Chia Sẻ Người thành công đối xử với bản thân như thế nào?

Maruko Dương

New member
Xu
0
Bạn cần có đồng thời hai loại tính cách này: một nửa là rắn độc, một nửa là bồ câu trắng. Những người quá hiền lành sẽ luôn bị lường gạt, còn những người chưa bao giờ nói dối thì luôn bị bịp bởi những lời lừa dối.

Nói như vậy không có nghĩa là bạn đã bị gắn một cái mác là dễ bị lừa, đôi khi bị người khác lừa lại là một việc tốt. Nhưng lòng dạ đừng quá tốt để đến nỗi tạo cơ hội cho người xấu thực hiện dã tâm của họ, đó là nguyên tắc cơ bản!

Lịch sử nước Mỹ có “Chủ nghĩa Monroe” nổi tiếng, người tạo ra nó kì thực không chỉ có Tổng thống Monroe mà còn có một nhân vật khác ít được biết đến: Ngoại trưởng Mỹ đương thời - John Quincy Amsterdam. Nếu như tiếp tục tìm hiểu kĩ hơn thì có thể thấy rằng, điều này đã ảnh hưởng đến cả chính sách trong lịch sử Mỹ dưới thời các Tổng thống của các nhiệm kì trước đây, dẫn đến sự phát triển tính cách của cả dân tộc Mỹ.
tải xuống (6).jpg

Tính cách này có thể dùng câu “một nửa là rắn độc, một nửa là bồ câu trắng” để miêu tả và khái quát. Nước Mỹ sau khi thoát khỏi sự thống trị của người Anh, liền bắt đầu mở rộng lãnh thổ và thế lực của mình. Những người đứng đầu nước Mỹ ngay từ đầu đã tràn đầy tham vọng.

Họ hiểu rằng, để đưa Mỹ trở thành một quốc gia hùng mạnh, trước hết cần có đủ sức mạnh. Vì vậy, sau khi lập quốc không lâu, Mỹ từ một nước thực dân trước đây đã biến thành “mãnh thú”, luôn ráng sức so bì cao thấp với các nước khác, nhằm mục tiêu trước mắt là: nỗ lực trở thành bá chủ châu Mỹ.

Một mặt, chính phủ Mỹ lập tức thiết lập “giá đỡ”, trở thành cứu tinh cho châu Mỹ. Họ lên tiếng nói rằng, các cường quốc khi đó như Ban Nha, Pháp, Anh không nên can thiệp vào việc riêng của nước Mỹ và cả châu Mỹ; đồng thời, họ lại vung cây gậy lớn nhằm vào các nước nhỏ lân cận như Mexico để thị uy, khiến họ phải nằm dưới sự bảo hộ của mình. Đây là chính sách lược “Cây gậy và củ cà rốt” đã được

Tổng thống Roosevelt kế thừa sau này, và cũng chính là “một nửa là rắn độc, một nửa là bồ câu trắng” mà Gracián đã nói. Khi đó, các cường quốc như Anh và Tây Ban Nha đang dần xuống dốc, nhưng điều này không có nghĩa là họ chấp nhận bỏ đi lợi ích của mình.

Chính phủ Anh liền giở trò phái đại biểu yêu cầu Mỹ - Anh kết đồng minh, cùng nhau đối phó với Tây Ban Nha. Tổng thống Monroe trước khi đưa ra quyết sách, đã hỏi ý kiến của Tổng thống nhiệm kì III Jefferson và Tổng thống nhiệm kì IV Madison, tất cả đều đồng ý với ý kiến kết đồng minh với Anh.
Tuy nhiên, Ngoại trưởng - ngài Amsterdam lại không đồng ý làm như vậy. Ông cho rằng, Mỹ đương nhiên không thể hoàn toàn cự tuyệt hợp tác với Anh, bởi mất đi sự ủng hộ của một nước lớn như nước Anh là một sự thiệt thòi lớn.
Hơn nữa, nước Anh dù sao cũng là mẫu quốc của Mỹ, dù cho có bị nước Anh lừa gạt đi nữa, thì về lâu dài mà nói cũng không nên tính toán làm gì. Việc giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với nước Anh, đối với Mỹ là điều quan trọng, mang tính căn bản. Nhưng đồng thời, Amsterdam cũng phản đối mạnh mẽ việc liên minh.

