Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nhật kí online...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 15038" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Kẹo không chỉ ngọt</strong></p><p></p><p><strong>Khi còn nhỏ, ai chẳng thích được nhâm nhi những viên kẹo ngọt.</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Tôi chạy một mạch lên bà Tư kẹo cà mua một gói nho nhỏ về ăn. Và thế là mấy đứa em lại xúm xít quanh tôi để xin chia kẹo. Tôi không thuộc loại người tham ăn, nên cũng chia cho chúng một đứa vài viên để cùng nhau tạo nên một bữa tiệc kẹo rẻ mà tuyệt chẳng gì bằng. Chúng tôi, đứa nào cũng chẳng dám nhai kẹo, chỉ mút mút và hít hít chất ngọt của kẹo để nuốt vào. Đứa nào ăn nhanh nhất sẽ là đứa buồn nhất, vì sẽ phải ngồi nhìn những người khác từ từ thưởng thức kẹo, còn mình thì buồn miệng không còn gì để nhai hay mút.</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Vậy đó, những viên kẹo thưở ấu thơ của chúng tôi ngọt như vậy. Thỉnh thoảng, mẹ tôi đi chợ về, quà của bà không phải là kẹo mà là một gói đường tán đen đen hình nửa trái tim. Lúc ấy chúng tôi chẳng thèm để ý đến hình dáng của viên đường tán đen ấy, chỉ biết nó cũng ngọt và cũng có thể mút được. Chúng tôi có hai cách “tiêu thụ” đường tán: một là sẽ ăn nó với một chén cháo trắng vào sáng sớm. Hai là sẽ cắn từng miếng đường giòn ấy chung với ít cơm dừa dày. Một sự kết hợp trên cả tuyệt vời. Chất béo ngậy của dừa tuôn ào trên những chiếc gai vị giác, trộn lẫn với chất ngọt say của đường làm tôi lúc nào cũng thèm cắn một miếng, ngay cả trong giấc mơ. Thế đấy, quà quê khi xưa là vậy.</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Giờ lớn lên, thỉnh thoảng tôi gởi một món quà nhỏ về quê, không là kẹo cà hay đường tán vì giờ chúng là những món ăn kém vệ sinh chắc gì lũ em tôi sẽ mừng. Khi xưa, nếu có kiến thức về vệ sinh thực phẩm như bây giờ, có lẽ tôi sẽ không ăn những viên kẹo ấy, những thỏi đường ấy. Món quà tôi gởi về cũng khiến lũ em họ tôi xôn xao lên, vì đó là kẹo sô-cô-la mang mác ngoại sẽ rất ngon nếu bỏ vào tủ lạnh hay là một loại bánh xốp “Made in France”. Tôi biết, quà của tôi làm chúng vui, nhưng mỗi viên kẹo, mỗi gói bánh đứa nào cũng có. Đứa nào cũng đem chúng về nhà riêng của mình, tối đói bụng sẽ lôi ra mà nhấm nhấp. Cái ấm cúng của sự quây quần chẳng còn. Ý nghĩa lắm, thiêng liêng lắm cơ, thiếu đi thì buồn thật.</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Cũng có thể, một ngày kia, tôi về quê với một túi kẹo cà, một bịch đường tán cùng vài mẩu cơm dừa, rồi lại rủ những đứa em, những đứa cháu của tôi cùng ăn kẹo, thưởng thức dừa. Có thể chúng sẽ không ăn, nhưng tôi hứa tôi sẽ kể những chuyện li kì cho chúng nghe. Vì tôi cũng hiểu mỗi thời gian, mỗi “câu chuyện cuộc đời về tuổi thơ” sẽ khác nhau, và những câu chuyện của tôi có thể sẽ là thứ gia vị để kéo lũ nhỏ về với một khoảng quãng đời ấu thơ tươi đẹp của tôi. Tôi muốn chúng cũng có được thứ tôi có, một ít thôi, dù rằng thời gian đã đổi thay.