Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký của Tử thần...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="death00" data-source="post: 94963" data-attributes="member: 130547"><p>Entry...</p><p>Ngày qua ngày cứ thế lặng lẽ và yên bình trôi qua... Nó thường hay tới lớp một cách vui vẻ, nó dần dần vơi đi nỗi nhớ một người bạn cũ. Người bạn tên Sơn. Nó chẳng bao giờ chơi mấy trò con gái... Nó cũng thấy mình hơi lạ. Nó thấy thích thú với đạp ngựa, chọi gà cỏ... Đôi khi còn có cả cãi lộn với tụi con trai trong lớp. Nhưng bây giờ... Nó bắt đầu thay đổi thói quen khi thấy Hưng chơi chắt chuyền với lũ con gái trong lớp. Hưng chơi rất giỏi, quả bòng khô trong tay cậu ấy cứ nhịp nhịp đều đều... nó lại thấy những trò con gái cũng rất hay. Và nó học chơi chắt chuyền từ đấy. haix, thế mới gọi là trẻ nít... chứ nếu không nó đã không thèm học mà nhảy chồm chồm lên đòi chơi đạp ngựa thay vì mè nheo với ông ngoại bắt ông vót một bộ chắt chuyền thật đẹp mang tới lớp chơi. Có lần nó bị mất cỗ chuyền, thế là nó cả gan trộm bằng sạch đũa ăn cơm của bà ngoại. Nó bị ông ngoại đét mông thật đau. Nó chừa nhưng bù lại Hưng đã làm cho nó một bộ khác, tuy không đẹp bằng bộ cũ nhưng nó thấy thích thú vô cùng. Hưng là người tập cho nó thói quen đọc sách và thói quen đặt những câu hỏi tại sao. Nó thích đọc sách từ đó. Tất cả các loại sách đủ các chủng loại tạp pí lù. Sách nào nó cũng có thể nghiến cót két như một con mọt suốt ngày. Nó thấy sách thật thú vị. Ở trong ấy có thật nhiều điều hay, nhiều điều mới lạ mà nếu không đọc thì thật là phí phạm.Hưng thường gọi nó đi thư viện ở ngoài trung tâm thị trấn. Nó thích báo nhi đồng, thiếu niên tiền phong và điều nó thích nhất là được đọc chung cùng với Hưng. Hic! Thôi, nó vẫn là trẻ con mà.</p><p>Một hôm, trời vào đầu mùa hạ... nắng rất mỏng manh, từng hạt nắng hiu hắt nhẹ nhõm thả mình trên tán lá phượng già như nói với nó điều gì đó, một điều rằng có thể nó sẽ phải một lần nữa... Xa. Lá xà cừ cũng thế! Cúi mặt, hấp háy lay động tựa hồ như khoảng không bị cô đặc lại trong cái nắng nhạt non nớt và thơ ngây ấy. Hưng nói với nó, rất rõ ràng, rành rọt không giống như Sơn:</p><p>- Làm bạn với tớ cậu thấy vui không?</p><p>- Vui - Nó nhặt cánh phượng tiên vừa mới rơi xuống sân trường.</p><p>- Nhà tớ sắp chuyển sang Bắc Ninh. Tất nhiên, cả nhà, cả tớ.</p><p>- Thế à? - Nó hỏi ráo hoảnh nhưng trong lòng như sắp khóc- Thế thì đi may mắn nhé! </p><p>Nó vùng bước chân đi và nó nghe thấy tiếng Hưng vang vang:</p><p>- Một ngàn năm vẫn là bạn tốt nhất. Tớ sẽ không quên! </p><p>Nó vẫn bước chân đi, nó có vẻ chưa quen với những cuộc chia li tình bạn. Nó thấy một lần rời xa bạn thân như Sơn đã là đủ. Nó không nghĩ tới một ngày lại phải rời xa bạn thân như thế này. Bây giờ nó lại quay về vị trí xuất phát... nó lại còn lại một mình... phải thế không nhỉ?</p><p>Những bài toán khó giờ đây nó thấy mình đủ cứng cáp để tranh luận với tất cả mọi người trong lớp nhưng thiếu vắng đi một giọng điệu quen thuộc, nó thấy mọi thứ sẽ nhàm chán lắm. Khúc chắt chuyền vẫn nằm đó, trong hộc bàn thân thương, giờ đây im lặng vì chủ nhân của nó sẽ không chơi chắt chuyền như ngày xưa vì chẳng có ai có thể chơi đủ giỏi và khéo léo để so tài. Đường đi học mỗi ngày đã dài nay lại một lần dài và rộng thêm. Thư viện vốn dĩ đã vắng vẻ nay lại càng cô quạnh hơn, im lìm núp bóng sau hàng sữa già. Nó lại thấy buồn, nó lại thấy cô đơn. Ui trời, nó vẫn còn nhỏ lắm. Nó mới hết lớp 5 thôi mà. </p><p>Và rồi nó biết Hưng hơn nó 1 tuổi... mãi về sau này... và nó lại mỉm cười...