Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký của Tử thần...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="death00" data-source="post: 94957" data-attributes="member: 130547"><p>Entry...</p><p>Sinh ra trong sự mong mỏi của cả đại gia, nó thấy hãnh diện ghê lắm. Từ những năm xa xưa, khi những cặp vợ chồng cưới nhau 3-4 năm chưa thấy "tin vui", nó nghĩ chắc thày u nó vào dạng hiếm... Nó thấy thương u nó, tý nữa thì u nó phải mang cau đi hỏi lẽ cho chồng. Nó thấy sống mũi cay cay... nhưng rồi nó cũng quên đi...</p><p> Nó cứ vậy lớn lên từng ngày. Nó ở với ông bà ngoại, thày u nó vẫn đang bận bịu ghê lắm. Thày nó đang đi học tận thủ đô, u nó lại đang đi học trung cấp ở trung tâm thành phố, nó thấy thiếu hơi ấm của cha mẹ. Đôi lúc nó cũng thấy tủi thân và buồn bã nhưng ông bà ngoại thương nó, cưng nó nhất nhà. Nó là cháu gái đầu tiên của ông bà mà lại. Nó thấy mình thật hạnh phúc khi được yêu thương.</p><p> Nó rất thông minh. Ông ngoại bảo thế! Nó phổng mũi cười tươi nhưng rồi lại mếu máo khóc um lên mỗi khi không thuộc bài, không thuộc mặt chữ. Nó biết thạo tiếng việt, ông ngoại bắt nó học chữ Nho. học Tam tự kinh. Nó lười...ông ngoại lại quất roi vào mông đau điếng. Nó ghét học chữ Nho, nó lại không được đi học mẫu giáo như các bạn... bà ngoại thương nó, gàn ông bảo thời học chữ Nho của ông đã xa lắm rồi, bây giờ chẳng còn ai học nữa. Con nít con nôi, mới tý tuổi đầu đã bắt học lắm thứ chữ nghĩa lại đang tuổi ăn tuổi chơi. Bà ngoại nựng nó, ôm nó vào lòng khi thấy đôi mắt nó rưng rưng đỏ hoe sau trận đòn của ông ngoại.</p><p></p><p> Ngày ấy chắc đã xa...</p><p> Khi nó lớn, học tới bài thơ về ông đồ già<strong></strong></p><p><strong><em> Mỗi năm hoa đào nở </em></strong></p><p><strong><em> Lại thấy ông đồ già</em></strong></p><p><strong><em> Bày mực tàu giấy đỏ</em></strong></p><p><strong><em> Bên phố đông người qua</em> </strong></p><p>nó lại khẽ khàng rơi nước mắt...</p><p> <strong><em>Giấy đỏ buồn không thắm</em></strong></p><p><strong><em> Mực đọng trong nghiên sầu</em></strong></p><p><strong><em></em></strong>Nó bắt đầu biết đến nỗi niềm hoài cổ pha chút tiếc nuối xa xăm của những con người giống như ông ngoại. Những kiếp người sống dưới sự chuyển mình dữ dội của thời đại và những xáo trộn vô hình của cuộc đời. Đó dường như là cái ngoảnh đầu về quá khứ nhưng bàn chân cứ bước về hiện tại thành thử cứ day dứt không hiểu mình đang đi về nơi đâu...</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="death00, post: 94957, member: 130547"] Entry... Sinh ra trong sự mong mỏi của cả đại gia, nó thấy hãnh diện ghê lắm. Từ những năm xa xưa, khi những cặp vợ chồng cưới nhau 3-4 năm chưa thấy "tin vui", nó nghĩ chắc thày u nó vào dạng hiếm... Nó thấy thương u nó, tý nữa thì u nó phải mang cau đi hỏi lẽ cho chồng. Nó thấy sống mũi cay cay... nhưng rồi nó cũng quên đi... Nó cứ vậy lớn lên từng ngày. Nó ở với ông bà ngoại, thày u nó vẫn đang bận bịu ghê lắm. Thày nó đang đi học tận thủ đô, u nó lại đang đi học trung cấp ở trung tâm thành phố, nó thấy thiếu hơi ấm của cha mẹ. Đôi lúc nó cũng thấy tủi thân và buồn bã nhưng ông bà ngoại thương nó, cưng nó nhất nhà. Nó là cháu gái đầu tiên của ông bà mà lại. Nó thấy mình thật hạnh phúc khi được yêu thương. Nó rất thông minh. Ông ngoại bảo thế! Nó phổng mũi cười tươi nhưng rồi lại mếu máo khóc um lên mỗi khi không thuộc bài, không thuộc mặt chữ. Nó biết thạo tiếng việt, ông ngoại bắt nó học chữ Nho. học Tam tự kinh. Nó lười...ông ngoại lại quất roi vào mông đau điếng. Nó ghét học chữ Nho, nó lại không được đi học mẫu giáo như các bạn... bà ngoại thương nó, gàn ông bảo thời học chữ Nho của ông đã xa lắm rồi, bây giờ chẳng còn ai học nữa. Con nít con nôi, mới tý tuổi đầu đã bắt học lắm thứ chữ nghĩa lại đang tuổi ăn tuổi chơi. Bà ngoại nựng nó, ôm nó vào lòng khi thấy đôi mắt nó rưng rưng đỏ hoe sau trận đòn của ông ngoại. Ngày ấy chắc đã xa... Khi nó lớn, học tới bài thơ về ông đồ già[B] [I] Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua[/I] [/B] nó lại khẽ khàng rơi nước mắt... [B][I]Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu [/I][/B]Nó bắt đầu biết đến nỗi niềm hoài cổ pha chút tiếc nuối xa xăm của những con người giống như ông ngoại. Những kiếp người sống dưới sự chuyển mình dữ dội của thời đại và những xáo trộn vô hình của cuộc đời. Đó dường như là cái ngoảnh đầu về quá khứ nhưng bàn chân cứ bước về hiện tại thành thử cứ day dứt không hiểu mình đang đi về nơi đâu... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật ký của Tử thần...
Top