Người mèo - Yamaguchi và võ công ngọai hạng

tuan1990

Banned
Xu
0
Người mèo - Yamaguchi và võ công ngọai hạng

Yamaguchi
sinh năm 1907 tại Kyusyu thuộc hạ Miyataki Ken, thuộc dòng Samurai chính tông. Từ nhỏ, ông đã làm quen và tập luyện nhiều môn võ đặc biệt là nhu đạo. Năm 20 tuổi, ông theo gia đình về sống ở Kyoto và tại đây, ông bắt đầu làm quen với môn võ Karate Goju của võ sư Chojun Miyari, người gốc Okinawa. Ông đã đạt tới trình độ đệ ngũ đẳng môn Nhu đạo. Về văn hóa, ông theo học ngành luật và cả ngành y. Ông đã đậu tiến sĩ khoa ngành cốt học, và thạc sĩ triết học Đông Phương. Ông còn say mê đạo học và là một tu sĩ Thần đạo nổi tiếng. Ông luôn truyền bá phép quán tưởng, để tóc dài và ăn chay trường.
images



Dáng người thấp lùn, nặng 70 ký nhưng chỉ cao 1.53 mét, ông không ngừng gây kinh ngạc cho những kẻ diện kiến – nhất là người Phương Tây- về năng lực phi thường và võ công ngọai hạng của mình. Sinh hoạt đời thường của ông đã đủ biểu thò sức chịu đựng vô biên của một cô thể sắt thép: luôn thực hiện đầy đủ bổn phận của một tu sĩ thần học trong sứ mạng truyền bá phép quán tưởng, đồng thời ông tiếp tục lãnh đạo rất thành công một “đế quốc” võ thuật có qui mô toàn cầu là tổ chức Karate.

Hằng ngày ông theo dõi, đôn đốc và điều hành hơn 12 ngàn võ đường và hội quán Karate Goju cả về mặt chuyên môn lẫn kinh tài. Ở địa vị tối cao trong “đế quốc” võ thuật của riêng mình, ông vẫn sát cánh bên các môn sinh trong các buổi tập quan trọng.

Tốc độ ra đòn của ông nhanh khó thể tưởng: ông có thể khai triển thế đá bay với 3 hay 4 cú một lần vào bụng, ngực và đầu đối thủ. Tập luyện ngồi giữa mùa đông giá, ông chỉ mặc một võ phục mỏng, đi chân không hướng dẫn các môn sinh leo lên các triền núi.


* CUỘC TAO NGỘ VỚI MÔN PHÁI KARATE GOJU
Yamaguchi nghe nói đến một phái Karate Goju và người lãnh đạo của nó, võ sư Chojun miyagi, lần đầu tiên khi ông đang theo học tại Đại Học đường Ritsumeukan. Hồi đó Miyagi đang ở tại thành phố Naha, trên đảo Okinawa có khuynh hướng đi theo một con đường biệt lập, và hầu hết các chi lưu chính đều tập trung ở thành phố Shiru, sở trường của họ là các địn cương. Võ sư Miyagi chủ trương địn nhu cũng quan trọng cũng như địn cương. Do đó, chi phái karate của ông ở Naha được mênh danh là karate Goju, tức là môn không thủ đạo cương nhu (go: cương : ju :nhu). Nhận lời của Yamaguchi, võ sư Miyagi rời Okinawa sang Nhật.


Nhờ gặp trực tiếp võ sư Miyagi, Yamaguchi hiểu rõ được tôn chỉ của môn phái Karate Goju. Phái này đặt nền tảng trên quan niệm triết học đông phương. Theo đó, mọi sự nếu cứng quá, hoặc mềm quá, đều không tốt. Quan trọng là hai yếu tố cứng mềm phải bổ sung cho nhau, việc tổng hợp hai yếu tố cương, nhu trong võ thuật đã mang lại cho môn phái Karate Goju những địn đánh uyển chuyển, nhòp nhàng và bay bướm. Nhưng nếu ai đó e rằng hoa mỹ quá không kiến hiệu thì người đó chỉ cần nhìn hai môn sinh Karate Goju tự do đối luyện là sẽ “tỉnh ra” ngay. Người ấy sẽ thấy Karate Goju có những địn nhanh như chớp. Cuộc đấu của họ ít có thời gian chết , ít có những cảnh đứng yên gườm nhau chờ địch thủ sơ hở. Họ đều chủ động tấn công, liên tục tung ra những địn “cương mãnh” mà thánh thốt. Võ sư Miyagi không chỉ “ thuyết” suơng mà đích thân ông còn biểu diễn các bài quyền vừa phức tạp vừa lạ lùng. Buổi sơ kiến đã chinh phục hoàn toàn Yamaguchi, và cuộc đời ông đã qua một ngã rẽ quyết định.


