Nhật kí mùa chia tay....

  • Thread starter Thread starter liti
  • Ngày gửi Ngày gửi

liti

New member
Thời áo trắng

Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua, đông tàn thu rụng, để bao lần cánh bướm phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, hồn nhiên, tinh nghịch. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm luyến nhớ của một thời "không sách vở cầm tay, có tâm sự đi nói cùng cây cỏ".
 
Thời gian ơi, xin dừng lại...

Tôi trở về thăm mái trường xưa nơi lưu giữ bao nhiêu kỉ niệm về một thuở đầu tiên cắp sách tới trường.

Cái buổi đầu tiên non nớt ấy - lần đầu tiên rời xa vòng tay của ba mẹ để bước vào một thế giới lạ lẫm hơn, nơi những tiếng ve kêu rộn rã trong những vòm me xanh nghiêng nghiêng trong nắng hè oi ả, nơi những cô cậu học trò như tôi ngày ấy bắt đầu làm quen với những kí tự đa hình mà người ta gọi đó là con chữ. Và đây là nơi hình ảnh về thầy còn lưu lại trong kí ức của tôi dù những kỉ niệm về mái trường tiểu học dần dần nhạt nhòa theo năm tháng.

Xa quê hương đã chín năm cũng có nghĩa tôi đã không về thăm thầy trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó. Tôi có thể biện minh cho mình rằng đó là lí do khoảng cách về địa lí khi nơi ở hiện tại của mình cách xa quê hương hơn 1700km. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn biết ở tôi có một sự vô tâm nào đó đang hiện hữu. Chín năm rồi, có một sự thay đổi nào về thầy không khi mái trường tiểu học ngày xưa vẫn như trước, vẫn nằm khiêm tốn trong bóng cây phượng sum xuê cành lá để rồi đỏ rực cả một khoảng trời bao la mỗi độ hè về.

Đi dọc hành lang, những kỉ niệm dần hiện về. Tuy không rõ nét nhưng cũng đủ để tôi nhớ một vài kỉ niệm còn lại trong trí nhớ. Tôi chợt dừng bước khi đứng trước một lớp học có bảng tên vừa lạ mà vừa quen: Lớp 3A. Phải rồi, lớp 3A ngày ấy là “nơi hội tụ” những học sinh lì lợm nhất, lười học nhất và nghịch ngợm nhất, tất nhiên trong đó có tôi. Dù là một đứa con gái nhưng tôi vẫn quậy như một đứa con trai và thường xuyên bị thầy cô “chiếu tướng”.

Lớp 3, thầy chủ nhiệm lớp tôi. Tôi còn nhớ mình đã từng miêu tả về thầy với “cái thước dài cả mét và đôi mắt đỏ lên như con quái vật muốn nuốt chửng những đứa lì lợm” như tôi. Trong suy nghĩ của một đứa học trò như tôi lúc đó thì miêu tả về thầy chỉ có thế, chỉ còn những nỗi sợ hãi vu vơ gọi là con nít.

xua.jpga.jpg


Tôi vốn ghét môn Văn. Với tôi văn còn khó hơn cả những con số, những bài toán hóc búa. Toán rõ ràng rành mạch và logic, còn văn chỉ là một khái niệm mơ hồ và mông lung mà tôi, có lẽ, chưa thể hiểu hết được. Thêm một lí do nữa khiến tôi ghét môn văn đó là vì thầy dạy môn ấy. Vốn lười học, tôi hay bị thầy gọi lên trả bài và thường xuyên bị phạt. Tôi không hiểu tại sao khi ấy mình lại ghét thầy đến như vậy. Phải chăng trẻ con yêu hoặc ghét ai đều có thể bộc lộ ra ngoài và không cần bận tâm về tình cảm đó? Trẻ con thì khác với người lớn. Tôi nghĩ thế.

Ba tôi phải vào Nam nhận công tác và vì thế, cả nhà tôi phải chuyển hẳn vào trong đó. Tôi không muốn rời xa quê hương và lũ bạn tinh quái của mình.

