Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký của Tử thần...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="death00" data-source="post: 94961" data-attributes="member: 130547"><p>Entry...</p><p>... Cứ mỗi khi hắn nói chuyện nó đều xoắn tai hắn thật đau nhưng hắn chẳng phản ứng gì. (không biết là hắn nhường hay là hắn ... sợ nó nhỉ?). Hắn tên Sơn. Bây giờ hắn sắp trở thành kỹ sư cầu đường. Mỗi lần gặp nhau hắn thường trêu nó rằng hắn nhớ những cái xoắn tai của nó ngày xưa. Nó chỉ cười, ngước nhìn khuôn mặt gầy gầy đã sạm đen vì nắng gió. Hắn ngày ấy... chắc là... nhường nó mấy cái xoắn tai.</p><p>Hắn nhỏ con và mê truyện tranh kinh khủng. Nhà hắn giàu. Nó nghĩ thế vì đồ dùng của hắn không bao giờ bị hỏng. Nó chắc toàn đồ tốt. Hắn vẽ đẹp, đặc biệt là các nhân vật trong truyện tranh. Nó thích nhìn hắn mỗi khi hắn vẽ, khuôn mặt tập trung, môi mím chặt nhưng đôi tay uyển chuyển, mềm mại cùng cây bút chì trông điêu luyện vô cùng. Thế rồi một ngày nó dần thích đọc truyện tranh như hắn. Hay mượn truyện tranh của hắn và những cái xoắn tai dường như thưa dần đi.</p><p>Hắn dạy nó vẽ. Nó rất thích. Bây giờ nó vẫn thầm cảm ơn hắn là người đã khai quật lên cái tài này trong nó. Buồn cười, ngày ấy nó chỉ biết đến những truyện tranh của con trai. Đêm về thỉnh thoảng nó vẫn mơ được trở thành dũng sĩ Hesman trừ gian diệt ác hay thấy mình trở thành Sôngôku cưỡi rồng bay lượn trong không gian...</p><p>Ngày ấy nó mới học lớp 4!</p><p>Nó bắt đầu đi học thường xuyên hơn. Những trận đòn của ông ngoại mỗi khi nó trốn học cũng biến mất dần dần... Nó thích tới nhà Sơn. Tới nhà hắn để được đọc truyện và ăn bánh ngọt không mất tiền. Hình như trong trí óc ngây thơ của đứa nhóc 9 tuổi thì như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Đúng như nó nghĩ. Nhà hắn giàu. Phòng của hắn chất đầy truyện tranh. Nó tròn xoe mắt đưa khắp gian phòng rộng lớn. Nó há hốc miệng suýt nữa thì rơi hai hàm răng ra ngoài nếu không nghe thấy tiếng mẹ hắn gọi hai đứa ra ăn dưa.</p><p>Thế rồi nó nghe thấy hắn thỏ thẻ : "tớ sắp phải chuyển trường!"</p><p>Nó vẫn tới trường như mọi khi, vẫn lớp học ấy, vẫn chỗ ngồi thân quen, nhưng nó chỉ còn lại một mình. Nó không thấy buồn. Nó đã biết buồn đâu. Nó móc trong ngăn bàn của hắn ra một đống giấy lộn xộn toàn những tranh vẽ của hắn và có cả chữ nữa. Những từ ngữ được sắp xếp vụng về:</p><p><strong><em>"Con nhóc đanh đá! Mình ghét nó! Sao cô lại bắt chuyển chỗ thế này?"</em></strong></p><p><strong><em>" Mình mới ngoảnh xuống nói chuyện với nhỏ Quỳnh có một lúc mà đã bị con nhóc đó túm tóc. Con nhóc khùng!"</em></strong></p><p><strong><em>" Mình nhìn bài nhóc khùng có xíu mà nhóc lườm nguýt mình thôi rồi! Cái đồ kiết xỉ, ki bo. Người ta làm được đã chả thèm nhìn. Tức quá đi. Nhóc nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn rồi... che bài lại. Hừ! Đồ nhỏ mọn. Không thèm!"</em></strong></p><p><strong><em>"Điên mất! Cục tẩy gôm mẹ mới mua cho mình, con nhóc khùng lại mượn rồi làm rơi mất tiêu. Tìm thấy thì dính đầy đất, bẩn không chịu được! Mình bảo không dùng nữa rồi cho nó luôn. Con nhóc có vậy mà reo lên sung sướng như tá điền được mùa. Thì ra hạnh phúc với nhóc ngốc cũng giản đơn..."