Yamaguchi dốc toàn tâm lực tập luyện môn karate Goju. Ngày võ sư Miyagi rời nhật ông hoàn toàn hãnh diện về người môn đệ của mình. Ông thăng đẳng cấp cao nhất của môn phái cho Yamaguchi, và ủy thác cho người môn đệ sứ mang cao cả là lãnh đạo chi phái võ thuật này tại nước Nhật.


Chia tay thầy xong, Yamaguchi bắt tay ngay vào việc truyền bá môn võ karate Goju trên toàn nước Nhật. Trước tiên, ông lập hội Karate Goju ở trường đại học Ritsume Ikan , rồi ở võ đường Karate đầu tiên tại miền tây nước Nhật vào năm 1930. Sức làm việc không mệt mỏi của ông đã giúp môn phái thu hút được nhiều môn sinh và bắt đầu lan tràn khắp xứ. Ông nhận thấy môn karate gốc Okinawa nói chung, và môn karate Gojo của võ sư Miyagi nói riêng, với nguồn gốc võ cổ truyền Trung Quốc, vẫn còn bò gị bó quá nhiều và “tỉnh” quá. Ông thực thi việc mở rộng các động tác để võ sinh có thể ra địn nhanh và tự do, thoải mái hơn. Những bước cải thiện này đã đưa môn karate Goju tiến được những bước dài chỉ qua thời gian vài năm.


Cuộc đệ nhò thế chiến bùng nổ đã cắt ngang tất cả. Như mọi công dân khác, yamaguchi tuân lệnh chính phủ lên đường công tác tại Mãn Châu vào năm 1939. Chính trong thời kỳ chiến tranh này, ông đã tạo một kỳ tích võ thuật giúp đưa tên tuổi ông vào cỗi bất tử: tay không giết cọp dữ.


* CUỘC TỬ CHIẾN TRONG NHÀ TÙ
Lúc đó nhằm giai đoạn bùng nổ cuộc Đệ nhò thế chiến. Tại một nhà tù ở Mãn Châu, có một tù nhân ngồi 30 tuổi, thân hình thấp lùn. Ông ta không ngồi bất động, buồn thảm như các tù nhân khác, cũng không thích giao thiệp với ai. Ông chuyên chú duy nhất vào việc tập luyện karate mỗi ngày. Tập xong, ông ngồi thiền, gần như đắm mình trong trạng thái xuất thần. Bọn cai tù bắt đầu chú ý đến ông. Dù ông rất gương mẫu trong việc chấp hành nội quy, bọn cai ngục vẫn thấy” kỵ” ông.

Họ nhắc nhở nhau coi chừng ông, thậm chí có kẻ gọi ông là “tên phù thuỷ”. Sau đó ít lâu, bọn chức sắc trại giam đã khám phá ra nguồn gốc của ông. Chúng biết ông là người của sở cảnh sát Tokyo phái qua Mãn Châu thi hành một công tác đặc biệt. Tại sở cảnh sát Tokyo, ông giữ một chức vụ hết sức kỳ lạ “phát hiện lời nĩùi dối”. Họ còn biết thêm ông là một võ sư karate. Công việc ở sở cảnh sát của ông là dự nghe những cuộc hỏi cung các kẻ bò tình nghi. Trong lúc các người này trả lời, ông quan sát các biểu hiện của họ qua lời nói, giọng nói, cử chỉ, nét mặt, sau đó cân nhắc để nhận định kẻ đó thành thật hay gian dối.

Trong nhiều năm công tác, ông chưa bao giờ phạm sai lầm, nên ý kiến của ông rất được coi trọng. Vào lúc đệ nhò thế chiến bùng nổ, chính phủ cử ông sang Mãn Châu để thi hành một sứ mạng đặt biệt, nhưng vừa đặt chân xuống đất Mãn là ông bò bắt ngay.