</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>NGUYÊN HOÀNG</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Nguồn: Muctim</strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 15038, member: 1321"] [b]Kẹo không chỉ ngọt[/b] [B]Khi còn nhỏ, ai chẳng thích được nhâm nhi những viên kẹo ngọt. Tôi chạy một mạch lên bà Tư kẹo cà mua một gói nho nhỏ về ăn. Và thế là mấy đứa em lại xúm xít quanh tôi để xin chia kẹo. Tôi không thuộc loại người tham ăn, nên cũng chia cho chúng một đứa vài viên để cùng nhau tạo nên một bữa tiệc kẹo rẻ mà tuyệt chẳng gì bằng. Chúng tôi, đứa nào cũng chẳng dám nhai kẹo, chỉ mút mút và hít hít chất ngọt của kẹo để nuốt vào. Đứa nào ăn nhanh nhất sẽ là đứa buồn nhất, vì sẽ phải ngồi nhìn những người khác từ từ thưởng thức kẹo, còn mình thì buồn miệng không còn gì để nhai hay mút. Vậy đó, những viên kẹo thưở ấu thơ của chúng tôi ngọt như vậy. Thỉnh thoảng, mẹ tôi đi chợ về, quà của bà không phải là kẹo mà là một gói đường tán đen đen hình nửa trái tim. Lúc ấy chúng tôi chẳng thèm để ý đến hình dáng của viên đường tán đen ấy, chỉ biết nó cũng ngọt và cũng có thể mút được. Chúng tôi có hai cách “tiêu thụ” đường tán: một là sẽ ăn nó với một chén cháo trắng vào sáng sớm. Hai là sẽ cắn từng miếng đường giòn ấy chung với ít cơm dừa dày. Một sự kết hợp trên cả tuyệt vời. Chất béo ngậy của dừa tuôn ào trên những chiếc gai vị giác, trộn lẫn với chất ngọt say của đường làm tôi lúc nào cũng thèm cắn một miếng, ngay cả trong giấc mơ. Thế đấy, quà quê khi xưa là vậy. Giờ lớn lên, thỉnh thoảng tôi gởi một món quà nhỏ về quê, không là kẹo cà hay đường tán vì giờ chúng là những món ăn kém vệ sinh chắc gì lũ em tôi sẽ mừng. Khi xưa, nếu có kiến thức về vệ sinh thực phẩm như bây giờ, có lẽ tôi sẽ không ăn những viên kẹo ấy, những thỏi đường ấy. Món quà tôi gởi về cũng khiến lũ em họ tôi xôn xao lên, vì đó là kẹo sô-cô-la mang mác ngoại sẽ rất ngon nếu bỏ vào tủ lạnh hay là một loại bánh xốp “Made in France”. Tôi biết, quà của tôi làm chúng vui, nhưng mỗi viên kẹo, mỗi gói bánh đứa nào cũng có. Đứa nào cũng đem chúng về nhà riêng của mình, tối đói bụng sẽ lôi ra mà nhấm nhấp. Cái ấm cúng của sự quây quần chẳng còn. Ý nghĩa lắm, thiêng liêng lắm cơ, thiếu đi thì buồn thật. Cũng có thể, một ngày kia, tôi về quê với một túi kẹo cà, một bịch đường tán cùng vài mẩu cơm dừa, rồi lại rủ những đứa em, những đứa cháu của tôi cùng ăn kẹo, thưởng thức dừa. Có thể chúng sẽ không ăn, nhưng tôi hứa tôi sẽ kể những chuyện li kì cho chúng nghe. Vì tôi cũng hiểu mỗi thời gian, mỗi “câu chuyện cuộc đời về tuổi thơ” sẽ khác nhau, và những câu chuyện của tôi có thể sẽ là thứ gia vị để kéo lũ nhỏ về với một khoảng quãng đời ấu thơ tươi đẹp của tôi. Tôi muốn chúng cũng có được thứ tôi có, một ít thôi, dù rằng thời gian đã đổi thay. NGUYÊN HOÀNG Nguồn: Muctim[/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nhật kí online...
Top