Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nhật kí online...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 15036" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Vào đời</strong></p><p></p><p>“Trời! có phải con gái mình không vậy?”- đó là tiếng của ba mẹ tôi đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái của ông bà đang lui cui dưới bếp nấu nấu nướng nướng chuẩn bị cho bữa sáng! Đó là kết quả mà tôi có được sau một tháng làm sinh viên xa nhà…. </p><p></p><p><img src="https://www.muctim.com.vn/article/media/2009/9-28/32766//doi.jpga.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p><p></p><p>Một tháng trước... </p><p></p><p>Tôi còn là một cô bé tiểu thư chính hiệu. Tôi là con một trong gia đình nên bao nhiêu tình thương ba mẹ đều dồn hết vào tôi. Gia đình không quá sang giàu nhưng chưa bao giờ ba mẹ để tôi phải thiếu thốn thứ gì so với chúng bạn. Công việc duy nhất của tôi là ăn và học. Sự yêu thương của ba mẹ như một hàng rào bảo vệ vững chắc trước xã hội bên ngoài, mà tôi thì chỉ việc ngủ yên trong đó…</p><p></p><p>Tôi còn nhớ rất rõ đêm trước ngày tôi lên đường nhập học mẹ tôi vô cùng lo lắng, bà dặn dò đủ thứ từ đôi giày đôi dép tới chiếc bàn chải đánh răng, còn tôi thì cứ cau có “Mẹ dặn chi mà nhiều thế con lớn rồi mà!”...</p><p></p><p>Nhưng ngày đầu tiên xa nhà tôi mới biết mình không hề lớn một tẹo nào, tôi không biết ăn cá, tôi không biết giặt đồ, nấu ăn lại càng không, ngay cả việc ngồi xe một mình tôi cũng không dám, tôi nhận ra rằng mình dở đủ thứ….</p><p></p><p>Tôi bỡ ngỡ khi nhận ra rằng mình đang đơn độc giữa đất Sài Gòn rộng lớn này,</p><p></p><p>Tôi đã phải lúng túng biết bao trước những việc rất đỗi bình thường….</p><p></p><p>Nhưng may thay tôi nhận được sự giúp đỡ rất nhiệt tình từ các chị cùng phòng, các chị lúc nào cũng vui vẻ giúp đỡ tôi những lúc tôi cần. Các chị là vị cứu tinh của tôi mỗi lúc tôi lạc đường. Biết tôi hay nhớ nhà, các chị thường nói chuyện với tôi, kể tôi nghe về quê nhà của các chị. Các chị bảo rằng lúc đầu cũng có nhiều bỡ ngỡ như tôi vậy, nhưng rồi sẽ thích nghi được thôi. Điều đó làm tôi cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều</p><p></p><p>Tôi bắt đầu chú ý quan sát và học hỏi nhiều hơn, tôi nhận ra rằng trong tôi đang dần có sự thay đổi theo từng ngày….</p><p></p><p>Một tháng sau...</p><p></p><p>Tôi đã biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình đã làm được những việc mà trước đây tôi chưa hề làm. Và quan trọng hơn cả tôi biết thương yêu ba mẹ nhiều hơn.</p><p></p><p>Sống xa nhà làm tôi nhớ biết bao những bữa cơm gia đình, nhớ những món ăn mẹ nấu, càng thấu hiểu thêm nổi vất vả mà ba mẹ phải chịu để nuôi tôi khôn lớn. </p><p></p><p>Tôi bước ra khỏi vòng tay bảo vệ của ba mẹ đầy bở ngỡ và xa lạ với xã hội phức tạp bên ngoài. Biết rằng có lúc tôi sẽ vấp ngã, nhưng tôi tin mình vẫn sẽ có thể đứng dậy để bước tiếp chặng đường phía trước…bởi, sau lưng tôi luôn có một vòng tay yêu thương và nâng đỡ…</p><p></p><p>Tôi tự tin bước những bước chập chững vào đời…</p><p></p><p>Cỏ (Tiền Giang)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 15036, member: 1321"] [b]Vào đời[/b] “Trời! có phải con gái mình không vậy?”- đó là tiếng của ba mẹ tôi đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái của ông bà đang lui cui dưới bếp nấu nấu nướng nướng chuẩn bị cho bữa sáng! Đó là kết quả mà tôi có được sau một tháng làm sinh viên xa nhà…. [IMG]https://www.muctim.com.vn/article/media/2009/9-28/32766//doi.jpga.jpg[/IMG] Một tháng trước... Tôi còn là một cô bé tiểu thư chính hiệu. Tôi là con một trong gia đình nên bao nhiêu tình thương ba mẹ đều dồn hết vào tôi. Gia đình không quá sang giàu nhưng chưa bao giờ ba mẹ để tôi phải thiếu thốn thứ gì so với chúng bạn. Công việc duy nhất của tôi là ăn và học. Sự yêu thương của ba mẹ như một hàng rào bảo vệ vững chắc trước xã hội bên ngoài, mà tôi thì chỉ việc ngủ yên trong đó… Tôi còn nhớ rất rõ đêm trước ngày tôi lên đường nhập học mẹ tôi vô cùng lo lắng, bà dặn dò đủ thứ từ đôi giày đôi dép tới chiếc bàn chải đánh răng, còn tôi thì cứ cau có “Mẹ dặn chi mà nhiều thế con lớn rồi mà!”... Nhưng ngày đầu tiên xa nhà tôi mới biết mình không hề lớn một tẹo nào, tôi không biết ăn cá, tôi không biết giặt đồ, nấu ăn lại càng không, ngay cả việc ngồi xe một mình tôi cũng không dám, tôi nhận ra rằng mình dở đủ thứ…. Tôi bỡ ngỡ khi nhận ra rằng mình đang đơn độc giữa đất Sài Gòn rộng lớn này, Tôi đã phải lúng túng biết bao trước những việc rất đỗi bình thường…. Nhưng may thay tôi nhận được sự giúp đỡ rất nhiệt tình từ các chị cùng phòng, các chị lúc nào cũng vui vẻ giúp đỡ tôi những lúc tôi cần. Các chị là vị cứu tinh của tôi mỗi lúc tôi lạc đường. Biết tôi hay nhớ nhà, các chị thường nói chuyện với tôi, kể tôi nghe về quê nhà của các chị. Các chị bảo rằng lúc đầu cũng có nhiều bỡ ngỡ như tôi vậy, nhưng rồi sẽ thích nghi được thôi. Điều đó làm tôi cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều Tôi bắt đầu chú ý quan sát và học hỏi nhiều hơn, tôi nhận ra rằng trong tôi đang dần có sự thay đổi theo từng ngày…. Một tháng sau... Tôi đã biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình đã làm được những việc mà trước đây tôi chưa hề làm. Và quan trọng hơn cả tôi biết thương yêu ba mẹ nhiều hơn. Sống xa nhà làm tôi nhớ biết bao những bữa cơm gia đình, nhớ những món ăn mẹ nấu, càng thấu hiểu thêm nổi vất vả mà ba mẹ phải chịu để nuôi tôi khôn lớn. Tôi bước ra khỏi vòng tay bảo vệ của ba mẹ đầy bở ngỡ và xa lạ với xã hội phức tạp bên ngoài. Biết rằng có lúc tôi sẽ vấp ngã, nhưng tôi tin mình vẫn sẽ có thể đứng dậy để bước tiếp chặng đường phía trước…bởi, sau lưng tôi luôn có một vòng tay yêu thương và nâng đỡ… Tôi tự tin bước những bước chập chững vào đời… Cỏ (Tiền Giang) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nhật kí online...
Top