</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="death00, post: 94963, member: 130547"] Entry... Ngày qua ngày cứ thế lặng lẽ và yên bình trôi qua... Nó thường hay tới lớp một cách vui vẻ, nó dần dần vơi đi nỗi nhớ một người bạn cũ. Người bạn tên Sơn. Nó chẳng bao giờ chơi mấy trò con gái... Nó cũng thấy mình hơi lạ. Nó thấy thích thú với đạp ngựa, chọi gà cỏ... Đôi khi còn có cả cãi lộn với tụi con trai trong lớp. Nhưng bây giờ... Nó bắt đầu thay đổi thói quen khi thấy Hưng chơi chắt chuyền với lũ con gái trong lớp. Hưng chơi rất giỏi, quả bòng khô trong tay cậu ấy cứ nhịp nhịp đều đều... nó lại thấy những trò con gái cũng rất hay. Và nó học chơi chắt chuyền từ đấy. haix, thế mới gọi là trẻ nít... chứ nếu không nó đã không thèm học mà nhảy chồm chồm lên đòi chơi đạp ngựa thay vì mè nheo với ông ngoại bắt ông vót một bộ chắt chuyền thật đẹp mang tới lớp chơi. Có lần nó bị mất cỗ chuyền, thế là nó cả gan trộm bằng sạch đũa ăn cơm của bà ngoại. Nó bị ông ngoại đét mông thật đau. Nó chừa nhưng bù lại Hưng đã làm cho nó một bộ khác, tuy không đẹp bằng bộ cũ nhưng nó thấy thích thú vô cùng. Hưng là người tập cho nó thói quen đọc sách và thói quen đặt những câu hỏi tại sao. Nó thích đọc sách từ đó. Tất cả các loại sách đủ các chủng loại tạp pí lù. Sách nào nó cũng có thể nghiến cót két như một con mọt suốt ngày. Nó thấy sách thật thú vị. Ở trong ấy có thật nhiều điều hay, nhiều điều mới lạ mà nếu không đọc thì thật là phí phạm.Hưng thường gọi nó đi thư viện ở ngoài trung tâm thị trấn. Nó thích báo nhi đồng, thiếu niên tiền phong và điều nó thích nhất là được đọc chung cùng với Hưng. Hic! Thôi, nó vẫn là trẻ con mà. Một hôm, trời vào đầu mùa hạ... nắng rất mỏng manh, từng hạt nắng hiu hắt nhẹ nhõm thả mình trên tán lá phượng già như nói với nó điều gì đó, một điều rằng có thể nó sẽ phải một lần nữa... Xa. Lá xà cừ cũng thế! Cúi mặt, hấp háy lay động tựa hồ như khoảng không bị cô đặc lại trong cái nắng nhạt non nớt và thơ ngây ấy. Hưng nói với nó, rất rõ ràng, rành rọt không giống như Sơn: - Làm bạn với tớ cậu thấy vui không? - Vui - Nó nhặt cánh phượng tiên vừa mới rơi xuống sân trường. - Nhà tớ sắp chuyển sang Bắc Ninh. Tất nhiên, cả nhà, cả tớ. - Thế à? - Nó hỏi ráo hoảnh nhưng trong lòng như sắp khóc- Thế thì đi may mắn nhé! Nó vùng bước chân đi và nó nghe thấy tiếng Hưng vang vang: - Một ngàn năm vẫn là bạn tốt nhất. Tớ sẽ không quên! Nó vẫn bước chân đi, nó có vẻ chưa quen với những cuộc chia li tình bạn. Nó thấy một lần rời xa bạn thân như Sơn đã là đủ. Nó không nghĩ tới một ngày lại phải rời xa bạn thân như thế này. Bây giờ nó lại quay về vị trí xuất phát... nó lại còn lại một mình... phải thế không nhỉ? Những bài toán khó giờ đây nó thấy mình đủ cứng cáp để tranh luận với tất cả mọi người trong lớp nhưng thiếu vắng đi một giọng điệu quen thuộc, nó thấy mọi thứ sẽ nhàm chán lắm. Khúc chắt chuyền vẫn nằm đó, trong hộc bàn thân thương, giờ đây im lặng vì chủ nhân của nó sẽ không chơi chắt chuyền như ngày xưa vì chẳng có ai có thể chơi đủ giỏi và khéo léo để so tài. Đường đi học mỗi ngày đã dài nay lại một lần dài và rộng thêm. Thư viện vốn dĩ đã vắng vẻ nay lại càng cô quạnh hơn, im lìm núp bóng sau hàng sữa già. Nó lại thấy buồn, nó lại thấy cô đơn. Ui trời, nó vẫn còn nhỏ lắm. Nó mới hết lớp 5 thôi mà. Và rồi nó biết Hưng hơn nó 1 tuổi... mãi về sau này... và nó lại mỉm cười... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký của Tử thần...
Top