Nhật ký Cầu vồng

Vũ Cầm

New member
Xu
0
Nơi đây

13.00pm ngày...thàng ....năm....

Một giọt, hai giọt....cơn mưa mùa hạ ào tới nhanh và dữ dội . Vẫn là cơn mưa thôi nhưng đã khác xưa rồi. Mưa làm tôi nhớ tới Rain - tên người bạn thân của tôi - người đã mang đến cho tôi hai từ: hạnh phúc và cũng là người cho tôi biết đến 2 chữ : khổ đau. Ngày tôi quen Rain là một ngày mưa mùa hạ 4 năm trước . Cơn mưa như định mệnh sắp đặt tôi và Rain cùng trú mưa dưới một mái hiên vắng rồi chúng tôi quen nhau, trở thành những người bạn thân và để tôi chợt nhận ra trong tim mình đã in sâu hình ảnh Rain từ thuở nào. Thời gian như gió cuốn , năm tháng đã trôi qua mang theo tình yêu đơn phương trong lòng tôi chưa 1 lần được nói, chưa 1 lần dám nói. Và rồi, hôm nay đây, ngày tôi sắp phải mang tình yêu ấy sang 1 đất nước cách Việt Nam cả 1 vòng trái đất, có thể sẽ không còn trở lại. Mang hết can đảm và tình yêu tôi đã cầm bút lên viết những dòng cuối cùng cho người tôi yêu. Lại là 1 bức thư sẽ chẳng bao giờ đến tay người nhận như những bức thư trước mà thôi. Dù tôi đã viết rất nhiều, nhét đầy trong 1 hốc nhỏ trong thư viện- cái nơi quen thuộc của 2 đứa nhưng mà biét làm sao khi tôi chỉ là đơn phương, khi nhìn vào tình bạ của chúng tôi và khi nhìn Rain bên người con gái khác. Rồi tôi sẽ đi xa nơi đây nhưng tình yêu đơn phương ấy vẫn còn nằm mãi ở đây cùng những bức thư ở nơi mà vẫn có 1 người qua lại. ...

[ Ngày ...tháng....năm....