Bao nhiêu nỗi sợ mơ hồ ùa về trong tôi. Nào là vào Nam tôi sẽ bị bạn bè ăn hiếp. Nào là vào trong Nam tôi sẽ cô đơn và không có bạn bè vì sự khác biệt về giọng nói…Tất cả khiến tôi òa khóc nức nở trong ngày cuối cùng ở mái trường yêu dấu ấy. Hôm đó tôi đến sớm hơn mọi ngày và sân trường dường như chỉ có mình tôi. Rồi từ đâu một bàn tay ấm áp - tôi cảm nhận là thế - xoa nhẹ lên đầu tôi:

“Nín đi con!”

Là thầy. Thầy chủ nhiệm của tôi. Trong khoảnh khắc, trong sự tức tưởi với giọt nước mắt còn nóng đang lăn dài trên gò má, tôi ngước lên nhìn thầy và ôm chầm lấy thầy khóc nức nở. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy, mọi nỗi sợ hãi thậm chí cả cái ghét trong tôi dường như tan biến và thay vào đó là cái lưu luyến không muốn rời xa, kể cả thầy. Tiết học hôm ấy, không biết đó là sự vô tình hay cố ý mà thầy đã giảng cho chúng tôi nghe về tình yêu quê hương đất nước:

“Quê hương là gì hở mẹ?

Mà cô giáo dặn phải yêu

Quê hương là gì hở mẹ?

Ai đi xa cũng nhớ nhiều.”

Giọng thầy khi ấy bỗng dưng ấm áp lạ kì. Tôi bất chợt gặp ánh mắt dìu hiền của thầy nhìn tôi. Và khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra người thầy của tôi đã có những nếp nhăn trên gương mặt và mái đầu đã điểm một màu hạt phấn trắng tinh. Tôi cũng không hiểu tiết văn hôm ấy sao mà hay đến vậy, lôi cuốn tôi đến vậy. Tôi bỗng phát hiện ra một định nghĩa về văn: “Văn là cây kẹo mút ngọt ngào đưa bọn trẻ vào thế giới của tình yêu”. Tình yêu ấy chứa đựng tình yêu quê hương và có khi là cả tình thầy trò….Thầy bảo tôi nhớ lấy quê hương….tôi hiểu trong lời thầy giảng hôm đó.

Câu nói cuối cùng thầy nói với tôi: “Khi nào về quê nhớ lại trường chơi với thầy nhé con!”…."Vâng! Con sẽ về thăm thầy"…

“Thầy ơi, ngày hôm nay con đã về thăm trường, thăm thầy đây!” Tôi thầm gọi thầy. Chín năm rồi tôi mới về thăm thầy, giờ thầy đang ở đâu?

…Tôi rụng rời tay chân khi một giáo viên trong trường nói với tôi rằng thầy đã mất. Giọt nước mắt đắng nghẹn ngào trong tôi chảy dài trên gò má. Thầy đã ra đi khi tôi chưa kịp về thăm thầy, khi lời hứa năm nào còn chưa được thực hiện. Ngày tôi đi tóc thầy đã bạc trắng. Ngày tôi đi thầy đã già rồi. Ngày tôi về thầy không còn nữa. Ngày tôi về thầy đã về với đất mẹ quê tôi - nơi thầy từng giảng “quê hương là gì hở mẹ. Ai đi xa cũng nhớ nhiều.”

Tôi trách mình vô tâm quá, nhưng điều đó có thể thay đổi được những gì xảy ra chăng? Có lẽ nếu không vì những bụi phấn vương đầy trên tóc, có lẽ nếu không vì những mái đầu xanh non nớt, có lẽ không vì chúng tôi, những đứa học trò của thầy, có lẽ thầy vẫn còn đề tôi có cơ hội được về thăm thầy...

Tiếng của một học sinh nào đó đọc vang lên giữa ngôi trường yêu dấu….Những kí ức ùa về…Người thầy của tôi….

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...

Vũ Thị Trúc Anh
 
Khoảng khắc sang mùa!!!!

