small star
Moderator
- Xu
- 94
Cuối tuần, tụi bạn trong phòng cặm cụi viết thư cho mẹ. Còn tôi, vẫn kiên quyết như hồi mới nhập học: Dù nhớ mẹ đến mấy mình cũng sẽ không viết thư. Nếu viết, tôi sợ mình sẽ khóc.
Sợi dây duy nhất nối tôi với mẹ là chiếc điện thoại. Cứ mỗi tuần, như một thói quen, tôi gọi điện về để nghe thấy giọng mẹ. Được nghe giọng ấm áp, thân thương ấy, tôi như vơi đi nỗi nhớ nhà. Tôi thấy mình phải gắng học tập tốt hơn nữa để không bao giờ khiến mẹ phải buồn.
Còn nhớ hồi học cấp 3, tôi được chọn vào lớp học toàn con nhà giàu. Hôm đầu tiên cô chủ nhiệm tới nhận lớp, cô yêu cầu từng đứa tụi tôi đứng lên giới thiệu nghề nghiệp của bố mẹ mình. Tụi nó đứa nào cũng nhanh nhảu:
- Thưa cô, bố em là công an, còn mẹ em là bác sĩ ạ!
- Còn bố em là kỹ sư, mẹ em là giáo viên ạ!
- Bố em thì làm giám đốc một công ty tư nhân, mẹ em làm nhân viên ngân hàng ạ…
- Dạ, bố em là thợ mộc, còn mẹ em làm nhiều nghề lắm cô ạ! Lúc thì mẹ em làm miến, khi thì làm bún, bây giờ mẹ em làm bánh cuốn và thổi xôi bán cho các em học sinh cấp 1 vào buổi sáng. Tôi tự hào kể với cô.
Những tiếng xì xào bắt đầu: “Nó là con nông dân thứ thiệt tụi mày ạ. Thế mà cũng đua đòi vào đây học. Đũa mốc mà chòi mâm son…”
Nghe những lời ấy tôi đã khóc nức nở. Tôi khóc không phải do xấu hổ vì nghề nghiệp của mẹ. Tôi khóc vì tụi nó chưa hiểu được rằng: trên đời này không có nghề gì là thấp hèn cả. Chỉ cần đó là nghề lương thiện thì tất cả đều cao quý. Chỉ có những kẻ lười lao động mới đáng xấu hổ thôi.
Từ đó, tôi luôn cố gắng học thật tốt. Tôi muốn chỉ cho tụi bạn thấy, dù là con nông dân tôi cũng sẽ không thua kém tụi nó về mặt kiến thức. Và năm nào tôi cũng đứng đầu lớp. Mỗi lần đi họp phụ huynh, mẹ tự hào về tôi lắm!
Khi thi đại học, tôi quyết tâm sẽ đậu vào một trường đại học quân sự. Tôi muốn giảm gánh nặng để mẹ đỡ vất vả. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi đã chạy như bay về khoe với mẹ. Ngoài trời vẫn mưa, nhưng tôi biết nước mắt mẹ đã rơi nhiều hơn mưa. Mẹ khóc vì quá hạnh phúc.
Hai năm sau, em trai tôi cũng vào đại học. Hai đứa tôi đã giành tặng mẹ “vị thuốc bổ tinh thần” lớn nhất, quý giá nhất. Mẹ tự hào với hàng xóm vì có hai con trai ngoan ngoãn, học giỏi và đỗ đạt.
Cả 2 thằng con đã vào đại học mẹ vui lắm, nhưng lòng tôi không khi nào nhẹ nhõm. Mẹ sẽ vất vả hơn để nuôi em tôi ăn học. Đã 10 năm rồi, hầu như mẹ không ngủ đêm. Mẹ dậy từ một giờ sáng, nhóm bếp, rồi ngồi bên bếp lò nóng rực.
Khói toả nghi ngút, bàn tay mẹ lại thoăn thoắt trải bột, gấp bánh. Nhưng chiếc bánh cuốn nóng hổi, ngậy thơm mùi hành cứ ắp đầy từng lớp trong thúng.
Mẹ đã hít hơi than ngần ấy năm. Giờ đây, mẹ tôi vẫn vậy. Mẹ không một ngày ngủ đêm. Mẹ thức để thắp lên tương lai sáng cho anh em tôi.
Sớm nay thứ bảy, tụi bạn tranh thủ đi gặp người thân lên thăm. Tôi lại ngồi bên chiếc radio mẹ tặng để nghe chương trình trang thơ
Mẹ tôi lưng còng tuổi hạc xương mai
Mẹ tôi kiên trì nhọc nhằn đôi vai
Tảo tần xuôi ngược sớm hôm
Chẳng nề vất vả gió sương
Thương con mẹ gánh mọi nỗi ưu phiền
Bàn tay ân cần dịu hiền chở che
Hằn sâu trán mẹ một đời truân chuyên
Tình mẹ như ngọc lưu ly
Rạng ngời khắp cả thế gian
Lung linh soi sáng tâm con đời đời
Để rồi, tim tôi lại nhói đau khi nghĩ đến những đêm dài mẹ không ngủ!
Mẹ ơi, con sẽ sớm tìm lại giấc ngủ đêm cho mẹ. Mẹ chờ con mẹ nhé!
Nguyễn Mạnh Quang (Hà Nội)