Làng quê tôi nghèo lắm.Nghèo đến nỗi mà trong kí ức của tôi còn in rõ là khi mùa đông về lũ trẻ nhỏ chúng tôi không có được một bộ đồ nào lành lặn để mặc cả.Nôen năm nào cũng vậy tụi chúng tôi cư dắt tay nhau ra bờ sông gần nhà viết nhưng điều ước và thả trôi theo dòng nước để mong ông già nôen sẽ tặng quà chúng tôi.Nhưng thả hoài mà nào có thấy đâu, thế vậy trê thơ cũng đâu có nản chí năm nào cũng thả cả.Năm tháng trôi dần cũng mau.Tôi nghĩ có lẽ trong muôn ngàn điều ước chúng tôi thả chỉ có mỗi điều ước của tôi và Loan là ông già nhận được.Làng chúng tôi rồi cũng có thầy giáo dạy học.Nhớ mấy ngày đầu đi học thật vui.Bọn trẻ trạc 13 , 14 chúng tôi áo quần mỏng manh cắp sách tới trường.Mang tiếng trường nhưng thật ra chỉ là một cái nhà nhỏ giữa đồi vắng.Nơi đó có người thầy cho tôi những nét chữ đầu tiên của cuộc đời.Tôi nhớ như in lúc ấy thầy còn trẻ lắm trạc chừng cỡ 24,25.Đôi mắt thầy in sâu vào tâm trí tôi là một đôi mắt buồn xa xăm.Tôi mắt luôn hướng về tương lai nhưng vô hướng.
Gia đình tôi vì không thể cam chịu cái nghèo đeo bám đã dắt díu nhau vào miền trung kiếm sống.Ngày tôi đi thầy tôi đứng ở bến sông trông theo, đôi mắt thầy u buồn.Tôi nước mắt lã chã tuôn rơi.Ôm thầy vào lòng mà đau đớn đến tê tái.Lần đầu tiên trong đời tôi đã biết niềm đau của sự chia xa.Thầy ôm tôi vào lòng xoa nhẹ đầu tôi.Tôi nghe trong lòng ấm áp lạ dù lúc ấy đang mùa đông."hãy bước đi mạnh mẽ giữa cuộc đời em nhé, vì cuộc đời này cần chúng em, còn riêng thầy dù nơi đâu thầy vẫn dõi theo bước đi của em"
9 năm trời xa cách, miền trung với mảnh đất Khánh Hòa đầy tình thương đã là quê hương thứ 2 của tôi nhưng tôi vẫn không sao quên được thầy không quên được miền quê Hà Tĩnh đầy nắng gió và con sông mơ ước của tôi.
Có một 1 buổi chiều tôi quay về lại quê xưa.Làng quê đã đổi thay, đã có nhà máy đã có nhà cao tầng.Tôi thầm vui mừng cho sự thay đổi của quê hương.Tôi lên đồi nhỏ tìm thầy nhưng đồi xưa giờ có thấy đâu người ta đã san phẳng lì, nhường chỗ cho một ngôi trường khang trang mang tên "Ca Hoàng Vũ" tôi không nguôi thắc mắc đây là tên thầy tôi mà.Lần tìm hỏi người thân tôi mới biết thầy tôi đã mất mấy năm.Ra thăm mộ thầy, ngôi mộ đơn sơ như cuộc đời thầy. Lần này tôi không khóc nhưng trong tim tôi là ngàn mũi kim đam xuyên lồng ngực.Tôi mất người thầy đầu tiên rồi sao?
Ngồi lại dưới con sông quê bàn tay thả theo dòng nước.Tôi cảm nhận được dòng nước vẫn mát lành như đã từng như thế.Ngắm nhìn con đò chiều lòng tôi lại thấy an bình lạ, có lẽ thầy không còn nhưng con đò chiều và dòng sông êm đềm sẽ là nơi cho những tâm hồn xa quê như chúng tôi làm cột mốc để trở về
Gia đình tôi vì không thể cam chịu cái nghèo đeo bám đã dắt díu nhau vào miền trung kiếm sống.Ngày tôi đi thầy tôi đứng ở bến sông trông theo, đôi mắt thầy u buồn.Tôi nước mắt lã chã tuôn rơi.Ôm thầy vào lòng mà đau đớn đến tê tái.Lần đầu tiên trong đời tôi đã biết niềm đau của sự chia xa.Thầy ôm tôi vào lòng xoa nhẹ đầu tôi.Tôi nghe trong lòng ấm áp lạ dù lúc ấy đang mùa đông."hãy bước đi mạnh mẽ giữa cuộc đời em nhé, vì cuộc đời này cần chúng em, còn riêng thầy dù nơi đâu thầy vẫn dõi theo bước đi của em"
9 năm trời xa cách, miền trung với mảnh đất Khánh Hòa đầy tình thương đã là quê hương thứ 2 của tôi nhưng tôi vẫn không sao quên được thầy không quên được miền quê Hà Tĩnh đầy nắng gió và con sông mơ ước của tôi.
Có một 1 buổi chiều tôi quay về lại quê xưa.Làng quê đã đổi thay, đã có nhà máy đã có nhà cao tầng.Tôi thầm vui mừng cho sự thay đổi của quê hương.Tôi lên đồi nhỏ tìm thầy nhưng đồi xưa giờ có thấy đâu người ta đã san phẳng lì, nhường chỗ cho một ngôi trường khang trang mang tên "Ca Hoàng Vũ" tôi không nguôi thắc mắc đây là tên thầy tôi mà.Lần tìm hỏi người thân tôi mới biết thầy tôi đã mất mấy năm.Ra thăm mộ thầy, ngôi mộ đơn sơ như cuộc đời thầy. Lần này tôi không khóc nhưng trong tim tôi là ngàn mũi kim đam xuyên lồng ngực.Tôi mất người thầy đầu tiên rồi sao?
Ngồi lại dưới con sông quê bàn tay thả theo dòng nước.Tôi cảm nhận được dòng nước vẫn mát lành như đã từng như thế.Ngắm nhìn con đò chiều lòng tôi lại thấy an bình lạ, có lẽ thầy không còn nhưng con đò chiều và dòng sông êm đềm sẽ là nơi cho những tâm hồn xa quê như chúng tôi làm cột mốc để trở về