Tháng tư rồi, mùa chia tay cũng gần kề. Những ngày này đối với mỗi học trò cuối cấp chúng tôi trở nên vất vả, lo lắng và xao xuyến biết bao!


nd.jpg


Ngày ngày đến lớp, nhìn thật kĩ những khuôn mặt thân thương của mỗi đứa, ai cũng mệt mỏi vì chuyện thi cử nhưng vẫn không mất đi nụ cười hồn nhiên, tinh nghịch chợt thầy một nỗi buồn len lỏi trong tâm hồn. 18 tuổi, lớn mà không hẳn đã lớn, nỗi lo học hành, cuộc sống tự lập tương lai. Không biết đến bao giờ mới tìm lại được cảm giác được bên nhau, biết đến bao giờ mới tìm lại được những nụ cười giòn tan mỗi chiều lộng gió, học thể dục, quốc phòng, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn tìm đủ mọi cách để chọc nhau cười. Tôi vẫn chỉ ước ao, tâm hồn dành cho những kí ức thời áo trắng một khoảnh vườn nhỏ để nó tiếp tục sinh sôi, để mỗi khi mệt mỏi lại có thể tìm về, mỉm cười thật tươi và nghĩ rằng mình cũng đã có một thời như thế!


Ve kêu râm ran từ những ngày tháng hai, giờ học vừa nóng, vừa phải chịu âm thanh ồn ào từ tiếng ve thật căng thẳng biết bao! Nhà trường cũng có lúc phải phun thuốc để đuổi bớt ve. Lúc ấy trong lòng mỗi học trò chúng tôi thấy buồn bao nhiêu, đành rằng ồn ã, đành rằng khó chịu nhưng hình như, không có ve mùa hè trở nên tẻ nhạt và vô vị, mất mát một cái gì đó, và có lúc tôi đã miên man nghĩ đến ngày ve không còn về nữa….thật may là điều đó không xảy ra, ve vẫn về, vẫn gắn bó với chúng tôi và vẫn đậu lên những gốc phượng già. Phượng nở, thời gian trôi nhanh một cách vô định, lũ học trò chúng tôi giật mình khi nhìn ra khoảng trời đỏ rực màu hoa phượng mà trong lòng nghĩ về ngày ra trường. Kỉ niệm ùa về, ngày còn học tiểu học, trung học nhặt cánh phượng ép trong trang vở thành những chú buốm thật xinh, một vài câu hát vu vơ, những bài thơ không vần, không điệu vậy mà bây giờ ai cũng đã lớn, đã bắt đầu chuyến hành trình xây dựng tương lai trên đôi chân của chính mình.

Hè sang, không thể quay ngược thời gian được nữa, tất cả vẫn luân chuyển theo quy luật của tự nhiên. Sinh, lão, bệnh,tử, hội ngộ, chia li. Nhưng không có chia tay làm sao có những cuộc hội ngộ ngập tràn nụ cười và nước mắt, chẳng lẽ cứ mãi là trẻ con, chẳng lẽ cứ mãi là những cô cậu học trò nhỏ non nớt và khờ dại?

Đã có lúc nghĩ rất nhiều, đã có lúc buồn rất nhiều, đã có lúc dằn vặt rất nhiều vì không làm được gì xứng đáng với cái tuổi mười tám của mình? Ước mơ và hiện thực, có cái khoảng cách nào đó khá xa, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, vẫn theo đuổi nhưng theo một cách khác, một cách mà những người không đủ tự tin vẫn làm.

Không biết từ khi nào tôi có thói quen đạp xe trong những chiều lộng gió, khi vui cũng như khi buồn, chỉ là cách để giải tỏa hay san sẻ. Cuối tuần, lang thang tạp hóa và mua vài cây kẹo mút hay gói Oishi sữa chua ngậm một mình khi quá căng thẳng, nghĩ thấy mình thật trẻ con, lớn đầu mà vẫn giữ thói quen của một đứa con nít vắt mũi chưa sạch. Chỉ là để nhớ lại, chỉ là không có ai ở bên, chỉ là khoảng cách với những người bạn thân quá xa, những lá thư điện tử mỗi tháng một đôi lần là chưa đủ để khỏa lấp khoảng trống rất lớn trong tâm hồn.