Lại là 1 bức thư nữ sẽ không bao giờ đến tay cậu Rain ạh nhưng mà tớ vẫn cứ muốn viết. Lúc này khi tớ đang viết những dòng thư này thì ngoài những ô cửa kính kia trời đang mưa to lắm. Vẫn là cơn mưa như 4 năm về trước thôi nhưng mà sao tớ cảm thấy buồn và xa lạ quá, không phải là cơn mưa định mệnh mà ông trới đã cho chúng ta gặp nhau nữa. Có lẽ ông trời đang rơi nước mắt hộ cho tớ vì chỉ 1 ngày nữa thôi, tớ sẽ đi xa nơi đây, xa cậu mãi mãi. Tớ ko nói cho cậu biết tớ sẽ đi xa, vì tớ ko muốn phải thấy cậu buồn. Điều mà tớ muốn nhìn mỗi ngày khi đến trường, khi gặp nhau là nụ cười của cậu. Nó cứ làm tim tớ đập mạnh hơn và rộn ràng hơn vậy. Ngồi bên cạnh 3 năm vs vai trò là 1 đứa bạn cùng bàn của cậu , được bên cậu mỗi lúc vui buồn như 1 đứa bạn thân chí cốt và biết trong lòng cậu vẫn có 1 vị trí quan trọng cho tớ, đáng ra đó là điều nên vui nhưng tại sao tớ vẫn thấy buồn. Tại vì tớ ko muốn bên cậu chỉ như 1 người bạn thân, tại vì tớ muốn cậu coi tớ là 1 người đặc biệt nhất, tại vì tớ muốn vị trí của tớ trong lòng cậu là nơi con tim. Bên cậu đã lâu tớ cũng đã được thấy những cuộc tình của cậu. Cậu là 1 hotboy biết bao nhiêu đứa con gái theo đuổi và cậu cũng đã có bao nhiêu bạn gái. Mỗi lần cậu đến và thao thao bất tuyệt kể cho tớ nghe những kỉ niệm vui vẻ của cậu cùng vs ai kia hay những lúc cậu khoe vs tớ rằng cậu có bạn gái mới và cô ấy xinh xắn dễ thương vs mái tóc màu hạt dẻ hay cố ấy rất duyên vs chiếc răng khểnh hoặc đại loại như thế, ...cậu có biết lòng tỡ tan nát như thế nào không. Cái cảm giác là người mình thích ngay bên cạnh mà tâm trí lại đang hướng về 1 người con gái khác làm tớ đau đến điên dại, tê liệt, thế mà tớ vẫn phải cười, vẫn phải gật đầu tán thành về những lời khen ấy. Rồi những cuộc hẹn hò của cậu mà tớ là người ko thể thiếu vs vị trí quan trọng là bạn thân của cậu khiến tớ muốn biến mất khỏi thế giới này mãi mãi. Những lúc ấy phải nhìn cậu vui vẻ, hạnh phúc bên người khác, nói những lời như mật mà tớ chưa 1 lần được nghe. Nghe cậu nói khiến tim tớ như vỡ tung ra. Có 1 lần cậu đã rủ tớ đi xem phim chung vs Wind- bạn gái mới của cậu . Trong rạp chiếu phim bóng tối như muốn xâm chiếm con người ta , tớ đã chỉ ngồi đó nhìn cậu cười nói , quan tâm đến Wind ...và khóc. Tớ khóc nhiều đến nỗi, tớ đã phải lấy tay ngăn ko cho bản thân ko nấc lên thành tiếng. Khi đã ra khỏi rạp chiếu phim , cậu đã hỏi tớ vì sao lại khóc. Tớ đã nói rằng vì phim cảm động quá dù cho đó là phim hành động gay cấn. Câu trả lời ngớ ngẩn ấy đã biến tớ thành con ngốc trước mặt Wind nhưng mà cậu thì cứ như chẳng có gì vậy. Wind đã nhìn tơ cười khẩy như hiểu tình cảm tớ dành cho cậu là gì vậy , và đã cố tỏ ra thân mật trước mặt tớ. cậu có biết rằng lúc ấy, tớ chỉ muốn kéo cậu lại phía mình, gục vào bờ vai cậu mà khóc nhưng tớ đã kìm nén và nói rằng tớ có việc phải về trước. Và cơn mưa rào đã đổ ập xuống đầu tớ khi tớ chỉ rời cậu chưa đầy 5', tớ đã đi mãi trong cơn mưa ấy để mặc cho những hạt mưa tật vào mặt đau rát. Nước mưa hòa lẫn nước mắt mặn lắm cậu biết ko ! Tớ đã đi như thế cả mấy tiếng đồng hồ khóc đến nỗi mắt sưng húp. Tớ bị ốm nặng, liệt giường. Cậu đến thăm tớ cùng vs 1 cô bạn gái mới ko phải Wind. Tớ rất mệt nên đã tức giận vs cô bạn của cậu lúc đó . Vậy mà cậu đã làm gì? Cậu đã mắng tớ và đuổi theo cô bạn cố bạn gái kia bỏ mặc tớ dù cho tớ ko phải là người sai.Lúc đó thì tớ đã chẳng còn nước mắt nữa rồi. Sau ngày hôm ấy tớ đã đến lớp và cố như ko quen biết cậu. Ken lớp bên cạnh đã xin quen tớ , tớ dã đồng ý để thử thay thế cậu. Nhưng dù tớ có cố đến đâu, ở bên ai thì tớ chỉ hướng về mỗi cậu mà thôi. Cậu đã thấy tớ ở bên người khác, nhưng cậu cũng chẳng có phản ứng gì làm cho tia hi vọng cuối cùng của tớ cũng vụt tắt rồi.

Trong quán trà sữa quen thuộc, tớ- Sunny và cậu- Rain đã ngồi đối diện vs nhau chỉ trong im lặng . Tớ ngồi đây, cậu ngồi đó khoảng cách chỉ là 1 chiếc bàn nhỏ thôi mà sao thấy xa xôi như 1 vòng trái đất. Sau bao chuyện đã xảy ra quanh tình bạn của chúng ta , tình yêu đơn phương tớ ko dám hé lộ, tớ đã nhận ra :tớ là nắng (Ánh Dương) sẽ chẳng bao giờ ở bên cạnh mưa (Vũ) là cậu được. Có cậu sẽ ko có tớ, có tớ sẽ ko có cậu. Tuy chúng ta là gì đó quan trọng của nhau nhưng mà chẳng thể chung 1 bầu trời được. Tớ phải đi , gửi lại cho cậu tình yêu của tơ. Tạm biệt!
P/S: Có 1 điều tớ muốn nói vs cậu, 1 điều đã rất nhiều lần t muốn nói và cũng chính là điều đã cào xé trái tim tớ, 1 lần thôi nhé: I luv you....]