Biết rõ lý lịch của ông rồi, đám cai ngục thôi gọi ông là “tên phù thủy” mà gọi bằng tên thật: Gogen Yamaguchi. Biết rõ thân thế của ông, bọn cai ngục vẫn sợ ông và lại càng thêm thù ghét. Tâm lý chung của người Mãn Châu lúc đó là thích nhục mạ người Nhật. Biết Yamaguchi là võ sư Karate, các cai ngục người Mãn tìm cách thử thách ông để có dịp miệt thò môn võ đó.

Chúng biệt giam ông trong xà lim kín mit, giảm tối đa khẩu phần ăn. Thêm vào đó chu(ng thay phiên nhau tra tấn, đánh đập ông. Chúng quyết tâm đốn ngã ông để có thể tuyên bố rằng môn Karate thực ra chỉ là thứ rác rưởi, như chính Nhật bản là thứ người rác rưởi vậy. Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Bị ngược đãi đến mức thơ bạo nhất, Yamaguchi vẫn sinh hoạt Bình thường.

Mọi thử thách hầu như không có tác dụng gì đến ông. Túng thế không biết làm sao, bọn cai ngục nghĩ ra một thử thách khác và cũng là thử thách cuối cùng cho Yamaguchi và ném ông vào chuồng cọp. Chúng vững tin tầm vóc con người tầm cao có 1,53 m bị bỏ đói lâu ngày đó là miếng mồi ngon cho lồi ác thú. Chúng chờ đợi phút chứng kiến vẻ kinh hồng tột độ của ông khi giáp mặt ác thú, để có dịp bơi bác về thói hèn nhát của một cao thủ karate Nhật Bản. Kế hoạch này đã được tiến hành đúng theo từng chi tiết.

Tất cả những tù nhân được tận mắt chứng kiến cuộc thử thách có một không hai này đều thuật lại câu chuyện mà vẫn chưa hết kinh hồng. Nhưng điểm duy nhất họ đồng ý với nhau là vị chưởng môn Karate Goju này khi bò lột truồng ném vào chuồng cọp vẫn không hề tỏ một dấu hiệu khiếp sợ nào.

Trái lại ngay từ giây đầu tiên, trơng ông hệt như một kẻ bò quỷ ám. Hét lên một tiếng kinh hoàn, ông lao ngay vào tấn công con cọp. Mọi người vẫn chưa kịp nhìn rõ ông bò ném vào chuồn cọp như thế nào chân ông đã tung một ngọn cước vào mũi con thú. Con vật lạng quạng vì trúng đòn, chưa kịp phản ứng thì đã lãnh thêm một địn cùi chỏ trí mạng vào mang tai, khuỵu hẳn xuống. Không cho ác thú kịp gượng dậy, Yamaguchi phóng thẳng lên lưng nó và tung một đòn siết cổ. Các bắp thòt trên toàn thân ông cố siết lại trong khi ông thét lên một tiếng vang rền. Tiếng thét và đòn siết cổ đã kết liễu con thú. Trận đấu diễn ra trong sự kinh hồng tột độ của đám tù nhân và của cả đám cai ngục.

Những kẻ chứng kiến từ đầu đến lúc đó có cảm giác họ vừa trải qua một cõi vĩnh hằng, trong khi thực tế mọi chuyện chỉ diễn ra vừa đúng 20 giây đồng hồ, tức là chưa tới “30 giây”, như kiểu chúng ta thường nói! Hết thảy mọi người đều thở ra nhẹ nhõm như chính bản thân họ “tai qua nạn khỏi” khi Yamaguchi buơng tay đứng dậy, lặng nhìn con thú nằm bất động dưới chân ông. Không ai có thể đốn nổi ý nghĩ của Yamaguchi lúc đó, nhưng ngồi mặt ông vẫn không có gì khác hơn ngày thường: Tư thế từ đầu đến chân với vẻ mặt trầm tư cố hữu. Thử thách này thay đổi hoàn toàn thái đội của mọi người, kể cả những tên cai ngục căm ghét Yamaguchi nhất.


