Người mẹ chín năm cõng con tới trường
“Những hôm trời mưa tầm tã, vừa cõng con, tôi vừa khóc chú ạ. Tôi rồi cũng có tuổi có theo suốt nó cả cuộc đời được đâu”. Thấm thoắt cũng đã 9 năm trời chị cõng con đi học...
Mẹ con chị Hợi.
Người mẹ nhọc nhằn ấy có tên Nguyễn Thị Hợi, quê xã Hưng Hòa (TP Vinh, Nghệ An). Chồng mất sớm để lại cho chị 3 đứa con thơ là Lê Văn Đồng, Lê Văn Đông và con gái Lê Thị Nhàn. Trong đó, cậu con trai giữa Lê Văn Đông bị liệt từ lúc 1 tuổi.
Lên 6 tuổi, Đông đòi đi học. Đứa bé 6 tuổi đứng cũng chưa vững thì đến trường bằng cách nào? Nhưng rồi tình mẫu tử đã không cho chị suy nghĩ nhiều, chị ghi danh sách đi học cho con với một phương án… cõng con đến trường.
“Đường từ nhà tui ra trường học lầy lội và bùn đất ghê gớm, nhất là vào mùa mưa lũ. Nếu không bám chắc năm đầu ngón chân xuống mặt đường thì cả hai mẹ con có thể ngã xuống ruộng bất cứ lúc nào”- chị Hợi kể.
Đưa con đến trường xong, chị lại ra các bờ ruộng xung quanh mò cua bắt cá, chờ tiếng trống tan trường lại đến đón con về. “Những hôm trời mưa tầm tã, vừa cõng con, tui vừa khóc chú ạ. Tui rồi cũng có tuổi có theo suốt nó cả cuộc đời được đâu”. Thấm thoắt cũng 9 năm trời chị cõng con, đi học. Không phụ tấm lòng của mẹ, 9 năm liền cậu học sinh tật nguyền Lê Văn Đông đều học giỏi.
Lên cấp 3, Đông thi đỗ vào Trường Cấp 3 Nguyễn Viết Thuật (TP Vinh) cách nhà 8km. Lúc này em đã lớn, mẹ không thể cõng em đi được nữa. Chị Hợi tính cho con đi học bằng xe đạp, dù đôi chân của Đông rất yếu.
Tập tành kiên nhẫn mãi, cuối cùng Đông cũng đi được xe đạp. Ngày đầu tiên Đông tự về nhà bằng xe đạp, chị Hợi mừng vui. Vậy là từ nay, con chị sẽ dũng cảm mà bước vào đời.
Sau đó, Đông thi đỗ vào chuyên ngành công nghệ thông tin của Đại học Vinh và hiện đang đi thực tập. Tương lai không xa, Đông sẽ là một kỹ sư tin học. Ước mơ cháy bỏng thời cắp sách này của cậu được chắp cánh từng ngày trên lưng người mẹ tảo tần, vĩ đại.
Theo Dân việt.