****


Nơi đó , 1Am


Chiều qua , Sue gọi điện cho tôi và báo cho tôi biết rằng, Sunny sắp đi du học và có thể định cư luôn bên ấy, tại sao lại ko báo cho tôi biết. Tôi là bạn thân nhất của SUnny. Điều này khiến tôi đau khổ, trái tim như bị ai xiết chặt vậy. Cuối cùng điều tôi ko muốn cũng đã đến , SUnny đã sắp rời xa tôi đến một nơi xa...rất xa...cách tôi cả nửa vòng trái đất. Tôi đã để vuột mất ng con gái tôi yêu trong đời . Điều mà tôi hối hận hơn là đã chưa 1 lần nói tiếng yêu vs ng ấy, đã làm người ấy đau lòng vì tôi. Những bức thư em viết để nơi thư viện - cái nơi bí mật của chúng ta , tôi đều đã đọc, chỉ mới hôm qua thôi. Dường như định mệnh đã kéo tôi và em đến vs nhau nhưng lại bắt chúng tôi phải xa nhau mãi mãi, nhất là thời khắc này đây, cái lúc mà em đã muốn rời bỏ tôi thì tôi mới đọc được những lời của trái tim em. Hay có lẽ cuộc đời đã cho tôi quả báo vì trước đây khi em bên tôi , tôi đã ko biết quý trọng mà giữ lấy em. đã để em phải chịu nhiều đau khổ. 4 năm kể từ ngày quen em trong chiều mưa hôm ấy, 4 năm em đã bên tôi mà phải giữ chặt lấy tình yêu đơn phương thì cũng là 4 năm ở trong tim tôi chỉ có em ngự trị. Thế mà đến tận hôm nay tôi mới biết ko phải chỉ có mình tôi yêu em trong lặng câm. Chỉ trách tại sao khi xưa còn em trong đời lại ko dám nói ra những lời mà trong lòng tôi luôn gào thét. Đọc những bức thư ấy mà trái tim tôi còn đau hơn ngàn lần em, tôi đã chạy như điên dại trong cơn mưa lạnh lẽo tìm em, gọi cho em cả trăm cuộc nhưng đáp lại tôi chỉ là giọng nói vô cảm của đầu dây bên kia: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...".

