Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tản văn, Tạp bút
Người thầy đầu tiên !
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="huyendieu" data-source="post: 34889" data-attributes="member: 13160"><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px">Làng quê tôi nghèo lắm.Nghèo đến nỗi mà trong kí ức của tôi còn in rõ là khi mùa đông về lũ trẻ nhỏ chúng tôi không có được một bộ đồ nào lành lặn để mặc cả.Nôen năm nào cũng vậy tụi chúng tôi cư dắt tay nhau ra bờ sông gần nhà viết nhưng điều ước và thả trôi theo dòng nước để mong ông già nôen sẽ tặng quà chúng tôi.Nhưng thả hoài mà nào có thấy đâu, thế vậy trê thơ cũng đâu có nản chí năm nào cũng thả cả.Năm tháng trôi dần cũng mau.Tôi nghĩ có lẽ trong muôn ngàn điều ước chúng tôi thả chỉ có mỗi điều ước của tôi và Loan là ông già nhận được.Làng chúng tôi rồi cũng có thầy giáo dạy học.Nhớ mấy ngày đầu đi học thật vui.Bọn trẻ trạc 13 , 14 chúng tôi áo quần mỏng manh cắp sách tới trường.Mang tiếng trường nhưng thật ra chỉ là một cái nhà nhỏ giữa đồi vắng.Nơi đó có người thầy cho tôi những nét chữ đầu tiên của cuộc đời.Tôi nhớ như in lúc ấy thầy còn trẻ lắm trạc chừng cỡ 24,25.Đôi mắt thầy in sâu vào tâm trí tôi là một đôi mắt buồn xa xăm.Tôi mắt luôn hướng về tương lai nhưng vô hướng.</span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Gia đình tôi vì không thể cam chịu cái nghèo đeo bám đã dắt díu nhau vào miền trung kiếm sống.Ngày tôi đi thầy tôi đứng ở bến sông trông theo, đôi mắt thầy u buồn.Tôi nước mắt lã chã tuôn rơi.Ôm thầy vào lòng mà đau đớn đến tê tái.Lần đầu tiên trong đời tôi đã biết niềm đau của sự chia xa.Thầy ôm tôi vào lòng xoa nhẹ đầu tôi.Tôi nghe trong lòng ấm áp lạ dù lúc ấy đang mùa đông."hãy bước đi mạnh mẽ giữa cuộc đời em nhé, vì cuộc đời này cần chúng em, còn riêng thầy dù nơi đâu thầy vẫn dõi theo bước đi của em"</span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">9 năm trời xa cách, miền trung với mảnh đất Khánh Hòa đầy tình thương đã là quê hương thứ 2 của tôi nhưng tôi vẫn không sao quên được thầy không quên được miền quê Hà Tĩnh đầy nắng gió và con sông mơ ước của tôi.</span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Có một 1 buổi chiều tôi quay về lại quê xưa.Làng quê đã đổi thay, đã có nhà máy đã có nhà cao tầng.Tôi thầm vui mừng cho sự thay đổi của quê hương.Tôi lên đồi nhỏ tìm thầy nhưng đồi xưa giờ có thấy đâu người ta đã san phẳng lì, nhường chỗ cho một ngôi trường khang trang mang tên "Ca Hoàng Vũ" tôi không nguôi thắc mắc đây là tên thầy tôi mà.Lần tìm hỏi người thân tôi mới biết thầy tôi đã mất mấy năm.Ra thăm mộ thầy, ngôi mộ đơn sơ như cuộc đời thầy. Lần này tôi không khóc nhưng trong tim tôi là ngàn mũi kim đam xuyên lồng ngực.Tôi mất người thầy đầu tiên rồi sao?