Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật kí tuổi học trò.........
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 8965" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc</strong></p><p></p><p><span style="color: Blue">Viếng mộ mẹ, thắp 3 cây nhang ba không chịu, đòi thắp cả nén “cho mẹ mi ấm. Tội nghiệp. Con đông rứa mà tối ni phải nằm đây một mình lạnh lẽo”. Cha con ngậm ngùi gạt nước mắt vào trong.</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><img src="https://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/09/01/me-1909.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p><span style="color: Blue">Mẹ mất. Tự dưng thấy thèm được gọi một tiếng “mẹ” đến lạ. Đi đâu một tí cũng muốn chạy về thật nhanh, bật máy lên, mở file ảnh của mẹ lên xem cho đỡ nhớ. Đi làm, trông đến giờ tan sở, ù lên “nhà” mẹ một tí, nghe nhỏ nhà bên gọi mẹ, cũng mím môi khẽ gọi theo một tiếng cho đỡ thèm. Chẳng có ai gọi tiếng mẹ mà lại bật khóc, ngẫm lại thấy mình vô duyên.</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Từ ngày mẹ mất, mấy anh em “học” thêm một khái niệm: Nhà mẹ - nhà mà chỉ có mỗi một mình mẹ ở, lúc nào cũng đầy khói hương và chiều đến lại ngậm ngùi nhỏ từng giọt nước mắt.</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Mẹ mất. Nhà mình ngăn đôi tiếng gọi: Nhà Ba, nhà Mẹ, để phân biệt giữa cái còn - mất và để tụi con nhớ thêm một điều: Con đâu còn có mẹ!</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Di ảnh mẹ trên án hương nghi ngút khói mà cảm tưởng mẹ vẫn nhìn con, vẫn dõi theo đến lúc đi khuất hẳn. Nhớ quá đi thôi, cái cười của mẹ, thật chẳng giống ai. Mỗi lần mẹ cười đến chảy cả nước mắt, mẹ cười là híp cả mắt lại, rồi huơ huơ tay quẹt cái mũi đang bóng đỏ. Mẹ cười mà như “hứng” hạnh phúc... để không tài nào lọt khỏi tay!</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Từ khi mẹ mất, ra đường, gặp phụ nữ trung niên, ai con cũng thấy có nhiều cảm tình thương đến là thương, như thể muốn thương họ luôn cả phần dành cho mẹ. Nhìn mỗi người góp vào một cái cười, con có cả ký ức về mẹ.</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Khi con chạy xe băng băng ngoài đường, đi qua nhiều gánh hàng rong, cuối phiên chợ chiều vẫn thấy mẹ cười, cái cười đến là thương. Ước được về nhà mà thấy mẹ.</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Ngày của mẹ. “Nhà” mẹ cũng vẫn đầy hoa. Hoa hồng giờ đã ngả sang màu trắng trên ngực áo con…</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><span style="color: Blue">Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc!</span></p><p><span style="color: Blue">Đỗ Lan</span></p><p><span style="color: Blue">................................</span></p><p><span style="color: Blue"></span></p><p><strong>theo:dân trí</strong></p><p></p><p><span style="color: DarkOrchid">Đọc xong những dòng tâm sự trên ........ cảm xúc trong mình thật khó diễn tả :vui,buồn,nao nao,.........</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Mình thấy mình thật hạnh phúc khi còn cả ba và mẹ.....dù cho đã có lúc mình làm ba mẹ buồn <img src="https://cdn.jsdelivr.net/gh/twitter/twemoji@14.0.2/assets/72x72/1f641.png" class="smilie smilie--emoji" loading="lazy" width="72" height="72" alt=":(" title="Frown :(" data-smilie="3"data-shortname=":(" /> trước đây chưa bao giwf mình nghĩ đến việc sẽ có ngày xa mẹ ..........và khi ngày đó xảy ra mình thấy thật tồi tệ ............</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Mẹ ơi trong cuộc đời hối hả nhiều khi con tự trao cho mình cái quyền sống lạnh lùng với những người xung quanh....