Bây giờ thì tôi đã biết được vị mặn của nước mắt cay xót của nước mắt hòa lẫn vào mưa là như thế nào, đã biết ngày xưa ấy cảm giác của em như thế nào....là tại tôi. Cái giờ phút 2 ta xa nhau càng lúc càng gần theo tiếng tích tắc của đồng hồ vậy mà tôi ko thể liên lạc được vs em. Không gặp được em chỉ 1 lần nữa thôi. Trước đây, khi em còn bên tôi như bóng dáng của 1 người bạn thân, tôi đã kể cho em nghe biết bao mối tình của tôi, đưa em đi trong những cuộc hẹn cùng tôi, chỉ để tìm trong mắt em 1 ánh ghen nhưng mà em vốn làm người hiền lành nên ko nói. Nhiều lần em k phản úng như thế càng làm tôi ngỡ tình yêu của mình dành cho em là đơn phương mà thôi. Mỗi lần như thế, tim tôi dường như ngừng đập. CÁi ngày tôi và em cùng đi xem phim ấy , trong bóng tối của rạp chiếu phim tôi đã lắng nghe tiếng nấc nhẹ mà em có giấu đi ở hàng ghế ngay trên tôi. Tôi đã ko nghĩ 1 bộ phim hành động hài lại khiến em cảm động đến rơi nước mắt như thế. Nhưng mà tôi đã ko biết sau những giọt nước mắt ấy là trái tim đang tan nát của em. Nhìn đôi mắt vẫn dịu dàng long lanh nhìn tôi mỗi ngày ấy sưng mọng lên như thế tôi rất đau lòng . Rồi em bỏ đi khi thấy Wind khoác tay tôi, tôi đã buồn vì nghĩ em đi để chúng tôi được riêng tư. Tại sao lúc ấy em ko giữ tôi lại, tại sao ko ôm lấy tôi để dựa vào vai tôi mà khóc. Tại sao lại để người con gái khác kéo tôi đi khỏi em? Sao em ko làm những gì mà mình nghĩ khiến giờ đây 2 ta trái ngang như thế này.
Em đi trong cơn mưa ấy, nếu em quay lại 10 bước thôi thì em cũng sẽ thấy thôi đang đi trong cơn mưa ấy cùng em. Tôi đã từ chối WInd đê theo em từng bước chân. Tôi đã rất muốn chạy đến che cho em khỏi ướt nhưng tôi ko đủ dũng cảm. Em đứng đó, tôi đứng đây, gần nhau chỉ trong gang tấc mà tôi ko thể chạm vào em. Tôi đứng dưới mưa. mặc cho cơn mưa nặng hạt đổ ầm ầm xuống đầu, nhìn em ngồi đó cả mấy tiếng đồng hồ mà lòng như có hàng ngàn mũi tên đâm xuyên. Và em đổ bệnh, tôi đã cùng cô em họ đến thăm em. Nhưng khi tôi chưa kịp giới thiệu thì em đã đuổi chúng tôi về. Dù rằng muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cho em nhưng tôi bắt buộc phải đuổi theo em họ.
Ngày hôm sau , em đến lớp vs vẻ mặt đỏ lựng chưa khỏi , cái khoảnh khắc thấy em tôi đã vui như được gặp thiên thần trên trời xuống vậy. Em dã nhìn tôi, chỉ 1 thoáng rồi lại quay đi, ánh mắt lạnh lùng làm lòng tôi se sắt. Em xin chuyển chỗ, đổi số điện thoại, ko đến những nơi quen thuộc mà tôi và em thường hay gặp gỡ- cứ như em muốn cắt đứt mọi liên lạc vs tôi vậy. Có lẽ là em đã rất giận. Ngoài lúc được gặp em, được nhìn em mỗi ngày ở lớp thì em đã biến mất ko một tăm hơi. và tôi nghe thấy mọi người kháo nhau rằng em đang quen Ken_ lớp trưởng lớp bên. Tin ấy làm tôi chết lặng. tôi biết tôi đã mất em rồi. Người con gái tôi yêu thầm lặng đã bị 1 đứa con trai khác cướp mất. Những ngày ko em tôi như điên cuồng dấn thân vào rượu, cúp học, đánh nhau. Hình ảnh em, nụ cười em, ánh mắt em hiện về trong những cơn say vs men rượu làm tôi càng nhớ em đến phát điên. Và càng cố quên em bao nhiêu thì tôi càng phát hiện ra tôi nhớ em, yêu em nhiêu hơn thế. Tưởng chừng tôi đã gần chết đi trong những ngày em bên cạnh ai mà ko phải là tôi. Rồi em chia tay vs hắn về bên tôi chỉ như 1 người bạn bình thường thôi. Tôi vui đến khóc. Chỉ là những câu xã giao lạnh lùng em nói vs tôi những khi ngồi trong lớp mà đã làm mọi thứ quanh tôi đều trở lên tươi đẹp, đầy ánh nắng như tên em vậy. Và em đã nói rằng tôi và em sẽ ko thể ở bên nhau như mưa vs nắng nhưng mà em biết ko, mưa và nắng vẫn có thể ở bên nhau khi có cầu vồng 7 sắc thắm tươi. Em và tôi cũng sẽ vậy. Tôi biết rằng tôi đã suýt mất em 1 lần, tôi ko thể để em rời xa tôi thêm 1 lần nữa. Thà mất em 1 lần duy nhất còn hơn là phải mất em mãi mãi trong đời... Phải, tôi sẽ cho em biết tôi yêu em đến thế nào...

****


" Từ lâu anh chỉ xem chúng ta như đôi bạn thân nhưng trong thật tâm em vẫn mong được nhiều hơn thế..."