</em></strong></p><p><strong><em>"Ôi trời, con nhóc khùng hôm nay tết tóc thành hai bím cụt cụt đi học trông quái quái, cỏ vẻ không hợp với nhóc lắm. <img src="https://cdn.jsdelivr.net/gh/twitter/twemoji@14.0.2/assets/72x72/1f600.png" class="smilie smilie--emoji" loading="lazy" width="72" height="72" alt=":D" title="Big grin :D" data-smilie="8"data-shortname=":D" />"</em></strong></p><p><strong><em>"Con nhóc dở hơi! Sao nó cứ nhìn mình vẽ nhỉ? mất tập trung quá đi! Nhưng thấy vẻ háo hức của con nhóc, mình thấy... hay hay. Không biết nhóc thế nào nếu cũng vẽ được như mình? Hay là mình dạy nhóc khùng vẽ nhỉ?"</em></strong></p><p><strong><em>"Ngày hôm nay xui tận mạng. Mình bị con nhóc khùng xoắn tai tới mấy lần vì tội nói chuyện riêng. Nào mình có nói gì nhiều đâu, chỉ là góp ý với bọn bàn dưới về mái tóc tém cụt ngủn mới của nhóc thôi mà"</em></strong></p><p><strong><em>" Nhóc ngốc hôm nay không đến lớp. Chắc là hôm qua đi học về la cà dọc đường bị ông ngoại biết được cho ăn no đòn."</em></strong></p><p><strong><em>" Mình đứng ngoài ngõ chẳng dám vào nhà nhóc ngốc, nhóc đang ngồi ngoài sân ê a đọc bài gì đó mà mình cũng chẳng rõ. Thỉnh thoảng lại túm lấy chiếc dép lẳng vô con gà cụt đuôi đang bĩnh mông chuẩn bị ị bậy ra sân. Nhóc ngơi học bài, lật đật chạy ra nhặt dép vào. Mấy bận như vậy rồi lầm bầm gì đó đi vào trong nhà. Lúc trở ra thấy nhóc khệ nệ khuân thùng thóc lép ra vườn. Mình chỉ biết phì cười..."</em></strong></p><p><strong><em>"Mình dạy nhóc vẽ. Nhóc rất thích. Chả hiểu sao mình thấy vui vui. Nhóc vẽ khéo lắm nhưng bàn tay nhóc đen đúa lạ kì."</em></strong></p><p><strong><em>"Nhóc hay cười và thích bắt nạt mình kinh khủng. Chắc tại mình hiền, chả bao giờ trả đũa nhóc. Nhưng mình chợt hiểu ra, nếu mình trả đũa nhóc, mình sẽ chẳng bao giờ được nhóc xoắn tai, lườm nguýt nữa. Biết đâu nhóc cũng sợ con trai đánh."</em></strong></p><p><strong><em>" Mình không nói chuuyện riêng nữa cũng chẳng quay ngang quay ngửa như hồi đầu. Bây giờ bên cạnh nhóc minh thấy có nhiều điều thú vị và mới lạ. Những mẩu chuyện không đầu không cuối của nhóc có vẻ như không bao giờ kết thúc. Vẻ mặt hào hứng, thích thú của nhóc, chắc là mình sẽ nhớ lâu lâu..."</em></strong></p><p><strong><em>"Ghét ghê! Mình lại nhìn nhóc ngủ gật nữa rồi. Trời đất! Lại còn chảy nước miếng nữa chứ! May là ngồi bàn chót chứ nếu 2 đứa bị đứng bảng vì tội không chú ý vào bài thì mất mặt chết mất...Nhóc bỗng nhiên mỉm cười... Nụ cười của nhóc trong giấc mơ. Hẳn là mình sẽ nhớ nó lâu lắm..."</em></strong></p><p><strong><em></em></strong></p><p><strong><em>"Mình sắp phải chuyển trường. Nhóc biết được buồn lắm. Lúc ở nhà mình về, nhóc không nói gì, chìa tay đưa trả lại mình cục gôm tẩy hôm xưa nhưng bây giờ rất sạch sẽ và thơm phức. Nhóc nói nhóc không dám dùng. Nhóc ngốc!"</em> <em></em></strong></p><p><strong><em>"Mình nhét toàn bộ đống nhật ký lớp học vào hộc bàn cùng với số tranh vẽ mỗi ngày định tặng cho nhóc. Chỉ hi vọng nhóc sẽ đọc được những dòng này."</em></strong></p><p><strong><em>"Chúng mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Nhóc à! Lời nói cuối cùng... Mình không ghét nhóc...!"</em></strong></p><p><strong><em></em></strong>Nó cất tất cả những tờ giấy cẩn thận vào chiếc hộp bằng gỗ xoan sơn cánh gián mượn tạm của ông ngoại. </p><p>Ngày ấy đã trôi xa lắm....