Tháng tư về, vẫn muốn nhắc đi nhắc lại câu nói ấy để biết rằng thời gian đang dần trôi, để biết rằng sẽ đến với khoảnh khắc phải chia xa. Ngày chia xa…cứ nghĩ đến thôi đã thấy nao nao, buồn đến lạ. ngày chia tay, chúng tôi sẽ khóc hoặc không, hay chỉ là nụ cười thật tươi hẹn ngày gặp lại. dù thế nào thì với riêng tôi, khoảnh khắc này vẫn còn đọng mãi.

Tạm biệt để gặp lại, tạm biệt để bắt đầu làm những điều lớn lao hơn cho cuộc sống còn bao gian khó. Tựa cánh chim, chúng tôi sẽ bay rất xa, liệu những cánh chim có hẹn ngày trở về, nhưng tôi biết rằng, giữa nhớ và quên, có một nơi gọi là…. chờ đợi !
 
Chia tay học trò

chia.jpgd.jpg
Lễ tổng kết trường tan rồi, nhưng bọn học trò khối 12 nán lại làm buổi party chia tay lớp. Đứa nào cũng cố lưu lại những hình ảnh đầy thương nhớ và những kỷ niệm.

Từng cái bàn, chỗ ngồi, bảng đen, bục giảng, nơi nào cũng thân thương thế.

Bục giảng ấy có những lần lên trả bài chỉ biết đứng tạo dáng và cười, mắt cứ ngóng xuống dưới mà nghe nhắc tùm lum.

Cái bàn ấy có câu thơ viết lên từ bao giờ, có lẽ của những hè chia tay trước, bài thơ có tiếng ve xôn xao, có màu phượng cháy lòng, có bước chân gấp gáp một mùa thi, có cơn mưa rào hòa trong nước mắt…bài thơ được nâng niu không bị lem mờ những vệt mực.

Chỗ ngồi ấy có hai người học bài chung thôi mà làm cả “xóm nhà lá” và “khu nhà mồ” xôn xao, xì xầm. Chỗ ngồi ấy cũng có lần cô bạn gục đầu khóc như mưa, chỉ vì…bị cậu bạn chọc là “vừa cá mập, vừa cá sấu”, báo hại cái tội lỡ lời nên gãy lưỡi mà năn nỉ người ta cũng không thèm. Mà có gì đâu lại phải khóc nhỉ, bình thường ai chọc thì chọc lại ghê lắm cơ mà? Ừ thì có ai muốn khóc đâu, chỉ tại là...không hiểu nước mắt ở đâu cứ rơi thế.

Buổi party chia tay, xóm nhà lá thành ban nhạc tự phát với những ca khúc “bất hủ” thời cắp sách như là “tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu misa nhé…”, “nào bàn, nào ghế, nào sách nào vở…mùa phượng, phượng thắm, mùa cúc vàng nở…”, cả lớp hùa vào hát theo hưởng ướng. Cười thật nhiều, hát thật nhiều, ngưng lại có lẽ cả bọn òa lên thì có một trận lụt to mất.

Cuộc vui nào cũng đến lúc chia tay, buổi tiệc nào rồi cũng tàn. Mà chia tay làm sao thiếu những giọt nước mắt…Chia tay rồi chỉ xin một điều cho tất cả, mai xa rồi xin đừng quên nhau.

Dắt xe ra ngoái đầu nhìn lại ngôi trường thân quen, như nói lời chào tạm biệt, tạm biệt từng ghế đá, gốc cây, tạm biệt dãy hành lang im vắng, mai xa rồi biết khi nào mới gặp lại. Đạp xe về phố, trời chợt đổ cơn mưa, đâu đây vang lên bài hát đã nghe từ mấy mùa hạ trước “Chia tay mùa hạ, trời còn mưa mãi hay nước mắt rơi”...


sưu tầm
 
Nhật ký mùa chia tay...

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt đắng cay .
Đã đi qua rồi 1 thời yêu dấu kỷ niệm ...