Tiếng nhạc chờ đã quá quen thuộc vs Vũ từ lâu. Vũ đã nhiều lần bắt nhỏ bạn thân - Ánh Dương đổi bài này vì cả nhạc chuông và nhạc chờ đều cùng 1 bài chán òm nhưng giờ thì Vũ đã biết được lí do vì sao cô ấy lại để nhạc chuông như vậy . Nhưng đó ko phải là đáng quan tâm hiện giờ đối vs 1 tên như đang ngồi trên đống lửa như Vũ. Cả ngày hôm nay nó đã gọi cho Ánh Dương cả trăm lần mà ko thấy nhấc máy, còn bây giờ đang hứng khởi được chút ít vì nghe được bản nhạc chờ nhưng mà chút hi vọng nhỏ nhoi của nó cũng bị dập tắt luôn khi ko thấy Dương bắt máy. Một cuộc, 2 cuộc đến cả trăm cuộc gọi nhỡ. Có lẽ Dương đang cố trốn tránh nó. Cái đầu của Vũ như đang muốn nổ tung. Dù nói gì đi nữa thì Vũ cũng tự nhủ vs bản thân ko thể để mất người con gái này thêm 1 lần nào nữa. Vì vậy phải làm bất kì điều gì thì nó cũng sẽ làm để giữa Dương ở lại. Gọi điện chán ko được nó chuyển sang nhắn tin. có thể Dương ko nghe điện thoại nhưng chắc Dương sẽ đọc tin nhắn của nó. Nghĩ thế, nó quơ vội lấy cái phone bấm ầm ầm muốn bật cả bàn phím ra ngoài, send cho Dương cái tin nhắn mùi mẫn, khổ sở: "Cậu làm ơn đừng im lặng như thế có được ko hả? Nghe điện thoại của tớ đi, làm ơn! Cậu có biết tớ lo lắng lắm ko . Nếu hôm qua tớ ko đến thư viện ở chỗ quen thuộc của chúng ta , nếu như tớ ko phát hiện ra những bức thư cậu viết , nếu như Sue ko gọi điện cho tớ báo cho tớ biết cậu ngày mai sẽ đi du học sang Mỹ thì tớ sẽ trở thành 1 tên ngốc, sẽ để mất cậu mãi mãi..."

*******


Sau tận 2 tiếng đồng hồ để gột sạch bụi ....đường trên người, Ánh Dương mới lọ mọ bước ra khỏi phòng tắm và thả mình trên chiếc giường. Nó cầm điện thoại lên định đặt báo thức thì....102 cuộc gọi nhỡ từ Rain và 9 tin nhắn của Sue, Ken , Melody và cả RAIN. Haizzzzz, nó thở dài , mắt chuyển từ màn hình lên trần nhà để ngắm con thach thùng (hem biết con thạch thùng hay thạch sùng nữa, mặc dù ngày nào nó cũng lượn qua mắt tác giả,hjx) rồi mở tin ngắn của Vũ. "CÁI WHAT (!?!)" _ nó vừa rú vừa nhả dựng lên khi đọc đến đoạn "nếu hôm nay tớ ko đến thư viện chổ ở quen thuộc của chúng ta, nếu như tớ ko phát hiện ra những bức thư mà cậu viêt...". Rồi nó lại nằm xuống suy nghĩ. Có lẽ Vũ biết cũng tốt, ít nhất là trước khi nó đi và sẽ chẳng còn được nhìn khuôn mặt hotboy của ai đó nữa. Nó quay qua nhìn đống hành lí đã được thu dọn đâu vào đấy rồi lại quay ra phía cửa sổ nhìn vào 1 điểm xa xăm nào đó , lăn ra ngủ lúc nào ko hay.

Cái năng chói chang tháng 8 rọi thẳng vào khuôn mặt thiên thần đang ngủ của nó làm nó tỉnh dậy. Hôm qua mải đọc tin nhắn của Vũ quên mất tiêu vụ báo thức, ba mẹ nó đang lo làm nốt thủ tục . What! Những 9h rồi cơ đấy, nó bật dậy xông phi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi khoác túi xách qua vai và A lê biến đến buổi ăn chơi đập phá cuối cùng vs lũ bạn , tiện thể là buổi chia...chân nó luôn. Cái bọn ban đầu thì nô đùa ầm ĩ, răng đi cả bộ vậy mà đến cuối buổi lại thi nhau "Cry on Dương's shoulder" đến lũ lụt cả thành phố. (COn gái là thế đấy! khó hiểu) . Xong buổi đưa tiễn Dương ghé qua thư viện xem lại bức thư lần cuối. Ở cái nơi yên tĩnh, sâu nhất trong thư viện, nơi mà chẳng ma nào thèm đặt chân đến ngoài nó và Vũ, nó ngồi thu mình cầm đống thư trên tay thổi bay từng lớp bụi bám trên đó.
- Ở đây hả?
- Àhh....uhm...- nó giật mình bởi tiếng nói của Vũ làm cả đống thư.
- Thư đề tên tôi sao bà ko gửi? - Vũ ngồi xuống cạnh nó nhặt lại mấy phong thư hỏi nó đang cúi gằm xuống.
- KO thích. Mà ông cũng đọc rồi đó thôi...Nó ngập ngùng từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào bức tường đối diện.
- Bà thích tôi, thật sự ?
- uhm , có lẽ vậy....Nó thở nhẹ, trả lời
- Bà thích cầu vồng chứ
- Thích
- Cầu vồng xuất hiện khi mưa và nắng ở cạnh nhau
Nó khẽ giật mình, thoáng ngạc nhiên quay sang Vũ đang nhìn nó cười .
- Và tôi cũng có 1 bí mật này cần bật mí .
- Bí mật á? Ông cũng có àh?
- Phải. Có muốn nghe ko?
- Gì
- Tôi yêu em.
Nó tí văng tim ra ngoài khi nghe Vũ nói 3 chữ ấy.
- Nhưng mà muộn quá rồi Vũ ạh!
- KO bao h là quá muộn để bắt đầu từ 1 kết thúc, cô bé ngốc ạ - Vũ nhìn nó mỉm cười
" Có lẽ Vũ nói đúng nhưng mà chúng ta bây giờ thật sự ko thể còn 2 từ bắt đầu nữa rồi vì định mệnh ko cho chúng ta có thời gian bên nhau nữa" nó thần nghĩ, cười buồn nhìn Vũ.
Vũ năm tay nó về nhà khi nghe lệnh triệu tập từ 2 đấng sinh thành của Dương.