</p><p>Bỗng một ngày nó gặp lại hắn. Sơn. Giữa cái giá lạnh mùa đông và cái nhộn nhịp của phố phường Hà Nội khi Tết sắp về. Nó mỉm cười khi thấy hắn bước bên một cô gái. </p><p>Nó tự nhủ sẽ trả lại những dòng nhật ký của hắn ngày xưa...</p><p>Nó thấy cõi lòng nhẹ bẫng, bồng bềnh như áng mây lãng du. Nó thấy cái lạnh không còn tê tái mà ngọt ngào thấm dần vào linh hồn nào đó nhỏ bé và cô đơn...</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="death00, post: 94961, member: 130547"] Entry... ... Cứ mỗi khi hắn nói chuyện nó đều xoắn tai hắn thật đau nhưng hắn chẳng phản ứng gì. (không biết là hắn nhường hay là hắn ... sợ nó nhỉ?). Hắn tên Sơn. Bây giờ hắn sắp trở thành kỹ sư cầu đường. Mỗi lần gặp nhau hắn thường trêu nó rằng hắn nhớ những cái xoắn tai của nó ngày xưa. Nó chỉ cười, ngước nhìn khuôn mặt gầy gầy đã sạm đen vì nắng gió. Hắn ngày ấy... chắc là... nhường nó mấy cái xoắn tai. Hắn nhỏ con và mê truyện tranh kinh khủng. Nhà hắn giàu. Nó nghĩ thế vì đồ dùng của hắn không bao giờ bị hỏng. Nó chắc toàn đồ tốt. Hắn vẽ đẹp, đặc biệt là các nhân vật trong truyện tranh. Nó thích nhìn hắn mỗi khi hắn vẽ, khuôn mặt tập trung, môi mím chặt nhưng đôi tay uyển chuyển, mềm mại cùng cây bút chì trông điêu luyện vô cùng. Thế rồi một ngày nó dần thích đọc truyện tranh như hắn. Hay mượn truyện tranh của hắn và những cái xoắn tai dường như thưa dần đi. Hắn dạy nó vẽ. Nó rất thích. Bây giờ nó vẫn thầm cảm ơn hắn là người đã khai quật lên cái tài này trong nó. Buồn cười, ngày ấy nó chỉ biết đến những truyện tranh của con trai. Đêm về thỉnh thoảng nó vẫn mơ được trở thành dũng sĩ Hesman trừ gian diệt ác hay thấy mình trở thành Sôngôku cưỡi rồng bay lượn trong không gian... Ngày ấy nó mới học lớp 4! Nó bắt đầu đi học thường xuyên hơn. Những trận đòn của ông ngoại mỗi khi nó trốn học cũng biến mất dần dần... Nó thích tới nhà Sơn. Tới nhà hắn để được đọc truyện và ăn bánh ngọt không mất tiền. Hình như trong trí óc ngây thơ của đứa nhóc 9 tuổi thì như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Đúng như nó nghĩ. Nhà hắn giàu. Phòng của hắn chất đầy truyện tranh. Nó tròn xoe mắt đưa khắp gian phòng rộng lớn. Nó há hốc miệng suýt nữa thì rơi hai hàm răng ra ngoài nếu không nghe thấy tiếng mẹ hắn gọi hai đứa ra ăn dưa. Thế rồi nó nghe thấy hắn thỏ thẻ : "tớ sắp phải chuyển trường!" Nó vẫn tới trường như mọi khi, vẫn lớp học ấy, vẫn chỗ ngồi thân quen, nhưng nó chỉ còn lại một mình. Nó không thấy buồn. Nó đã biết buồn đâu. Nó móc trong ngăn bàn của hắn ra một đống giấy lộn xộn toàn những tranh vẽ của hắn và có cả chữ nữa. Những từ ngữ được sắp xếp vụng về: [B][I]"Con nhóc đanh đá! Mình ghét nó! Sao cô lại bắt chuyển chỗ thế này?" " Mình mới ngoảnh xuống nói chuyện với nhỏ Quỳnh có một lúc mà đã bị con nhóc đó túm tóc. Con nhóc khùng!" " Mình nhìn bài nhóc khùng có xíu mà nhóc lườm nguýt mình thôi rồi! Cái đồ kiết xỉ, ki bo. Người ta làm được đã chả thèm nhìn. Tức quá đi. Nhóc nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn rồi... che bài lại. Hừ! Đồ nhỏ mọn. Không thèm!" "Điên mất! Cục tẩy gôm mẹ mới mua cho mình, con nhóc khùng lại mượn rồi làm rơi mất tiêu. Tìm thấy thì dính đầy đất, bẩn không chịu được! Mình