Nhật ký của một cậu bé có ba mẹ chia tay
Ngày... tháng...
Đi học về, bà Năm giúp việc ra mở cổng. Vừa bước vào nhà, mình chợt khựng lại vì nghe tiếng ồn ở phòng khách, bà Năm khẽ đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Bạch Công Tử
(Tặng T.)
Chậc, ba mẹ lại cãi nhau nữa rồi. Mình thở dài và lặng lẽ đi lên phòng. Cãi nhau vốn là chuyện thường ngày của ba mẹ. Nếu vắng nhà thì thôi, mà hễ gặp nhau là ba mẹ lại có chuyện ầm ĩ. Mình buồn bã khép cửa phòng lại rồi bước tới nằm vã trên gường.
Ba là một doanh nhân thành đạt, ba làm ra nhiều tiền và giao thiệp rất rộng. Ba ít có mặt ở nhà vì luôn bận rộn, thường ra nước ngoài công tác, rồi đi tiếp khách, chơi tennis, bù khú với mấy cô chân dài. Tuy nhiên, hàng tháng ba vẫn luôn chu cấp tiền bạc dư giả cho cả nhà. Mẹ thì thích chưng diện, thường tụ tập với các quý bà gầy sòng, hoặc đi shopping, nhảy đầm, đàn đúm để tìm vui. Mọi việc trong nhà đã có bà Năm. Có nhiều đêm mẹ say khướt về đến nhà gần sáng cứ thế lăn đùng ra sofa mà ngủ.
Bà Năm dọn cơm cho mình ăn, nhưng mình nuốt không vô...
Ngày... tháng...
Nhiều lần có ba mẹ ở nhà, mình hớn hở chạy lại khoe điểm 10, nhưng mẹ thì thờ ơ, còn ba chỉ khen lấy lệ làm mình tiu nghỉu. Mỗi lần về ba đưa cho mình một xấp tiền để tiêu xài, nhưng không hỏi han gì. Mình có học giỏi hay dở, có đau bệnh thì ba mẹ cũng ít quan tâm. Mình rất tủi thân, với cảm giác bị bỏ rơi, chỉ biết vùi đầu vào học. Ba mẹ đi vắng suốt ngày, trong nhà chỉ có bà Năm giúp việc nên mình phải tự lo cho bản thân. Có lẽ ba mẹ nghĩ rằng, cho tiền và lo vật chất đầy đủ cho con cái là xong bổn phận. Mình chỉ cần sự quan tâm, chăm sóc của ba mẹ thôi.
Những người xung quanh thấy nhà mình giàu có, đều nghĩ là mình sung sướng lắm, nhưng họ đâu hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng mình. Từ nhỏ mình đã không cảm nhận được thế nào là một gia đình hạnh phúc. Nhìn bạn bè trang lứa được cha mẹ thương yêu, gia đình đầm ấm, mình thèm khát biết bao. Mình luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong ngôi biệt thự lạnh lẽo, trống vắng này. Mình ôm chú Cún cưng vào lòng vuốt ve nó: BinBin ơi, em có hiểu được nỗi buồn của anh không?
Ngày... tháng...
Ngoài thời gian ở trường là mình chui vào phòng riêng, chứ ít đi ra ngoài chơi. Mình không có đứa bạn thân nào. Trong nhà giống như một "địa ngục", ba mẹ cãi nhau như cơm bữa. Mình sợ gặp mặt ba mẹ, sợ đối diện với họ. Học bài xong, mình đọc truyện, nghe nhạc, xem phim, chơi games, online... để thư giãn và làm bạn với một chú chó Bắc Kinh xinh xắn. Căn phòng là thế giới riêng của mình, nhưng dù được ba trang bị đầy đủ tiện nghi, nó vẫn không đem lại cho mình niềm vui và cả nụ cười. Không biết mình đã đánh mất sự hồn nhiên và vô tư từ bao giờ?
Chiều nay đang ngồi học bài, nhìn ra cửa sổ trời đang chuyển mưa, gió thổi mạnh, mây đen kéo đến, mang theo nỗi buồn mênh mông xâm chiếm lấy mình. Ngoài trời bắt đầu mưa gió bão bùng kèm theo tiếng sấm sét vang rền, mình sợ quá chạy ù lên giường kéo chăn đắp kín người. Gió mưa bên ngoài cũng giống như trong lòng mình đang mưa gió tơi bời...
Ngày... tháng...
Hôm nay ba mẹ lại cãi nhau dữ dội. Cả hai xưng hô mày-tao với nhau, còn miệng phát ra những lời không-thể-nào-tưởng-tượng dành cho nhau làm mình ngỡ ngàng. Nghe mẹ chì chiết là ba đang sống chung với một cô gái trẻ đẹp, nó chỉ làm tiền ba thôi. Người lớn thật phức tạp. Nhưng mình không hiểu được, ba mẹ đều là trí thức, có địa vị xã hội, sao lại sử dụng những từ ngữ "hàng tôm hàng cá". Mình thất vọng ghê gớm. Con ghét ba mẹ!