Ông cho rằng, nếu Mỹ và Anh liên minh thì sẽ tạo ra cho nước Anh một cái cớ và cơ hội can thiệp vào việc của nước Mỹ và châu Mỹ. Vì vậy ông kiến nghị: Về đối ngoại, Mỹ cần tuyên bố với Anh giữ gìn bảo vệ mục tiêu chung, chính là vì hòa bình của châu Mỹ; về đối nội, cần đưa cả châu Mỹ vào trong phạm vi thế lực của mình.

Hai nguyên tắc kết hợp lại, sẽ hình thành nên một chính sách và khẩu hiệu rõ ràng, đó là: “Sự vụ của châu Mỹ do người châu Mỹ tự giải quyết, nguyên tắc này không thể xâm phạm được”.


Như vậy, Mỹ vừa không hoàn toàn đắc tội với nước Anh, lại vừa phản đối một cách hiệu quả trước chính sách của người Anh, thêm vào đó lại được cả châu Mỹ tôn sùng, trở thành hình tượng “bồ câu trắng” của châu Mỹ.
images (11).jpg

Đương nhiên Mỹ không chỉ đơn thuần là “con bồ câu trắng” hiền lành, nó còn là một con rắn độc. Để mở rộng phạm vi lãnh thổ và thế lực của mình, trong hàng trăm năm sau khi lập quốc, Mỹ chưa bao giờ dừng việc khống chế các nước châu Mỹ, thậm chí là uy hiếp bằng quân sự.

Vào năm 1821, sau khi Mexico chính thức trở thành một quốc gia độc lập, Texas vốn dĩ thuộc về Mexico, nhưng di dân Mỹ đã đuổi quân đội của Mexico, tuyên bố muốn thành lập “Nước cộng hòa Texas” độc lập. Tuy nhiên, đây chẳng qua chỉ là cái cớ, bởi ngay sau đó, người Mỹ liền đưa ra chính sách sát nhập Texas.

Đến năm 1847, Mỹ lấy lí do tranh chấp biên giới, trực tiếp xuất binh, dùng vũ lực, chiếm một phần lãnh thổ của Mexico, ép buộc Mexico phải kí hiệp ước, chính thức đồng ý cắt Texas nhượng cho Mỹ. Từ đó về sau, lãnh thổ mà Mỹ nuốt chửng bao gồm California, bang Nevada, Utal, tổng diện tích của những bang này còn

Nhất định phải phù hợp với thực tế. Nếu như bạn vừa mới đặt chân lên đường đời, thì đáp án này càng chính xác, người nào cũng tự cho là mình rất giỏi giang, người bình thường nhất cũng có thể cảm thấy mình thật vĩ đại.

Ai ai cũng nghĩ rằng mình là thiên tài, tràn ngập hi vọng phát triển sự nghiệp lớn lao, nhưng hiện thực không phải lúc nào cũng như ý muốn. Bạn cần phải sáng suốt, hãy có một niềm hi vọng đẹp đẽ nhất và trù liệu một kết quả tồi tệ nhất, làm được như vậy thì tâm trí bạn mới có thể bình thản và sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả.

Ôm ấp hoài bão lớn là bản tính trời sinh của con người, nhất là những người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu khởi nghiệp. Ai cũng hi vọng trong thời gian ngắn mình được mọi người biết đến, và vấn đề nảy sinh từ đây. Những người già đều sẽ thành tâm khuyên người trẻ tuổi rằng: “Phù hợp với thực tế một chút vẫn hơn!”
tải xuống (7).jpg

Grove hai mươi ba tuổi, là con một thương gia giàu có, vừa từ Mỹ trở về, có trong tay tấm bằng tiến sĩ. Cuộc sống của anh thật sự rất thuận lợi, tuổi còn trẻ mà đã có được những thứ người khác phải mơ ước. Xung quanh anh tỏa sáng vinh quang, những tràng pháo tay giòn giã cho thành công phải vang lên vì anh.
Nhưng, người cha nửa đời lăn lộn trên thương trường đã dội cho con trai mình một gáo nước lạnh: “Đến công ty của ba làm việc đi! Ta sẽ trả cho con mức lương cơ bản của nhân viên bình thường, nếu biểu hiện xuất sắc, trong hai năm ta sẽ đưa con lên làm cán bộ cấp trung. Nếu biểu hiện không tồi, trong vòng năm năm ta sẽ xem xét cho con quản lí một công ty chi nhánh.”
Grove mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cha mình. Anh tự hỏi không biết có phải là cha mình bị hồ đồ rồi không, ông đang nói mê chăng? Chẳng lẽ ông lại sắp xếp một con đường như vậy cho con trai mình sao?
Anh không nhịn nổi cười. Một mặt, anh tràn đầy tự tin, thế giới này thật sự đến lượt những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống và khí thế nắm giữ rồi. Còn những người già nua như ba anh, thì thực sự đã già đến mức hồ đồ, tốt nhất là nên nhường lại chỗ cho thế hệ trẻ phát triển.