để rồi ngay cả việc gọi điện hỏi thăm mẹ con cũng gác lại,để rồi mẹ lại buồn,lại khóc,để rồi con lại ngồi ân hận tự trách bản thân ...nhưng con biết mẹ sẽ chẳng bao giờ trách con mẹ nhỉ vì con hiểu với mẹ chúng con là tất cả ....</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Mẹ ơi giờ con đã thấu hiểu nỗi xot xa của những người không có mẹ bên cạnh.....</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Mẹ có biết con cảm thấy hụt hẩng,tủi thân thế nào mỗi khi mải chơi đổ bệnh,khi có 1 câu chuyện thắc mắc mà chỉ có mẹ con mới thổ lộ được,khi ăn cơm nhớ đến món canh cua của mẹ ....</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Dù xa mẹ cả ngàn cây số nhưng con vẫn hạnh phúc,ấm áp mỗi khi nghe thấy giọng của mẹ.............và rồi con lại nhớ đến những vần thơ đã đọc ở đâu đó :</span></p><p><span style="color: DarkOrchid"></span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhớ quê hương tôi lại nhớ nhà</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhớ nhà rồi lại nhớ mẹ cha,</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhớ mẹ, nhớ cha, em trai nhỏ</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nỗi nhớ của khách ở phương xa!</span></p><p><span style="color: DarkOrchid"></span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Từ ấy xa quê ta rất nhớ,</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Và lòng tôi bão tố chơi vơi</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Hồn tôi là một chiều thương nhớ</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Tung cánh xa bay tận trân trời</span></p><p><span style="color: DarkOrchid"></span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Ở đất quê, người có nhớ không?</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhớ gì? Nam Bắc cùng Tây Đông</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Thủ đô, quê hương nơi ta đó</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhớ biển cả, ta lại nhớ sông</span></p><p><span style="color: DarkOrchid"></span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhìn mặt trời ta nhớ mặt trăng</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Trong tâm hồn nhớ phút buồn chia</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Ôi ngày tháng sao trôi lâu vậy</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Cho lòng ta chóng quay trở về...!</span></p><p><span style="color: DarkOrchid"></span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Đêm nằm con những chiêm bao,</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Về bên bố mẹ vui sao những giờ</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhưng thôi...! chỉ ở trong ...mơ!</span></p><p><span style="color: DarkOrchid"></span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Từ ấy ra đi càng thương nhớ</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Nhớ đất quê hương, nhớ nơi nhà</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Bố, mẹ, anh em cùng bạn hữu,</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Tất cả dồn đến một chiều xa!"</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">.............................