em ko làm được với những gì mà anh muốn. </strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Em ko quên được anh và rằng với em anh là tình yêu cuối cùng và duy nhất. Giá như anh đừng nói ra những gì anh suy nghĩ thì có lẽ mọi thứ sẽ theo một chiều hướng khác. Em khỏi phải đau khổ, khỏi phải mệt mỏi và khỏi phải hi vọng vào những điều mỏng manh, dễ vỡ.</strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Đã hơn một lần em nói anh là người có ảnh hưởng quan trọng với cuộc đời em. Nhưng lúc đó, hình như...anh ko hề suy nghĩ, coi đó là lẽ đương nhiên của một tình bạn đẹp. Cũng có lúc em mải mê tìm kiếm một hạnh phúc với nhân vật chính là em cùng anh”trong trí tưởng tượng của em”. để rồi khi tỉnh giấc em lại trở về với thực tại: ko có anh ở bên</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Có lần em đã nói với anh rằng: em thích một người với thời gian là 3 năm, ko quá dài, cũng ko hề ngắn để khẳng định một tình yêu. Vậy mà...anh vẫn vô tư đến độ vô tâm, chẳng hề suy nghĩ mảy may.</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong></strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Em sống giả tạo với bản chất thật, với tình cảm của mình. chẳng ai biết được em đang yêu hay đang có tình cảm khác biệt với một người...ngoài anh Lượng, Dương và cái Uyên. Nhưng anh có hiểu rằng chính những điều đó đã dằn vặt em, đã gặm nhấm tâm hồn em kiệt quệ. Thì đấy, tại đời khuyên: </strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong> “ Khi yêu đừng nên cho anh biết</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong> Đừng tin ai, nói khẽ với người nào</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong> Để mai này nếu chẳng ra sao</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong> Mình ta biết ta cười ta thôi nhé!</strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Giờ mới biết cả hai chúng ta đều thật ngốc, để rồi khi nhận ra thì mỗi người đã có một lối đi cho riêng mình. Tại anh, tại em và tại cả hai ta.</strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Vâng! Tại em ko có đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình. Nhưng tại sao anh ko hiểu? ko hiểu rằng cứ mỗi lần em định nói thì anh lại tâm sự với em chuyện tình cảm của mình với một người con gái khác? Em đau, nhưng vẫn nghe anh nói. Vì đơn giản hạnh phúc của em là niềm vui anh đang có. Dẫu rằng hạnh phúc đó em chẳng đc dự phần. </strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Tại anh! Vâng, tại anh có tình cảm với em mà không hề nói dù biết rằng em rất yêu anh. Thời gian cho cả hai ta quá nhiều mà ngay cả hạnh phúc kề bên cũng vô tình để mất.</strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Lúc thầy anh hỏi em có thích anh ko. Em ko dám nói vì sợ rằng nếu nói:” ko” thì lừa dối chính bản thân mình, còn “có” nhỡ anh ko đồng ý thì có lẽ chẳng bao giờ em đc gặp lại anh.</strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Anh hiểu em mà. Em sợ cảm giác bị thất bại, bị cô đơn, lạc lõng giữa cuộc sống này. </strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Em muốn có cơ hội, muốn có được một lần anh chấp nhận tình yêu. Muốn gom góp tất cả những kỷ niệm thuở nào để xây nên một chiếc cầu vượt qua vực thẳm tìm đến bên anh. Nhưng ai ơi, kỷ niệm trong đời người là một con số hữu hạn, còn khoảng cách kia cứ nới rộng từng ngày, thì tìm đâu đủ ký ức ngọt ngào để bắc những nhịp cầu nối đôi bờ vực thẳm?! </strong></strong></em></span></span></p><p><span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>Trong căn nhà nhỏ thân thương gần đây thôi, em biết, đêm đêm anh vẫn phải miệt mài bên trang giáo án chẩn bị cho ngày mai lên lớp. Mong một khoảnh khắc nào đó anh giăng ánh mắt qua khung cửa, để những làn gió đông man mát gợi lại trong anh một thoáng chốc về em, để những cơn gió kia nối tiếp nhịp cầu đưa anh về lại bên em...