Nhưng mặt khác, anh lại không nỡ làm tổn thương trái tim của ba, Grove tự nhủ với lòng, người già thường khó tránh khỏi hồ đồ. Anh giải thích với ba: “Ba à, con rất vui khi được từng bước phấn đấu dưới sự chỉ bảo tận tình của ba, để sau này con có một tương lai tốt.
Nhưng, thật trùng hợp quá, một người bạn của con đã mời con đến nhậm chức tại công ty của cậu ấy trước khi con về nước. Cậu ấy hứa sẽ để con phụ trách toàn diện các nghiệp vụ của công ty. Sự tin tưởng và nhiệt tình của người bạn ấy, con thực sự không dễ từ chối, đúng không ba?” Nói xong, anh nhìn ba mình một cách đắc ý.
Lần này đến lượt người cha cười. Có người cha nào lại không biết con trai mình đang nghĩ gì, nhất là với một người đã từng lăn lộn trên thương trường như cha của Grove, ông hiểu rõ con trai rất không hài lòng về sự sắp đặt của mình, nó muốn độc lập làm nên sự nghiệp lớn, nhưng nó còn quá trẻ, không biết sự vất vả của việc lập nghiệp, cũng không biết mình hiện giờ rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu.

Người trẻ tuổi luôn xem thường, nghĩ rằng mình chính là người ưu tú nhất trên thế giới. Chúng tin rằng trên thế giới này không có việc gì là chúng không làm được. Và lúc nào cũng nghĩ rằng, những người già sắp rụng cả răng này, nên nhường lại chỗ cho những người trẻ tự do tung hoành.
20-dau-hieu-cho-thay-ban-la-nguoi-thanh-cong.jpg

Mặc dù vậy, người cha không nói ra những điều ấy. Ông biết, có nói cũng vô ích. Ông chỉ nói với hàm ý sâu xa: “Ồ? Các con còn trẻ, có nhiều nhiệt huyết và sức sống hơn những người già như ba, nhớ năm xưa ba cũng như vậy đó. Khi đó, ba luôn cảm thấy bầu trời thấp quá, dường như cứ đứng lên là có thể chọc thủng bầu trời. Sau đó, khi trải qua một số việc, ba mới nhận thấy lúc đầu lẽ ra nên ước lượng chiều cao của mình mới đúng. Bầu trời cao lắm!” Nói xong, người cha vỗ vỗ nhẹ vào vai con trai. Con trai cười, cha cũng cười theo. Grove nhanh chóng thành lập công ty của riêng mình. Anh đã nhắm được một phương hướng phát triển và tin tưởng rằng, các bằng cấp của mình không phải là vô dụng.
Anh không chỉ cố gắng để chứng tỏ cho cha thấy: Mình không phải là một người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày như ông nghĩ, mà còn hạ quyết tâm, trong vòng ba năm phải sánh ngang với Bill Gates. Nghĩ đến đây, Grove cười thầm, anh cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp, tương lai đang nằm trong tay mình.

Nhưng, không phải ai cũng có thể trở thành Bill Gates, và không phải ai cũng tinh anh được như người cha già. Xông pha vào thương trường không lâu, Grove đã phát hiện, đôi vai của mình sắp không gánh vác nổi nữa rồi. So sánh tri thức của anh với cuộc sống hiện thực tàn khốc, quả là không tương xứng. Cuối cùng anh cũng hiểu ra rằng, mình đã nghĩ về mọi việc một cách quá đơn giản, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ nữa.
nhung-no-luc-cua-bill-gates-de-cham-dich-thanh-cong.jpg