Có một ngày bất giác nhìn lên cái vòm trời xanh vút , những tán bắng lăng đã nhạt cái sắc tím quặn hồn, mới sực nhớ ra - 1 mùa thi .

Có một ngày , tụi nhỏ cầm tay nhau và đi vào cái mùa mà thời gian réo rắt lên một bản hợp âm hỗn tạp - của những nắng những mưa , của tiếng ve thảm thiết đặc quánh, và của vô vàn kỷ niệm .

Là những ngày mà giờ đây đi vào khoảng ký ức thân thương quá đỗi!


Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành , ngoảnh lại buồn hơn

Có một ngày nhận ra, sân trường tự nhiên rộng và thênh thang quá đỗi ,thấy thiếu thiếu điều quen thuộc nào đó... vắng hình cảnh cô bạn đeo kính vẫn hay chạy theo tìm bắt những chiếc lá xà cừ trong mỗi giờ ra chơi , thấy thiếu một cậu bạn dong dỏng cao vẫn hay đá cầu một mình , thấy thiếu một đôi mắt sâu hay nhìn xa xăm, hoặc hình ảnh ai đó với quyển sách dày đặc vẫn hay ngồi dưới tán phượng đầu mùa .... nắng giòn vỡ hết những tiếng cười , dọc dài 2 mảnh hành lang , tụi nhỏ đứng đó gần nhau hơn và im lặng ...

Có lẽ bởi tất cả họ, đều đã nhận được thông điệp gửi từ tiếng ve réo rắt trên um tùm của những tán xà cừ xào xạc kia ! Thông điệp đã đến nơi - 1 thông điệp mùa hè !


Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giơ truy baì , phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu .​


Vẫn những trang lưu bút truyền tay nhau lén vội vã trong giờ học vì sợ bị phát hiện, dù thực tế là thầy giáo nào cũng đã biết thừa .
Là những dòng chữ nghuệch ngoạc yêu thương ,kể tội nhau, than thở những ngày học ôn mệt nhoài nhưng vui quá, là những khuôn mặt meo méo ngồ ngộ mà họ tự vẽ chính mình với lời nhắn nhủ "đừng có quên nhau đấy nhé" ...
Là những lời chúc nhau thi tốt và an lành trên con đường ngày mai ...
Là những lời xin lỗi đến bây giờ mới được cất lên , rồi chờ đợi một lời "ân xá" . Là những hiểu lầm vô cớ , những giận hờn vu vơ đã đến hạn để xí xoá và bắt tay ...
Là những đôi mắt hoe hoe đỏ sợ chúng bạn phát hiện và tỉnh bơ dấu bằng 1 cụ cười ....Trẻ con ơi !


Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu dâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man ,tím chùng thời gian đang căng nghẹn thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần ...​


Là những ngày mà nhận ra cô giáo hiền quá , nhận ra cậu bạn ngồi cạnh có nụ cười rất duyên , hay cô nhỏ bàn trên viết thơ hay đến thế !
Nhận ra mình còn mắc nợ , mặc nợ 1 cái nhìn , nhận ra có những lá thư tay mình còn chưa hồi âm , nhận ra sao còn quá nhiều điều mình chưa làm ...
Giá như vặn ngược những kim giờ phút lại, ước mọi thứ 1 lần thôi quay về , hay đơn giản là 1 phút ngừng trôi , dẫu 1 phút thôi dù chẳng kịp trả nợ , chẳng kịp hồi âm ....nhưng vẫn mong 1 lần rằng thời gian đừng hối hả nữa ....

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trong lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa _hồi hộp đợi... chợt thở phào .​


Chiếc áo trắng lổ loang hoen màu mực vẽ nên những mặt cười - viết nên những lời chúc - lưu lại những chữ ký ngô nghê , và ghim chặt vào trong tim một khoảng trời kỷ niệm học trò trong veo
panda-balloon.gif



Chia tay nhé , mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! ...