****
Nhà Ánh Dương, 1200pm
Hai bậc phụ mẫu đáng kính của tôi đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách vs vẻ mặt nghiêm trọng lắm, hem biết là có chuyện gì. Tôi và Vũ líu ríu vào và ngồi đối diện vs ba mẹ tôi. Ba tôi lên tiếng
- Dương này, ba mẹ có chuyện muốn nói vs con.
- Dạ
- Ba mẹ muốn con ở lại Việt Nam và đính hôn vs Vũ
- HẢ???????
Mồm tôi ngoác đến tận mang tai , ko tin vào tai mình nữa.
- ĐÚng vậy, ông bà xui đã nói chuyện vs ba mẹ rồi. Ba mẹ cũng rất ưng thằng Vũ làm rể (hô hô ^^) , ba mẹ nhìn tôi và Vũ , độ gian có thừa. Miệng tôi sắp chạm đất , quay sang Vũ thăm dò xem Vũ có biết chuyện gì đang xảy ra ko . Nhưng .....Á...nhìn mặt tên ta còn gian hơn cả pa, ma tôi nữa. Cái thứ gì....mà...đính hôn đó đó chắc chắn là có bàn tay của tên này. Ah, tên "tệ hại đáng yêu"
- Vũ, cái gì vậy hả?
Ha..ha..ha.. mọi người cùng cười vang trừ cái mặt đang đỏ vì tức+ ngượng của tôi, rượt Vũ khắp nhà.

=> Có lẽ Vũ nói đúng , ko có gì quá muộn để bắt đầu từ 1 kết thúc
Một cơn mưa rào ghé ngang qua thành phố nhưng nắng ko còn nấp sau những đám mây mà đang cùng mưa tung tăng vui đùa . Giữa bầu trời thành phố có bảy sắc cầu vồng vút ngang qua, rải màu yêu yêu thương khắp nơi.



**P/S : Vũ Cầm:
Nghỉ hè ở nhà ăn chơi đập phá chán như con gián nên ngồi viết truyện, đây là tác phẩm đầu tay của Vũ, ko hay cũng mong mọi người thông cảm cho, vốn tài năng có hạn...khốn nạn thì có thừa của tác giả ^^! Tác giả đã mất hẳn 1 đêm ngồi ôm cảm xúc để viết đấy, sáng hôm sau thành gấu trúc luôn hé hé :D
Cảm xúc càng lúc càng tụt dần theo thời gian càng lúc càng về sáng mới khổ chứ! hjxhjx khò khò .....Óe, rớt nước miếng ra cả tác phẩm mất rồi , nhòe cả chữ, khó nhìn để post quá đê :-".
...

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Cơ mà tên này cảm xúc lâm li lắm, há há, ai mà ngờ sau khi đi....dọn WC về, hắn ngồi viết bài hì hụi =)), bắt mình ngồi đánh máy mỏi tay quá, được đền bù 2 cái kẹo mút thôi hà....#:-s , giá trị của mềnh rẻ mạt quá :((
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top