Grove rất đau lòng, không chịu chấp nhận sự thực thất bại. Anh không tin những gì mình mơ ước trước kia, thực sự còn đang ở rất xa vời, mới hôm qua thôi, anh còn nghĩ nó gần ngay trong gang tấc. Sự khác biệt quá lớn giữa kì vọng và hiện thực, quả đã làm cho anh không có cách nào đối diện, thiếu chút nữa là anh phải từ bỏ hoàn toàn.
Lúc này, cha anh xuất hiện, Grove cuối cùng đã chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của cha. Anh đã hiểu ra rằng, chỉ có con đường này mới là thứ mà anh nên lựa chọn, chỉ có nó mới giúp anh tiến tới được mục tiêu của mình.
Đúng vậy, chúng ta nên ghi nhớ: Quan trọng là nhận thức rõ phạm vi hoạt động và điều kiện của bản thân, để giúp cho suy nghĩ của bạn phù hợp với thực tế. Đó là lời người đi trước đã dạy. Hãy nghe lời người lớn, vì đó luôn là những lời khuyên đúng đắn.
Trên thế giới không có ai thập toàn thập mĩ, mỗi người đều khó tránh khỏi có một số khiếm khuyết. Chúng ta thường thấy, dù là một thiên tài đi nữa cũng vẫn luôn tồn tại một khiếm khuyết nho nhỏ, khiến chúng ta không khỏi tiếc nuối, khác nào một đám mây trôi che khuất ánh mặt trời.
khi-toi-22-loi-ket-chuc-cac-ban-thanh-cong.jpg


Ả-rập cổ đại có một bộ sách rất nổi tiếng tên là “Nghìn lẻ một đêm”, trong đó ghi chép lại rất nhiều câu chuyện được lưu truyền trong dân gian Ả-rập, hàm chứa những tri thức phong phú và trí tuệ nhân sinh sâu sắc. Giờ chúng ta hãy cùng nghe một câu chuyện để phát hiện sự tương đồng giữa triết lí trong câu chuyện đó và triết lí của Gracián.

Trong nhiều thành bang Ấn Độ, quốc vương nọ có một cô công chúa vô cùng xinh đẹp. Người ta ca tụng nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất Ấn Độ. Điều quan trọng là nàng không chỉ đẹp mà còn rất thông minh, đức hạnh. Tiếng thơm của nàng lan truyền khắp Ấn Độ, các chàng trai ai cũng hi vọng một ngày nào đó có thể trở thành ý trung nhân của nàng.
Nhưng, để làm được điều đó vô cùng khó khăn, bởi một nàng công chúa ưu tú như vậy, người được nàng để ý đương nhiên cũng phải có trí tuệ và tướng mạo song toàn, như vậy mới xứng để sánh cùng công chúa.


Quốc vương ngày một già đi. Trước khi ông thoái vị, công chúa hứa sẽ chọn ra một thanh niên ưu tú nhất trên toàn Ấn Độ làm tân lang của mình, và cũng để thừa kế ngôi vị quốc vương. Tin tức lan truyền, tất cả các thanh niên ai cũng nóng lòng muốn thử.

Công chúa đã ra mười đề bài. Sau vòng thi thứ nhất, có bốn thanh niên ưu tú lọt vào vòng sau. Trong đó, một người là vương tử của thành bang lớn nhất Ấn Độ, chàng không những anh minh tuấn tú, mà còn được mọi người vô cùng tôn sùng vì đã chỉ huy một đại quân chống lại sự xâm lược của ngoại tộc.
Người thứ hai là con trai của một phú thương giàu có nhất Ấn Độ, thông minh lanh lợi, tài năng, nắm giữ bí mật kho báu lớn nhất thế giới. Người thứ ba là con trai của một đại thần mà quốc vương sủng ái nhất, vị công tử này từ nhỏ đã đọc rộng hiểu nhiều, rất hiểu lẽ đời, được mọi người thời đó ca tụng là người có trí tuệ nhất trên thế giới.

Người thứ tư là một chàng tiều phu từ trên núi xuống, điều làm mọi người thất vọng là nhìn anh ta không có gì là anh minh, tuấn tú, quan trọng hơn nữa là hình như anh ta không đọc nhiều sách, cũng chẳng có của cải gì.

Tất cả mọi người đều đang đoán già đoán non và cá cược, rốt cuộc ai có thể giành được trái tim của công chúa. Truyện kể lại, trong số người cá cược có một phần ba cược cho vương tử, một phần ba tin rằng sẽ là con trai phú thương, một phần ba dự tính là công tử nhà đại thần.
Một số rất ít những người còn lại là những người không muốn dễ dàng đưa ra phán đoán về việc này, nên họ bèn nói đùa: “Là anh chàng tiều phu đó!”, nói xong bọn họ đều không nhịn nổi cười phá lên.
Thời khắc quyết chiến cuối cùng đã đến, công chúa ra ba đề bài, để bốn đối thủ tiến hành đọ sức công khai, bình đẳng trước mặt nàng và quốc vương.
Đề bài thứ nhất là: mời mỗi người chọn lấy một vũ khí, biểu diễn tài nghệ và dũng khí của họ trước công chúng. Người thứ nhất là vương tử bước lên, chàng rút ra một thanh bảo kiếm, cưỡi trên lưng con tuấn mã, giống như đang đứng trước hàng vạn kị binh. Chỉ thấy chàng vung lên thanh bảo kiếm, rồi sau đó chẳng nhìn thấy bóng dáng chàng đâu nữa mà chỉ thấy những ánh sáng loang loáng phát ra. Ai cũng ngạc nhiên đến ngẩn người, mãi sau mới rộ lên những tiếng khen ngợi.