Đứng lại thật lâu cánh cổng cũ , thấy những bàn tay đang nắm chặt nhau , thấy những chiếc khăn tay vội quệt ngang trên khoé mắt , thấy những cái ôm những bờ vai lần đầu tiên cho nhau mượn - bình yên thế ...

Thấy người thầy giáo già cười hiền dịu dặn bầy học trò những phút cuối cùng của tuổi học sinh...

Và đứng thật lâu để thấy mình của những ngày xưa , yêu thương đến thế
tho%20bong%20tinh%20nghich.gif


Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ, nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau, ta luôn hứa mãi mãi không hề phai, không bao giờ quên hình bóng nhau - bài hát cuối của tụi nhỏ lại vang lên đâu đây…Gió nhẹ nhàng lướt qua trên sân trường.

sưu tầm
 
Mùa thi, mùa hè, mùa chia li.

"Nhìn quyển sổ đây giấy còn nhiều
Tội gì không viết mấy lời yêu
Yêu ba yêu má yêu tất cả
Yêu chủ sổ đây thế mới liều .."

20784662_images1552286_CVA7.jpg
Những dòng lưu bút thân thương thời áo trắng cắp sách đến trường, đến giờ này vẫn in sâu trong tri óc của tôi. Tôi định không viết về những kỹ niệm này vì nó là những gì rất riêng tư được cất giấu trong cuốn lưu bút cách đây 14 năm về trước... nhưng mỗi lần mùa thi lại đến những ký ức đó làn tràn về... làm cho tôi không thể không nhớ đến....

Những giọt nước mắt của chia ly,những tình cảm thật ngây thơ trong trắng thời học sinh,mỗi đứa một con đường, một định hướng, một tương lai đang ở phía trước,.....

Quãng đời học sinh có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất, vô tư nhất. Khi chúng ta lớn hơn chúng ta thấy sẽ thấy những điều trẻ con mà hồi còn đi học ta cứ nghĩ rằng chắc chắn là ta lớn rồi. Nhưng chính vì vậy ta mới là ta và ta mới có những kỉ niệm để nhớ về thời áo trắng thân thương.


Những ngày học cuối cùng là khoảng thời gian thật đặc biệt chúng ta sắp chia tay nhau, sẽ không bao giờ được ngồi cùng nhau trong một lớp nữa đông đủ như thế nữa. Có thể trên đường đời mỗi người sẽ trải qua nhiều lớp học nữa nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong lớp học cũ ấy, cùng nhau ngồi lặng im, cùng nhau hát, cùng nhau nghe thầy cô giảng bài, cùng nhau đùa nghịch điều ấy gần như là không thể. Hãy biết quý trọng những giây phút ấy vì nó chỉ qua 1 lần trong đời và chính những giây phút ây được lưu lại trong ký ức cả cuộc đời.

Tôi không biết tại sao và từ bao giờ tình yêu văn thơ lại tràn ngập trong tâm hồn của mình,mặc dù tôi học rất khá các môn Toán Lý Hóa......Tôi bắt đầu làm thơ viết nhật ký, vì vậy cuốn lưu bút của tôi tràn ngập những câu thơ mà bây giờ tôi đọc lại tôi tự nhủ với mình sao mà thời đó mình ngây ngô thế......

"Phượng nở ve kêu hè lại về
Gợi lên tưởng nhớ buổi chia ly
Ta buồn lắm bạn ơi có biết

Lặng im ư, đừng nhé bạn ơi!
Trang giấy trắng ghi vài dòng lưu niệm
Để xa rồi ta mãi gần nhau

Tặng hoa ư! hoa cũng sẽ tàn
Tặng dòng lưu niệm muôn vàn nhớ thương "


Mỗi khi nhìn thấy những cành phượng đỏ tôi cũng thấy lòng mình xao xuyến lạ. Nghĩ về những buổi học ngày xưa, nhớ tới từng chi tiết cái lớp tôi vẫn học, nhớ cái bàn có 4 người có 2 thằng ngồi cạnh 2 cô bé chanh chua mà giờ đây 2 cô bé ấy mỗi người đã có 2 đứa con kháu khỉnh, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Nhớ những cơn gió hè lao xao hàng dương đặc trưng của miền biển cạnh lớp học của tôi. Nhớ cả những tiếng ve trên cành phượng trước lớp, nhớ cây phượng già nhưng nhiều hoa vô kể ở gần phòng thí nghiệm và còn vô vàn điều để nhớ. Tự nhiên tôi muốn khóc...