* “ NGƯỜI MÈO” DANH BẤT HƯ TRUYỀN.
Năm 1947, Yamaguchi được phóng thích khỏi nhà tù Mãn Châu và lên đường về nước. Thời gian tù đầy 8 năm là dịp cho ông thu thập được nhiều nét tinh hoa của võ học cổ truyền Trung Hoa. Trở về tổ quốc trong một nước Nhật bại trận, Yamaguchi đau đớn chứng kiến cảnh võ thuật bò lực lượng đồng minh chiếm đóng đặt ra ngồi vòng pháp luật. May thay lệnh trên lại không “đụng” đến môn võ Karate, vì người ký lệnh lầm tưởng Karate là một vũ điệu thuần túy Đông phương! Sự hiểu lầm này đã đem lại cho Yamaguchi một vận may hiếm có, nhưng đồng thời cũng bắt ông phải bắt tay ngay vào việc. Ông lập tức khai thác dịp may và lao ngay vào công tác bò bỏ dở vì chiến tranh, để tiếp tục sứ mạng mà sư phụ Yamaguchi đã uỷ thác.

Theo nhận định của ông, những truyền thống của dân tộc bao giờ cũng có sức mạnh lớn lao. Từ suy nghĩ này, ông quyết định đặt công tác phát triển võ thuật trong khuôn khổ của nổ lực phục hồi các phong thái cổ truyền, đã tạo nên những hình ảnh hào hùng của người Nhật. Ông thể hiện nghiêm khắc các nếp sống dân tộc trong mọi tương quan, đồng thời để tóc dài theo cung cách tu sĩ Thần đạo và giới Samurai. Bề ngồi có vẻ cổ quái của ông cộng với lòng nhiệt thành đã lôi cuốn mọi người quanh ông trở về với niềm tự hào dân tộc.

Phong trào đua đòi cách sống phương Tây mất dần sức quyến rũ, và chẳng bao lâu chính những người ngoại quốc sống ở Nhật lại bò nếp sống Nhật chinh phục. Nhiều binh sĩ ngoại quốc trong quân đội chiếm đĩng tìm đến võ đường Goju Kai ở Tokyo xin theo học và sau đó, họ đã trở thành những sứ giả truyền bá môn Karate Goju đi khắp thế giới.


Tại Nhật, người ta thường nghe nhắc đến một biệt danh của ông là: “Người Mèo” Không thủ đạo. Không ai biết rõ xuất sứ của biệt danh này mà chỉ phỏng đốn là do các quân nhân Mỹ chiếm đĩng tại Nhật đặt cho ông. Những tốn lính Mỹ đã nhiều lần kinh hồng khi ông đột ngột xuất hiện ngay sau lưng họ mà không hay biết, vì ông đứng nhẹ nhàng như một con mèo. Cũng có kẻ lập luận rằng biệt danh “Người Mèo" (Cat Man) rất thích hợp để diễn tả những động tác mềm dẻo, uyển chuyển của môn phái Karate Goju mà Yamaguchi là chưởng môn.

Dù xuất phát từ nguồn gốc nào đi nữa, thì cái biệt danh đó xem ra đã chọn đúng đối tượng. Người mèo Yamaguchi không phải chỉ được biết đến qua hình ảnh mái tóc dài buơn xõa và đôi mắt đen rực sáng, ông còn là hiện thân của một sức mạnh truyền kỳ, của nghị lực và lòng đam mê. Và chính từ hai điều này, nên chỉ với khối óc và hai bàn tay trắng, ông đã tạo nên một đế quốc võ thuật hùng mạnh giữa thế kỷ này trong một thời gian ngắn.


Ngòai ra, một yếu tố không thể thiếu, giúp đưa ông tới sự kính mến của các môn sinh đối với người bạn đời của ông: bà Yamaguchi. Trong mọi nghịch cảnh bà luôn trầm lặng, bình tĩnh, không hề than. Bà luôn khuyến khích các môn sinh của chồng khi họ có dấu hiệu nãn chí. Hầu như tất cả môn sinh vì lòng quý trọng bà đã tìm cách giữ vững sự sống của môn phái. Đức hạnh và lòng thanh cao của bà đã khiến họ có phần mến mộ bà có phần trội hơn đối với thầy của họ nữa. Thật đúng như một bậc danh nhân đã nói: “Đằng sau sự thành đạt của một vĩ nhân luôn luôn có bóng dáng một người phụ nữ”.

(sưu tầm)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top