Buồn. Mình đi lang thang ngoài phố. Ở nhà chán quá. Mình rất đau khổ vì những mâu thuẫn và bất đồng gay gắt giữa ba mẹ. Mình không nhớ sự rạn nứt của cả hai bắt đầu từ bao giờ, nhưng có lẽ đã lâu lắm rồi, và nó ngày càng âm ỉ cháy, chỉ chờ dịp là sẽ bùng nổ, vỡ tan. Mình chợt nghĩ: Sao mình lại sinh ta trên cõi đời này. Phải chi ba mẹ đừng tạo ra mình thì sẽ tốt biết mấy...
Ngày... tháng...
Đêm qua ngủ thấy được đi chơi cùng với ba mẹ rất vui, mình vô cùng hạnh phúc. Lần đầu tiên mình có được nụ cười trọn vẹn. Nhưng khi giật mình tỉnh giấc mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ, tay đang ôm chú gấu nhồi bông lớn. Được sống trong mái ấm gia đình hạnh phúc vẫn luôn là mơ ước cháy bỏng của mình. Ở chung trong một nhà, nhưng ba mẹ như hai người xa lạ. Mình được biết trước đây ba lấy mẹ không vì tình yêu, ba đang cố gắng làm tròn trách nhiệm.
Hôm nay là Tết Trung Thu, ba đem về nhà bao nhiêu là bánh ngon. Mình rất muốn chạy lại ôm ba, muốn được trò chuyện nhiều với ba, nhưng mình không dám, vì sợ ba. Ba về được một lúc rồi lại vội vã ra đi. Nhiều lúc mình tự hỏi, không biết mình có phải là con ruột của ba mẹ không nhỉ?
Buổi tối người lớn đều vắng nhà, chỉ có một mình mình, nhưng mình đã quá quen với chuyện ở nhà một mình. Mình có cảm giác căn nhà rộng như càng rộng hơn, nên bật đèn sáng khắp nhà để bớt sợ. Mình bày mâm cỗ ra đón Trung Thu cùng với BinBin, nào là bánh thập cẩm, bánh dẻo, bánh đậu xanh... và nước ngọt. Và đốt thật nhiều nến. Mình rất muốn ba mẹ làm lành với nhau, để vợ chồng, con cái quây quần vui vẻ bên nhau. Ngồi vừa ăn bánh vừa ngắm những ngọn nến hồng đang lung linh. Ước gì...
Ngày... tháng...
Đang ngủ trưa, mình chợt giật mình tỉnh giấc vì nghe dưới nhà có tiếng quát tháo của ba, tiếng khóc bù lu bù loa của mẹ, cùng tiếng chén đĩa vỡ. Mình liền chạy xuống xem chuyện gì xảy ra. Ba mẹ đang "thượng cẳng tay, hạ cẳng chân" với nhau, chửi rủa nhau thậm tệ. Ba có bằng chứng mẹ ngoại tình, còn mẹ ngoa ngoắt: "Ông ăn chả thì bà ăn nem". Cha giận dữ văng tục luôn miệng, nhìn ba như con hổ dữ. Còn mẹ thì la khóc, tru tréo. Ba mẹ lao vào cấu xé lẫn nhau như kẻ thù. Một cảnh tượng thật kinh khủng!
Mình sợ quá cứ đứng như trời trồng. Ôi sao ba mẹ lại đối xử với nhau như thế, hai người là vợ chồng cơ mà? Mình không có khóc, mà sao nước mắt cứ chảy dài trên hai má. Mình thất thiểu trở lên phòng, ngồi bịt xuống đất dựa lưng vào tường, hai tay ôm mặt thổn thức, nước mắt nhạt nhòa:
- Ông trời ơi, sao đời con lại bất hạnh thế này!
Ngày... tháng...
Hồi sáng mẹ đưa cho ba tờ đơn, ba liền ký vào mà không suy nghĩ, cả hai đã quyết định ly dị. Mình vừa được nhận phần thưởng học sinh giỏi trong năm học, nhưng niềm vui lập tức tan biến. Mình không ngờ chuyện này lại xảy ra sớm như vậy. Mình thực sự bị sốc. Thế là hết! Hồi chiều ba mẹ ngồi lại để phân chia tài sản và tranh cãi việc mình sẽ sống với ai. Khuya người lớn đã ngủ nhưng mình vẫn thức, nghĩ đến ngày mai ba mẹ mỗi người một nơi mà nghe lòng nhói buốt. Mình thấy hụt hẫng. Ai xui tan tác cảnh nhà? Mình đã khóc hết nước mắt. Ba mẹ ơi, con chỉ mới có chừng ấy tuổi đầu, nào có tội tình gì?
Ngày ba mẹ ra tòa mình sẽ trốn không đến dự, vì không chịu nổi sự thật phũ phàng. Và mình cũng nhất quyết không sống chung với ai cả. Ba mẹ đều ích kỷ, chỉ lo tìm niềm vui cho riêng mình mà không hề nghĩ đến cảm nhận của con cái. Mình sẽ tập sống tự lập bằng tiền cấp dưỡng của ba mẹ, sẽ lập ra "kế hoạch" cho tương lai để bắt đầu một cuộc sống mới, tạm biệt những tháng ngày u ám đã qua, dẫu biết rằng con đường phía trước nhiều chông gai. Mình sẽ cố gắng học hành để sau này là người có ích cho xã hội, mở lòng ra với mọi người, trở thành một thiếu niên mạnh mẽ, vững vàng hơn trong cuộc sống...
9/2008
Bạch Công Tử
Bạch Công Tử