"Thế gian đẹp nhất mặt trời
Tuổi thơ đẹp nhất là thời học sinh
Đời học sinh như chim Hoàng Yến
Sống từng ngày lưu luyến bên nhau


Thời gian này có lẽ những buổi thi học kỳ cuối cùng đang đến gần và tiếp đó là những ngày đợi chờ kết quả thi, hồi hộp đợi ngày họp phụ huynh và hơn hở đón kỳ nghỉ hè với bao nhiêu dự định. Với các học sinh cuối cấp thời gian này là thời gian đầy lo lắng xen lẫn buồn mỗi khi nghĩ tới ngày chia tay bạn bè, chia tay thầy cô, lớp học, mái trường rồi tiếp đó là kỳ thi đầy khó khăn vào đại học

Ngày ấy tôi cũng như các bạn bây giờ tập trung vào việc học, lo lắng không biết mình có đủ sức vượt qua kỳ thi đại học không. Thời đó đối với chúng tôi đại học là con đường duy nhất để thành công nhưng với các bạn ngày nay được tư vấn đầy đủ các bạn hiểu rằng đại học không phải là con đường duy nhất.

"Nhất nghệ tinh nhất thân vinh" bạn có thể học nghề,học trung cấp, học cao đẳng và sẽ học lên ĐH sau.... đến lúc nào đó việc học giống như một xa lộ bạn có thể hòa nhập vào xa lộ bằng bất cứ ngã rẽ nào và bạn muốn ngưng việc học bằng cách rời xa lộ bằng bất cứ hình thức nào...

Hôm nay, trời đột ngột nắng gay gắt hơn và rất ra dáng một mùa hè nóng bức thực thụ. Trên đường đã xuất hiện những bông hoa phượng đầu tiên, rực rỡ và kiêu hãnh dưới nắng chói chang. Chẳng phải hôm nay mới nhìn thấy những bông hoa phượng đầu tiên của mùa hè này. Mẫy ngày trước, những bông hoa phượng đột ngột xuất hiện bất ngờ và ngỡ ngàng trong mắt ai nhưng sự vội vàng và bận bịu cuốn phăng đi những cảm xúc cũng vội vã chẳng kém. Ngày nắng, khiến mình bỗng nhớ ra mình đã có những mùa hè đầy kỉ niệm và cũng đột ngột nhớ ra là ngoài kia bao nhiêu sĩ tử, bao nhiêu học sinh chuẩn bị chia tay. Đã từ lâu lắm rồi cứ mỗi độ hè về tôi lại nhớ tới câu thơ: "Mùa hè, mùa thi, mùa chia ly". Chúc các sĩ tử bước vào mùa thi thành công rực rỡ.

Hôm nay cảm xúc lại dâng trào, tôi ngồi đây để nhớ lại những ký ức tuổi học trò thay vì đi câu cá cùng bạn bè. Tôi là vậy, thỉnh thoảng lại ngồi một mình suy ngẫm những gì đã qua. Một con người nhạy cảm với cuộc sống, tôi quan sát những thay đổi của thời tiết, sự cảm nhận tinh tế làm tôi đôi khi quá đa cảm.

Những ký tuổi thơ học trò vụt đi qua nhanh như một cái chớp mắt để rồi mỗi lần nghĩ về là lại như lục tìm trong tiềm thức những yêu thương thơ dại. Tuổi học của tôi gắn liền với miền biển Vũng Tàu thơ mộng,cái nắng cái gió của miền mát lạnh của miền biển với những bãi cát hàng dừa chạy dọc bờ biển,với những cây bàng cây phựợng đỏ rực vào mỗi dịp hè!