</span></p><p><span style="color: DarkOrchid">Con yêu mẹ</span></p><p></p><p><em>Nhật kí buồn</em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 8965, member: 1321"] [B]Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc[/B] [COLOR="Blue"]Viếng mộ mẹ, thắp 3 cây nhang ba không chịu, đòi thắp cả nén “cho mẹ mi ấm. Tội nghiệp. Con đông rứa mà tối ni phải nằm đây một mình lạnh lẽo”. Cha con ngậm ngùi gạt nước mắt vào trong. [/COLOR] [IMG]https://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/09/01/me-1909.jpg[/IMG] [COLOR="Blue"]Mẹ mất. Tự dưng thấy thèm được gọi một tiếng “mẹ” đến lạ. Đi đâu một tí cũng muốn chạy về thật nhanh, bật máy lên, mở file ảnh của mẹ lên xem cho đỡ nhớ. Đi làm, trông đến giờ tan sở, ù lên “nhà” mẹ một tí, nghe nhỏ nhà bên gọi mẹ, cũng mím môi khẽ gọi theo một tiếng cho đỡ thèm. Chẳng có ai gọi tiếng mẹ mà lại bật khóc, ngẫm lại thấy mình vô duyên. Từ ngày mẹ mất, mấy anh em “học” thêm một khái niệm: Nhà mẹ - nhà mà chỉ có mỗi một mình mẹ ở, lúc nào cũng đầy khói hương và chiều đến lại ngậm ngùi nhỏ từng giọt nước mắt. Mẹ mất. Nhà mình ngăn đôi tiếng gọi: Nhà Ba, nhà Mẹ, để phân biệt giữa cái còn - mất và để tụi con nhớ thêm một điều: Con đâu còn có mẹ! Di ảnh mẹ trên án hương nghi ngút khói mà cảm tưởng mẹ vẫn nhìn con, vẫn dõi theo đến lúc đi khuất hẳn. Nhớ quá đi thôi, cái cười của mẹ, thật chẳng giống ai. Mỗi lần mẹ cười đến chảy cả nước mắt, mẹ cười là híp cả mắt lại, rồi huơ huơ tay quẹt cái mũi đang bóng đỏ. Mẹ cười mà như “hứng” hạnh phúc... để không tài nào lọt khỏi tay! Từ khi mẹ mất, ra đường, gặp phụ nữ trung niên, ai con cũng thấy có nhiều cảm tình thương đến là thương, như thể muốn thương họ luôn cả phần dành cho mẹ. Nhìn mỗi người góp vào một cái cười, con có cả ký ức về mẹ. Khi con chạy xe băng băng ngoài đường, đi qua nhiều gánh hàng rong, cuối phiên chợ chiều vẫn thấy mẹ cười, cái cười đến là thương. Ước được về nhà mà thấy mẹ. Ngày của mẹ. “Nhà” mẹ cũng vẫn đầy hoa. Hoa hồng giờ đã ngả sang màu trắng trên ngực áo con… Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc! Đỗ Lan ................................ [/COLOR] [B]theo:dân trí[/B] [COLOR="DarkOrchid"]Đọc xong những dòng tâm sự trên ........ cảm xúc trong mình thật khó diễn tả :vui,buồn,nao nao,......... Mình thấy mình thật hạnh phúc khi còn cả ba và mẹ.....dù cho đã có lúc mình làm ba mẹ buồn :( trước đây chưa bao giwf mình nghĩ đến việc sẽ có ngày xa mẹ ..........và khi ngày đó xảy ra mình thấy thật tồi tệ ............ Mẹ ơi trong cuộc đời hối hả nhiều khi con tự trao cho mình cái quyền sống lạnh lùng với những người xung quanh....để rồi ngay cả việc gọi điện hỏi thăm mẹ con cũng gác lại,để rồi mẹ lại buồn,lại khóc,để rồi con lại ngồi ân hận tự trách bản thân ...nhưng con biết mẹ sẽ chẳng bao giờ trách con mẹ nhỉ vì con hiểu với mẹ chúng con là tất cả .... Mẹ ơi giờ con đã thấu hiểu nỗi xot xa của những người không có mẹ bên cạnh..... Mẹ có biết con cảm thấy hụt hẩng,tủi thân thế nào mỗi khi mải chơi đổ bệnh,khi có 1 câu chuyện thắc mắc mà chỉ có mẹ con mới thổ lộ được,khi ăn cơm nhớ đến món canh cua của mẹ .... Dù xa mẹ cả ngàn cây số nhưng con vẫn hạnh phúc,ấm áp mỗi khi nghe thấy giọng của mẹ.............và rồi con lại nhớ đến những vần thơ đã đọc ở đâu đó : Nhớ quê hương tôi lại nhớ nhà Nhớ nhà rồi lại nhớ mẹ cha, Nhớ mẹ, nhớ cha, em trai nhỏ Nỗi nhớ của khách ở phương xa! Từ ấy xa quê ta rất nhớ, Và lòng tôi bão tố chơi vơi Hồn tôi là một chiều thương nhớ Tung cánh xa bay tận trân trời Ở đất quê, người có nhớ không? Nhớ gì? Nam Bắc cùng Tây Đông Thủ đô, quê hương nơi ta đó Nhớ biển cả, ta lại nhớ sông Nhìn mặt trời ta nhớ mặt trăng Trong tâm hồn nhớ phút buồn chia Ôi ngày tháng sao trôi lâu vậy Cho lòng ta chóng quay trở về...! Đêm nằm con những chiêm bao, Về bên bố mẹ vui sao những giờ Nhưng thôi...! chỉ ở trong ...mơ! Từ ấy ra đi càng thương nhớ Nhớ đất quê hương, nhớ nơi nhà Bố, mẹ, anh em cùng bạn hữu, Tất cả dồn đến một chiều xa!" ............................. Con yêu mẹ[/COLOR] [I]Nhật kí buồn[/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
THỂ THAO & GIẢI TRÍ
MUSIC
Nhật kí tuổi học trò.........
Top