Người thứ hai bước lên là con trai phú thương, tuy đao pháp không được tốt lắm, nhưng cũng rất có khí thế, hiển nhiên cũng là một người có thể xông pha trận mạc.

Người thứ ba là công tử nhà quan đại thần, chàng biểu diễn một loại súng cổ rất ít dùng, loại vũ khí này dường như đã bị thất truyền, không ngờ chàng ta vẫn biết sử dụng, mọi người càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Giờ đến lượt chàng tiều phu. Chỉ thấy chàng ta tay không bước lên, mặt đỏ bừng, nói lời xin lỗi với quốc vương và công chúa: “Thật lòng xin lỗi, từ trước tới giờ tôi chưa hề luyện tập qua võ nghệ gì, tôi chỉ cảm thấy không nên dùng vũ lực giữa người với người. Nếu mỗi người chúng ta đều không biết sử dụng vũ khí thì thật tốt, có lẽ khi đó chính là lúc thiên hạ thái bình.” Lời nói của chàng đã khiến cho những người đứng dưới cảm thấy không hài lòng, nhưng công chúa lại lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với quốc vương.

Tiếp theo là đề bài thứ hai, bốn chàng trai được mời viết một bài thơ ca tụng quốc vương và công chúa. Ba vị trước liền viết một mạch hoàn thành bài thơ của mình, vần luật, từ ngữ đều dùng rất khéo léo trau chuốt. Chỉ có chàng thanh niên chặt củi kia lại đỏ mặt nói, chàng không biết làm thơ. Chàng giải thích: “Tôi nghĩ, trước sự vĩ đại của quốc vương và công chúa thì bất cứ ngôn từ nào cũng không thể biểu đạt hết được”. Mọi người đều ồ lên cười.

Công chúa lại thầm ngợi khen trong lòng, cảm thấy chàng thanh niên này có một sức quyến rũ đặc biệt.

Thứ ba là đề mở. Công chúa mời bốn người nói ra thứ mình yêu thích nhất và lí tưởng nhân sinh tâm đắc nhất. Vương tử tranh trả lời trước, chàng muốn làm chủ nhân của toàn thế giới, để công chúa trở thành hoàng hậu của cả thế gian này. Con trai phú thương hứa hẹn, chàng sẽ đem tất cả những bí mật về kho báu trên thế giới nói cho công chúa biết, để nàng trở thành người giàu có nhất trên thế giới. Con trai đại thần suy nghĩ một lát rồi nói, chàng sẽ đem trí tuệ của mình chia sẻ với công chúa, để nàng có thể trở thành người thông minh nhất - giống như người đàn ông thông minh nhất trên đời.

Đến lượt người thứ tư - chính là chàng tiều phu đó. Lần này, mặt của chàng lại đỏ bừng bừng, bắt đầu nói cà lắp. Chàng lắp bắp bộc bạch với công chúa: “Công chúa thân yêu, tôi là một người chẳng có gì hết, tôi chỉ có bản thân tôi thôi. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể cho nàng, chỉ có bản thân tôi. Tôi đem chính tôi tặng cho nàng, cũng chính là đem tất cả những gì tôi có dành tặng hết cho nàng”. Tất cả mọi người đều ồ lên, nhưng công chúa lần này cũng đỏ mặt e thẹn.

Sự việc coi như đã được ấn định. Kết quả cuối cùng không cần nói cũng có thể đoán ra, chính là chàng tiều phu đó đã trở thành ý trung nhân của công chúa. Bởi vì chàng biết “biến nốt ruồi đen thành nốt ruồi mĩ nhân”, tận dụng hiệu quả khuyết điểm của mình trong thời điểm có tính chất quyết định để biến nó thành một ưu thế đặc biệt.
Trích: Người thành công có 1% cách nghĩ khác bạn
tải xuống (8).jpg
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top