Và cuối cùng tôi muốn nói tôi yêu Vũng Tàu, tôi chỉ muốn mình được bay cùng gió biển, tôi yêu bầu trời xanh trên biển, tôi yêu gió, tôi yêu những đám mây và tôi yêu những khoảng không rộng lớn trên cao, tôi thả ước mơ của mình vào những cánh diều.

Tôi thích được ngắm mặt trời mọc lúc bình minh,được ngắm mặt trời lặn lúc hoàng hôn.Tôi muốn được dạo biển mổi ngày, được ngồi nhâm nhi ly cafe cạnh bờ biển... Nhất là khi tuổi thơ - thời học trò luôn in sâu vào trong trí óc tôi…

Gửi từ Blog Kalentines.​
 
nhớ lắm.....nhớ hồi còn là 1 nhox vô tư,nhớ bạn lắm,nhớ nụ cười ,nhớ nước mắt.tất cả tuổi thơ tớ nhớ rất nhớ........huhhu
 
...*kỉ niệm chẳng là gì khi lòng ta rủ bỏ*...!



Với những học sinh cuối cấp đây là khoảng thời gian buồn nhất, chia tay mái trường thân thương, chia tay tuổi học trò.

2953393207_8701c118ac.jpg



Kỉ niệm vẫn là những kỉ niệm, tình bạn vẫn mãi là những tình bạn đẹp.

Kỉ niệm trong tôi là những con phố dài hun hút gió, nơi đó có 2 đứa trẻ liêu xiêu đèo nhau đi học về.

Kỉ niệm trong tôi là lần đầu tiên đi sinh hoạt hè, ánh mắt lạ lẫm nhìn nhau, và chúng mình quen nhau từ đó.

Kỉ niệm trong tôi là những năm tháng cấp 1 học bán trú. Cả lớp đã đi ngủ hết, chỉ còn lại 2 đứa măm măm cơm trong bếp vừa nhìn nhau, miệng nhai lia lịa.

1236214737-kiniem1.jpg

Kỉ niệm trong tôi là những ngày cấp 2, gia đình tôi có chút thay đổi và rắc rối.Thế nhưng bên cạnh tôi vẫn có 1 bàn tay bé nhỏ ấm áp và 1 bờ vai dịu dàng cho tôi dựa vào.

Kỉ niệm trong tôi là niềm vui sướng khi lần đầu tiên bạn đã dạy tôi đi xe đạp thành công.

Nhớ buổi chiều cuối thu năm nào,tôi và bạn lang thang khắp các góc phố tận hưởng mùi thơm nồng nàn ngọt ngào hoa sữa.

Nhớ 1 lần chơi trò cá ngựa với bạn,chúng ta có xích mích, và lần đó cãi nhau, bạn đã nói 1 câu làm tôi đau lòng và đầy bực tức:"Cậu về đi". Đó là lần đầu tiên chúng ta cãi nhau, nhưng chỉ 1 lúc sau, 2 đứa lại cười khanh khách.

Suốt từ ngày ấy, cho đến tận bây giờ, chưa 1 lần bạn để tôi phải nghe lại 1 câu nào như thế nữa.

2953375075_e1d5d26b7a.jpg


Quá nhiều kỉ niệm mà tôi không thể nào kể hết.

Quá nhiều nỗi nhớ mà không có lời nào diễn tả được.

Đôi khi nằm nghe tiếng gió xào xạc và tiếng đồng hồ kêu, tôi sững sờ trước sự nhanh chóng của thời gian.Tôi sợ rằng 1 ngày nào đó tất cả chúng sẽ bị thời gian làm cho phôi pha.

Thời gian nó sẽ ăn mòn kỉ niệm,hãy cố giữ lấy,,vì kỉ niệm sẽ chẳng là gì khi lòng ta rủ bỏ...
 


Quá nhiều kỉ niệm mà tôi không thể nào kể hết.

Quá nhiều nỗi nhớ mà không có lời nào diễn tả được.


ừ vẫn còn quá nhiều thứ, đôi khi chỉ là một khoảnh khắc ngăn ngủi thôi cũng đủ để ta nhớ....Một ít đủ để làm nên cuộc đời
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top