</span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="color: Black"><span style="font-family: 'Arial'"><span style="font-size: 15px">Ngồi lại dưới con sông quê bàn tay thả theo dòng nước.Tôi cảm nhận được dòng nước vẫn mát lành như đã từng như thế.Ngắm nhìn con đò chiều lòng tôi lại thấy an bình lạ, có lẽ thầy không còn nhưng con đò chiều và dòng sông êm đềm sẽ là nơi cho những tâm hồn xa quê như chúng tôi làm cột mốc để</span></span><span style="font-family: 'Arial'"> <span style="font-size: 15px"> trở về </span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="huyendieu, post: 34889, member: 13160"] [COLOR=Black][FONT=Arial] [SIZE=4]Làng quê tôi nghèo lắm.Nghèo đến nỗi mà trong kí ức của tôi còn in rõ là khi mùa đông về lũ trẻ nhỏ chúng tôi không có được một bộ đồ nào lành lặn để mặc cả.Nôen năm nào cũng vậy tụi chúng tôi cư dắt tay nhau ra bờ sông gần nhà viết nhưng điều ước và thả trôi theo dòng nước để mong ông già nôen sẽ tặng quà chúng tôi.Nhưng thả hoài mà nào có thấy đâu, thế vậy trê thơ cũng đâu có nản chí năm nào cũng thả cả.Năm tháng trôi dần cũng mau.Tôi nghĩ có lẽ trong muôn ngàn điều ước chúng tôi thả chỉ có mỗi điều ước của tôi và Loan là ông già nhận được.Làng chúng tôi rồi cũng có thầy giáo dạy học.Nhớ mấy ngày đầu đi học thật vui.Bọn trẻ trạc 13 , 14 chúng tôi áo quần mỏng manh cắp sách tới trường.Mang tiếng trường nhưng thật ra chỉ là một cái nhà nhỏ giữa đồi vắng.Nơi đó có người thầy cho tôi những nét chữ đầu tiên của cuộc đời.Tôi nhớ như in lúc ấy thầy còn trẻ lắm trạc chừng cỡ 24,25.Đôi mắt thầy in sâu vào tâm trí tôi là một đôi mắt buồn xa xăm.Tôi mắt luôn hướng về tương lai nhưng vô hướng. Gia đình tôi vì không thể cam chịu cái nghèo đeo bám đã dắt díu nhau vào miền trung kiếm sống.Ngày tôi đi thầy tôi đứng ở bến sông trông theo, đôi mắt thầy u buồn.Tôi nước mắt lã chã tuôn rơi.Ôm thầy vào lòng mà đau đớn đến tê tái.Lần đầu tiên trong đời tôi đã biết niềm đau của sự chia xa.Thầy ôm tôi vào lòng xoa nhẹ đầu tôi.Tôi nghe trong lòng ấm áp lạ dù lúc ấy đang mùa đông."hãy bước đi mạnh mẽ giữa cuộc đời em nhé, vì cuộc đời này cần chúng em, còn riêng thầy dù nơi đâu thầy vẫn dõi theo bước đi của em" 9 năm trời xa cách, miền trung với mảnh đất Khánh Hòa đầy tình thương đã là quê hương thứ 2 của tôi nhưng tôi vẫn không sao quên được thầy không quên được miền quê Hà Tĩnh đầy nắng gió và con sông mơ ước của tôi. Có một 1 buổi chiều tôi quay về lại quê xưa.Làng quê đã đổi thay, đã có nhà máy đã có nhà cao tầng.Tôi thầm vui mừng cho sự thay đổi của quê hương.Tôi lên đồi nhỏ tìm thầy nhưng đồi xưa giờ có thấy đâu người ta đã san phẳng lì, nhường chỗ cho một ngôi trường khang trang mang tên "Ca Hoàng Vũ" tôi không nguôi thắc mắc đây là tên thầy tôi mà.Lần tìm hỏi người thân tôi mới biết thầy tôi đã mất mấy năm.Ra thăm mộ thầy, ngôi mộ đơn sơ như cuộc đời thầy. Lần này tôi không khóc nhưng trong tim tôi là ngàn mũi kim đam xuyên lồng ngực.Tôi mất người thầy đầu tiên rồi sao? Ngồi lại dưới con sông quê bàn tay thả theo dòng nước.Tôi cảm nhận được dòng nước vẫn mát lành như đã từng như thế.Ngắm nhìn con đò chiều lòng tôi lại thấy an bình lạ, có lẽ thầy không còn nhưng con đò chiều và dòng sông êm đềm sẽ là nơi cho những tâm hồn xa quê như chúng tôi làm cột mốc để[/SIZE][/FONT][FONT=Arial] [SIZE=4] trở về [/SIZE][/FONT][/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Tản văn, Tạp bút
Người thầy đầu tiên !
Top