bảo không dùng nữa rồi cho nó luôn. Con nhóc có vậy mà reo lên sung sướng như tá điền được mùa. Thì ra hạnh phúc với nhóc ngốc cũng giản đơn..." "Ôi trời, con nhóc khùng hôm nay tết tóc thành hai bím cụt cụt đi học trông quái quái, cỏ vẻ không hợp với nhóc lắm. :D" "Con nhóc dở hơi! Sao nó cứ nhìn mình vẽ nhỉ? mất tập trung quá đi! Nhưng thấy vẻ háo hức của con nhóc, mình thấy... hay hay. Không biết nhóc thế nào nếu cũng vẽ được như mình? Hay là mình dạy nhóc khùng vẽ nhỉ?" "Ngày hôm nay xui tận mạng. Mình bị con nhóc khùng xoắn tai tới mấy lần vì tội nói chuyện riêng. Nào mình có nói gì nhiều đâu, chỉ là góp ý với bọn bàn dưới về mái tóc tém cụt ngủn mới của nhóc thôi mà" " Nhóc ngốc hôm nay không đến lớp. Chắc là hôm qua đi học về la cà dọc đường bị ông ngoại biết được cho ăn no đòn." " Mình đứng ngoài ngõ chẳng dám vào nhà nhóc ngốc, nhóc đang ngồi ngoài sân ê a đọc bài gì đó mà mình cũng chẳng rõ. Thỉnh thoảng lại túm lấy chiếc dép lẳng vô con gà cụt đuôi đang bĩnh mông chuẩn bị ị bậy ra sân. Nhóc ngơi học bài, lật đật chạy ra nhặt dép vào. Mấy bận như vậy rồi lầm bầm gì đó đi vào trong nhà. Lúc trở ra thấy nhóc khệ nệ khuân thùng thóc lép ra vườn. Mình chỉ biết phì cười..." "Mình dạy nhóc vẽ. Nhóc rất thích. Chả hiểu sao mình thấy vui vui. Nhóc vẽ khéo lắm nhưng bàn tay nhóc đen đúa lạ kì." "Nhóc hay cười và thích bắt nạt mình kinh khủng. Chắc tại mình hiền, chả bao giờ trả đũa nhóc. Nhưng mình chợt hiểu ra, nếu mình trả đũa nhóc, mình sẽ chẳng bao giờ được nhóc xoắn tai, lườm nguýt nữa. Biết đâu nhóc cũng sợ con trai đánh." " Mình không nói chuuyện riêng nữa cũng chẳng quay ngang quay ngửa như hồi đầu. Bây giờ bên cạnh nhóc minh thấy có nhiều điều thú vị và mới lạ. Những mẩu chuyện không đầu không cuối của nhóc có vẻ như không bao giờ kết thúc. Vẻ mặt hào hứng, thích thú của nhóc, chắc là mình sẽ nhớ lâu lâu..." "Ghét ghê! Mình lại nhìn nhóc ngủ gật nữa rồi. Trời đất! Lại còn chảy nước miếng nữa chứ! May là ngồi bàn chót chứ nếu 2 đứa bị đứng bảng vì tội không chú ý vào bài thì mất mặt chết mất...Nhóc bỗng nhiên mỉm cười... Nụ cười của nhóc trong giấc mơ. Hẳn là mình sẽ nhớ nó lâu lắm..." "Mình sắp phải chuyển trường. Nhóc biết được buồn lắm. Lúc ở nhà mình về, nhóc không nói gì, chìa tay đưa trả lại mình cục gôm tẩy hôm xưa nhưng bây giờ rất sạch sẽ và thơm phức. Nhóc nói nhóc không dám dùng. Nhóc ngốc!"[/I] [I] "Mình nhét toàn bộ đống nhật ký lớp học vào hộc bàn cùng với số tranh vẽ mỗi ngày định tặng cho nhóc. Chỉ hi vọng nhóc sẽ đọc được những dòng này." "Chúng mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Nhóc à! Lời nói cuối cùng... Mình không ghét nhóc...!" [/I][/B]Nó cất tất cả những tờ giấy cẩn thận vào chiếc hộp bằng gỗ xoan sơn cánh gián mượn tạm của ông ngoại. Ngày ấy đã trôi xa lắm.... Bỗng một ngày nó gặp lại hắn. Sơn. Giữa cái giá lạnh mùa đông và cái nhộn nhịp của phố phường Hà Nội khi Tết sắp về. Nó mỉm cười khi thấy hắn bước bên một cô gái. Nó tự nhủ sẽ trả lại những dòng nhật ký của hắn ngày xưa... Nó thấy cõi lòng nhẹ bẫng, bồng bềnh như áng mây lãng du. Nó thấy cái lạnh không còn tê tái mà ngọt ngào thấm dần vào linh hồn nào đó nhỏ bé và cô đơn... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký của Tử thần...
Top