</strong></strong></em></span></span></p><p> <span style="font-family: 'Arial'"><span style="color: DarkGreen"><em><strong><strong>P/S: Em phải làm sao đây? Em biết, em chẳng xứng với anh. Anh đẹp trai, thông minh, lại giàu lòng nhân hậu. Còn em thì là một con người quá tầm thường, vừa xấu, vừa nam tính, ko giống ai lại chỉ biết lông bông ko mục đích....nhưng thật sự, em rất cần có anh trong cuộc đời này!</strong></strong></em></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Mắt Biếc, post: 75407"] [FONT=Arial][COLOR=DarkGreen][I][B][B]Em vẫn sống như báo người đã sống. Em vẫn cười dù biết đã mất nhau! *Nỗi đau chưa nguôi ngoai theo ngày tháng, chưa được nhấn chìm trong sâu thẳm cùng với lo toan, bộn bề những ham muốn nhỏ nhen ích kỷ của đời người. Thế mà hôm qua, vô tình anh chạm phải, vô tình anh làm em một lần nữa tự xây cho trái tim của mình một nỗi đau bao quanh như một bức tường thành vững chắc, chẳng thể nào ra nối nó đây. Em xin lỗi! Nhưng thực sự thì em ko làm được với những gì mà anh muốn. Em ko quên được anh và rằng với em anh là tình yêu cuối cùng và duy nhất. Giá như anh đừng nói ra những gì anh suy nghĩ thì có lẽ mọi thứ sẽ theo một chiều hướng khác. Em khỏi phải đau khổ, khỏi phải mệt mỏi và khỏi phải hi vọng vào những điều mỏng manh, dễ vỡ. Đã hơn một lần em nói anh là người có ảnh hưởng quan trọng với cuộc đời em. Nhưng lúc đó, hình như...anh ko hề suy nghĩ, coi đó là lẽ đương nhiên của một tình bạn đẹp. Cũng có lúc em mải mê tìm kiếm một hạnh phúc với nhân vật chính là em cùng anh”trong trí tưởng tượng của em”. để rồi khi tỉnh giấc em lại trở về với thực tại: ko có anh ở bên Có lần em đã nói với anh rằng: em thích một người với thời gian là 3 năm, ko quá dài, cũng ko hề ngắn để khẳng định một tình yêu. Vậy mà...anh vẫn vô tư đến độ vô tâm, chẳng hề suy nghĩ mảy may. Em sống giả tạo với bản chất thật, với tình cảm của mình. chẳng ai biết được em đang yêu hay đang có tình cảm khác biệt với một người...ngoài anh Lượng, Dương và cái Uyên. Nhưng anh có hiểu rằng chính những điều đó đã dằn vặt em, đã gặm nhấm tâm hồn em kiệt quệ. Thì đấy, tại đời khuyên: “ Khi yêu đừng nên cho anh biết Đừng tin ai, nói khẽ với người nào Để mai này nếu chẳng ra sao Mình ta biết ta cười ta thôi nhé! Giờ mới biết cả hai chúng ta đều thật ngốc, để rồi khi nhận ra thì mỗi người đã có một lối đi cho riêng mình. Tại anh, tại em và tại cả hai ta. Vâng! Tại em ko có đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình. Nhưng tại sao anh ko hiểu? ko hiểu rằng cứ mỗi lần em định nói thì anh lại tâm sự với em chuyện tình cảm của mình với một người con gái khác? Em đau, nhưng vẫn nghe anh nói. Vì đơn giản hạnh phúc của em là niềm vui anh đang có. Dẫu rằng hạnh phúc đó em chẳng đc dự phần. Tại anh! Vâng, tại anh có tình cảm với em mà không hề nói dù biết rằng em rất yêu anh. Thời gian cho cả hai ta quá nhiều mà ngay cả hạnh phúc kề bên cũng vô tình để mất. Lúc thầy anh hỏi em có thích anh ko. Em ko dám nói vì sợ rằng nếu nói:” ko” thì lừa dối chính bản thân mình, còn “có” nhỡ anh ko đồng ý thì có lẽ chẳng bao giờ em đc gặp lại anh. Anh hiểu em mà. Em sợ cảm giác bị thất bại, bị cô đơn, lạc lõng giữa cuộc sống này. Em muốn có cơ hội, muốn có được một lần anh chấp nhận tình yêu. Muốn gom góp tất cả những kỷ niệm thuở nào để xây nên một chiếc cầu vượt qua vực thẳm tìm đến bên anh. Nhưng ai ơi, kỷ niệm trong đời người là một con số hữu hạn, còn khoảng cách kia cứ nới rộng từng ngày, thì tìm đâu đủ ký ức ngọt ngào để bắc những nhịp cầu nối đôi bờ vực thẳm?! Trong căn nhà nhỏ thân thương gần đây thôi, em biết, đêm đêm anh vẫn phải miệt mài bên trang giáo án chẩn bị cho ngày mai lên lớp. Mong một khoảnh khắc nào đó anh giăng ánh mắt qua khung cửa, để những làn gió đông man mát gợi lại trong anh một thoáng chốc về em, để những cơn gió kia nối tiếp nhịp cầu đưa anh về lại bên em... P/S: Em phải làm sao đây? Em biết, em chẳng xứng với anh. Anh đẹp trai, thông minh, lại giàu lòng nhân hậu. Còn em thì là một con người quá tầm thường, vừa xấu, vừa nam tính, ko giống ai lại chỉ biết lông bông ko mục đích....nhưng thật sự, em rất cần có anh trong cuộc đời này![/B][/B][/I][/COLOR][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký ngày không anh
Top